“Cha, chờ một chút đi, người ta vẫn chưa nói chuyện với mình mà.”
Đỗ Kiến Quốc nghe vậy cũng chỉ có thể thở dài một tiếng rồi tiếp tục chờ đợi.
Sau khi dẫn Đỗ Thi Thi đi tham quan hết phòng bếp, Đỗ Minh Nguyệt còn dẫn cô ta lên lầu đi dạo một vòng, cũng giới thiệu lần lượt sơ qua phòng ngủ của những người trong nhà họ Lâm.
Đỗ Thi Thi cẩn thận ghi nhớ những thứ này, nhưng cũng rất nhanh đã phát hiện đầu mối.
“Minh Nguyệt này, sao lại không thấy phòng của cậu vậy?”
Ánh mắt Đỗ Thi Thi lóe lên, trong lòng suy đoán lẽ nào không muốn để cho mình biết phòng cô ở đâu vì sợ bị cướp phòng đấy chứ!
Quả nhiên, cô ta cũng đã biết Lâm Minh Nguyệt chẳng qua chỉ là giả vờ hợp tác mà thôi, trên thực tế lại đề phòng mình như vậy!
Đỗ Thi Thi cười khẩy trong lòng.
“Hả? Phòng của tôi à...”
Đỗ Minh Nguyệt cố ý nói chậm lại mà hỏi cô ta, “Cô thật sự muốn đi xem sao?”
Thật ra thì cô có hơi lo lắng sau khi cho Đỗ Thi Thi xem phòng mình xong thì cô ta sẽ bị hù dọa mất.
“Tất nhiên rồi.”
Đỗ Thi Thi gần như không kịp đợi mà gật đầu.
Thấy vậy Đỗ Minh Nguyệt chỉ có thể đồng ý.
“Được rồi, vậy thì tôi sẽ...”
Chỉ là lời cô còn chưa nói hết thì nghe thấy tiếng hét chói tai của Chu Cầm từ dưới lầu truyền đến.
“A! Các người là ai, tại sao lại ở trong nhà của tôi!”
Vừa đi làm về đến thì nhìn thấy trong nhà có hai người đàn ông lạ mặt xuất hiện, Chu Cầm quả thực đã bị giật mình.
Đỗ Kiến Quốc lập tức đứng dậy, thận trọng nhìn Chu Cầm giải thích: “Cái đó, chúng tôi là...”
“Mẹ!”
Tiếng kêu vui mừng hớn hở từ trên lầu vang lên đã lấn át đi giọng nói của ông.
Mọi người nhìn về hướng giọng nói phát ra, thì thấy được nét mặt mừng rỡ của Đỗ Thi Thi.
Thời điểm Chu Cầm nhìn thấy Đỗ Thi Thi, ngay lập tức kịp phản ứng trở lại, hóa ra đây là con gái ruột trở về, cho nên hai người đàn ông trước mặt này sẽ không phải là người nhà họ Đỗ gì đó chứ?
Đến nhà cũng không báo trước chào hỏi một tiếng, thật đúng là không có chút phép tắc nào mà!
Chu Cầm cười khinh một tiếng, ngay cả thái độ đối với Đỗ Thi Thi cũng có chút lạnh nhạt.
Bà ta chỉ gật đầu với Đỗ Thi Thi một cái, nói ra một câu tới rồi à, sau đó thì xoay người nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, nói với giọng bất mãn: “Con bé này cũng thiệt là, sao không để khách nghỉ ngơi dưới lầu cho khỏe mà lại dẫn theo lên lầu thế này.”
Trên lầu đều là phòng ngủ của cả nhà bọn họ, bên trong còn có không ít đồ quý giá đắt tiền, thậm chí sổ tiết kiệm cũng được cất giữ ở trên lầu đấy!
Nó vậy mà ai cũng dám dẫn lên trên lầu, lỡ mất đồ thì sao đây!
Giờ phút này Chu Cầm cũng không ý thức được người Đỗ Minh Nguyệt dẫn lên lầu là con gái ruột của mình nữa.
Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo
Chương 29
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương