Chỉ là cô vừa mới xoay người đi vào phòng bếp thì Đỗ Thi Thi vốn đã ngồi xuống ngay lập tức đứng lên, vội vàng gọi cô lại.
“Để tôi đi cho!”
Giọng điệu khẩn trương như vậy đã khiến cho tất cả mọi người trong nhà đều đưa mắt nhìn về phía cô ta.
Đỗ Thi Thi cũng biết bản thân đang cư xử rất lộ liễu, nhưng cô ta không thể không nắm bắt cơ hội để giải quyết “Lâm Minh Nguyệt” trước khi cha mẹ nhà họ Lâm trở về.
Cô ta lo rằng cha mẹ nhà họ Lâm sẽ không rời bỏ được đứa con Lâm Minh Nguyệt mà họ đã nuôi nấng nhiều năm như vậy, rồi sẽ giống như người nhà họ Đỗ mà giương mắt hi vọng cô ở lại đây, vì để tránh xảy ra loại chuyện này, cô ta cũng chỉ còn cách chủ động tấn công để cho Lâm Minh Nguyệt thối lui ra.
Cô ta muốn cho Lâm Minh Nguyệt biết rằng cô ta mới là con gái ruột của Lâm Đông Thuận, còn Lâm Minh Nguyệt chỉ là hàng giả mà thôi!
Cô vốn dĩ không có tư cách gì để mặt dày mày dạn mà tiếp tục ở lại nhà họ Lâm này nữa, bây giờ cô ta đã trở về rồi, Lâm Minh Nguyệt cũng phải ngoan ngoãn trở lại nơi cô thuộc về đi thôi!
Đỗ Thi Thi bắt gặp ánh mắt ngờ vực của Đỗ Minh Nguyệt, cô ta cười lớn một tiếng.
“Vừa hay bây giờ cô cũng rảnh, có thể dẫn tôi tham quan nhà một chút được không, tránh trường hợp sau này tôi ngay cả đồ trong nhà mình mà cũng không tìm được, dù sao thì trước sau gì tôi cũng phải làm quen với những chuyện này mà.”
Vừa nói giọng điệu cô ta vừa có chút ngập ngừng, rồi lại thận trọng nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt, cô chắc sẽ không để bụng đâu mà đúng không?”
Đỗ Minh Nguyệt làm bộ như không nhìn thấy lòng dạ keo kiệt của Đỗ Thi Thi mà thoải mái gật đầu.
“Đương nhiên là không rồi, vậy cô đến đây với tôi đi, tôi sẽ nói cho cô biết đồ đạc để ở chỗ nào.”
Nói xong cô ngại ngùng cười một cái với Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ, thể hiện rằng cô tạm thời không có cách nào tiếp đãi bọn họ được, sau đó dẫn Đỗ Thi Thi đi đến phòng bếp, hơn nữa còn chủ động mời Đỗ Thi Thi đi phía trước mình.
Cô hợp tác đến như vậy, ngược lại khiến cho Đỗ Thi Thi có chút chần chừ, người này sẽ không có ý đồ xấu xa gì đó chứ?
Đỗ Minh Nguyệt cũng không hề biết về sự ảo tưởng thuyết âm mưu gì đó của Đỗ Thi Thi, nếu như cô mà biết thì thật sự rất muốn để lại cho cô ta một cái liếc mắt.
Chỉ có loại người như Đỗ Thi Thi ngay cả tình hình trong nhà họ Lâm như thế nào cũng không biết, phải đi thăm dò tìm hiểu mới thèm coi trọng nhà họ Lâm này.
Sau khi đi vào phòng bếp, Đỗ Minh Nguyệt vui vẻ cũng không cần làm gì, chỉ ở một bên nói cho Đỗ Thi Thi biết chỗ nào làm cái gì, rồi cách sử dụng bếp gas như thế nào.
Sau khi trải qua những chuyện của kiếp trước, đương nhiên Đỗ Thi Thi cũng biết cách sử dụng những thứ này ra sao, cho nên Đỗ Minh Nguyệt chỉ hướng dẫn đơn giản vài câu là cô ta đã có thể học được, bày ra dáng vẻ học hỏi nhanh chóng siêu phàm.
Đây cũng là để cho Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô ta bằng một con mắt khác.
Thật ra chỉ số thông minh của cô gái này cũng không phải thấp nha, vậy tại sao lại qua loa nóng vội trong chuyện nhận người thân thế này, cũng không thèm đi hỏi thăm quan sát cho kĩ rồi hãy quyết định chứ.
Chẳng lẽ thật sự là m.á.u mủ ruột thịt quan trọng hơn mọi thứ sao?
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ mãi mà chẳng cách nào hiểu được.
Lúc hai cô gái đang ở trong phòng bếp thì Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ ngồi ngoài phòng khách cũng thấp giọng nói chuyện với nhau.
Đỗ Kiến Quốc nhìn thấy con gái ruột của mình cũng tự nhiên cảm thấy kích động, nhưng cùng lúc đó sau khi tận mắt nhìn thấy điều kiện của nhà họ Lâm, trong lòng cũng bắt đầu có chút không yên.
“Thằng cả này, con nói xem điều kiện nhà họ Lâm tốt như vậy, em gái Minh Nguyệt của con liệu có chịu rời khỏi nơi này không đây?”
Đỗ Kiến Quốc trước đó còn ngây thơ cho rằng điều kiện nhà mình cũng coi như là khá giả, bây giờ mới biết cái gì gọi là tiểu vu kiến đại vu (thần đồng tay mơ gặp đại phù thủy).
Trái lại Đỗ Vũ Kỳ không lo lắng chút nào, mặc dù mới gặp Đỗ Minh Nguyệt chưa tới mười phút, nhưng từ cách đối nhân xử thế của Đỗ Minh Nguyệt vừa rồi, còn có thái độ của cô đối với bọn họ thì có vẻ cô gái này cũng không phải loại người khinh nghèo trọng giàu.
Ít nhất cũng không đến mức thể hiện rõ ràng ra giống như Đỗ Thi Thi.
Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, nếu như cô thật lòng không muốn đi cùng họ thì bọn họ cũng không còn cách nào khác, cũng đâu thể nào trói người mang đi được.
Vì vậy vẫn nên yên lặng theo dõi tình hình đi đã.
Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo
Chương 28
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương