“Con còn đi nữa à?” Mẹ Triệu vội vàng hỏi.
“Năm nay không đi mà sang năm mới đi ạ. Lúc này con không có thời gian, con phải dành thời gian để dự trữ ít hàng tết để sang năm dễ bán!” Triệu Văn Thao nói.
Trái tím nảy lên của mẹ Triệu hạ xuống nhưng tưởng tượng đến sang năm còn muốn đi thì lại có chút lo sợ: “Ăn tiết kiệm hai bao gạo này thì có thể ăn đến hết năm sau đấy, xa như vậy thì đừng đi nữa.”
Triệu Văn Thao không kể lại chuyện xảy ra trên đường, có điều cũng biết việc này không giấu được bèn nói: “Mẹ ơi, sang năm lại nói sau, bây giờ còn sớm mà! Mẹ mau ăn đi!”
“Ừ, được, con cũng ăn đi. Sở Sở mau ăn đi, cơm gạo tẻ này ngon lắm đấy!” Mẹ Triệu cũng nói.
Cơm nước xong, mẹ Triệu không hỏi nhiều nữa mà để con trai nghỉ ngơi, còn bà trở về trại thỏ.
Triệu Văn Thao ngáp một cái: “Hai mươi ngày này mỗi ngày chỉ được ngủ hai đến ba tiếng làm anh mệt sắp chết rồi đây này.”
“Vậy anh mau đi ngủ đi.” Diệp Sở Sở nói đến đây, Tiểu Bạch Dương cũng ngáp một cái. Cô cười nói: “Thật đúng là cha con, mau ngủ chung với cha con đi!”
Triệu Văn Thao đón lấy đứa con trai: “Nào, con trai, chúng ta ngủ một giấc nào!”
Tiểu Bạch Dương hàm hồ kêu một tiếng cha, Triệu Văn Thao được gọi thế thì hài lòng ôm lấy rồi ngủ.
Diệp Sở Sở trông thấy thế thì không nhịn được mà cười, mẹ chồng nói rất đúng, suy cho cùng cũng là ruột thịt. Cô thu dọn chén đũa để rửa sạch rồi lại bắt đầu tháo dỡ quần bông, lúc này thì Hạ Tùng Chi tới.
“Nghe nói Văn Thao đã trở về rồi đúng không?” Hạ Tùng Chi tới hỏi.
“Anh ấy đã trở về rồi, mới vừa cơm nước xong, đang ngủ đấy ạ.” Diệp Sở Sở đưa Hạ Tùng Chi lui qua tây phòng, khỉ nhỏ vèo chạy đến đông phòng.
“Cái con khỉ đáng chết này lại chạy rồi!” Hạ Tùng Chi cười mắng một câu và hỏi: “Tiểu Bạch Dương đâu?”
“Đang ngủ với cha nó đấy.”
“Ôi, nó vẫn nhận ra cơ à?”
“Nhận ra, cha nó gọi một tiếng là nó liền đi qua, còn biết gọi cha đấy!”
“Đứa bé này ngoan quá!”
“Ruột thịt mà!”
Hai người nở nụ cười.
“Chị tới là để hỏi tiền đúng không?” Diệp Sở Sở cười nói.
“Nào có, đừng nói như vậy chứ!” Hạ Tùng Chi vội vàng bảo: “Chị chỉ nghe nói Văn Thao nhà em đã trở về nên chị mới tới xem thôi, đừng nói chị cứ như thể trong mắt chỉ có mỗi tiền như thế chứ.”
Diệp Sở Sở cười nói: “Thế này thì có gì mà trong mắt chỉ có tiền đâu mà cũng chẳng có gì sai cả.”
“Thế thì chị phải hỏi thôi, kiếm được bao nhiêu thế?” Hạ Tùng Chi cười hỏi.
“Việc này thì em vẫn chưa biết, anh ấy vừa trở về là bắt đầu đi tắm, còn em thì làm cơm, ăn xong lại đi nằm ngủ, còn chưa kịp hỏi đây. Nếu như chị muốn biết thì hỏi đám Thôi Đại Mạnh Đại trước ấy.” Diệp Sở Sở nói
Hạ Tùng Chi nghiêng người ở trên giường lò: “Chị không vội, sớm một lúc hay muộn một lúc cũng không sao. Mà em đang làm gì vậy?”
“Em tháo quần bông áo bông mà anh ấy mặc ra giặt một phát, đồ bông này hễ giặt là sẽ không ấm nữa.” Diệp Sở Sở nhanh nhẹn dùng cây kéo cắt chỉ.
“Đây chính là quần áo mà Triệu Văn Thao mặc ra ngoài à? Không phải mới làm hay sao? Giờ em lại tháo ra, không cần sạch sẽ như vậy đâu.” Hạ Tùng Chi tỏ vẻ chị phục em rồi.
“Chị không biết đấy thôi, bọn họ đi ra ngoài hai mươi ngày giời, đều cứ mặc nguyên cả mà ngủ nên đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu rồi, ngửi cũng thấy có mùi đây này.” Diệp Sở Sở nói.
“Em đúng là chịu khó, làm cái áo bông này phiền toái lắm.” Hạ Tùng Chi lắc đầu bảo.
Thông thường áo bông đều mặc hết cả một mùa đông sau đó mới tháo ra để giặt, bởi vì bông không thể vào nước, vừa gặp nước là sẽ không ấm nữa. Dăm ba bữa lại tháo ra giặt một lần thì dù có là người cần mẫn hơn nữa cũng không làm được. Một năm tháo ra giặt một lần cũng đã rất tốt rồi, có người lười thì một bộ áo bông từ lúc mặc cho đến tận lúc hỏng không thể mặc được nữa vẫn chưa giặt lần nào cơ.
Nhưng bây giờ không giống với trước kia nữa, bên trong có áo lót, áo thu, bên ngoài còn có áo đơn. Trước chỉ là người trần truồng mặc áo bông, bên ngoài càng đừng nói tới áo đơn nữa, đây đã là tốt rồi đấy.
“... Chị nhớ quần áo khi chị còn bé, mùa đông lấy xơ bông trên cây bông làm áo bông mà mặc, xuân thu thì bỏ bông đi, làm thành áo kép để mặc, mùa hè thì tháo bớt một lớp làm áo đơn để mặc. Nào giống bây giờ, áo bông chính là áo bông, áo đơn chính là áo đơn.” Hạ Tùng Chi nói: “Khi đó thực sự là nghèo rớt mùng tơi, chả có gì sất cả.”
“Khi em còn bé cũng như vậy.” Diệp Sở Sở nói: “Em toàn nhặt đồ thừa lại của cách anh, mẹ em lục quần áo ra làm lại một lần nữa mặc như mới, em vẫn thấy rất đẹp.”
“Đúng đúng đúng, mẹ chị cũng làm như vậy, lúc sau tết thì mang quần áo bọn chị làm lại một lần nữa, chỗ hỏng thì làm cái miếng vá, còn may cái túi nữa, chị cũng thấy đẹp vô cùng! Ha ha!” Hạ Tùng Chi cười rộ lên.
“Bây giờ cuộc sống tốt đẹp rồi, không cần như vậy nữa, về sau thì sẽ càng tốt hơn, lúc này mới được mấy năm đâu.” Diệp Sở Sở vừa tháo áo bông vừa nói.
Hạ Tùng Chi nói: “Đúng thế, năm nay đã ăn bột mì rồi, giờ chẳng phải cũng đã có gạo ăn đấy sao! Đây là may nhờ có Văn Thao nhà các em đấy! Đúng rồi, Sở Sở, các em đã thổi cơm rồi, ăn ngon không?”
“Ngon lắm ạ!”
Hạ Tùng Chi tỏ vẻ mặt chờ mong: “Buổi tối chị sẽ trở về làm, Văn Chí nói để lại hai mười lăm ki lô gam gạo. Em nói xem đủ để nhà bọn chị ăn mấy bữa chứ?”
Diệp Sở Sở đổ mồ hôi: “Chắc có thể ăn được một khoảng thời gian đấy ạ.”
Cô có thể nói gì nữa chứ, nhà Hạ Tùng Chi vẫn chưa ra ở riêng, đều ở cùng một chỗ. Nhân khẩu nhiều, nếu như ăn thoải mái thì đúng thật là ăn hai mươi lăm ki lô gam ấy không được mấy bữa. Nhưng cô có thể nói như vậy à?
Hạ Tùng Chi nói: “Cũng phải, cũng không thể toàn ăn cơm gạo tẻ được, dù thế nào cũng phải bỏ thêm chút ít gạo kê.”
Gạo trộn với gạo kê cũng giống như bột mì trộn kiều mạch vậy.
Vừa nói chuyện Diệp Sở Sở cũng sắp tháo hết quần bông áo bông rồi, dùng nước để ngâm rồi đợi một lát nữa thì sẽ vò, bông thì lấy ra rồi dựng ở trên sợi dây phơi nắng.
Trời sắp tối rồi Hạ Tùng Chi sắp phải đi về, Triệu Văn Thao mới tỉnh.
“Em ngủ một giấc mà ngủ sắp đến ngày mai luôn rồi.” Hạ Tùng Chi cười nói.
Triệu Văn Thao dụi dụi con mắt: “Mệt chết em rồi, hai mươi ngày này chưa từng được ngủ ngon đấy.”
Tiểu Bạch Dương cũng đã tỉnh, mở to con mắt đen tròn vo nhìn Hạ Tùng Chi. Diệp Sở Sở qua đây, nhanh chóng ôm cậu đi tiểu.
Trước và sau khi ngủ cô sẽ để cho Tiểu Bạch Dương đi tiểu một lần.
“Tiểu Bạch Dương đúng là hiểu chuyện, nhỏ như vậy mà đã không tiểu vào quần rồi, đứa kia nhà chị còn vẫn lôi tha lôi thôi kia kìa!” Hạ Tùng Chi ngồi bên giường đất nói với Triệu Văn Thao.
“Đứa nhà của em cũng như vậy thôi!” Triệu Văn Thao khiêm tốn một câu rồi chuyển đề tài câu chuyện sang chỗ khác: “Văn Chí đâu, chị gọi anh ấy qua đây tính sổ sách đi thôi.”
“Ngày mai nhé, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, chị qua đây chỉ vì nghe nói em đã trở về nên tới hỏi thử thôi.” Hạ Tùng Chi nói.
“Vậy cũng được, em nghỉ hai ngày, hai ngày này khi nào Văn Chí rảnh rỗi thì cứ qua đây.”
“Đường đi thế nào, có yên bình không?” Hạ Tùng Chi hỏi.
“Xảy ra vài chuyện như cũng coi như là yên bình.” Triệu Văn Thao kể lại chuyện trên đường gặp lần đánh cướp kia.
Vừa lúc Diệp Sở Sở ôm Tiểu Bạch Dương tiểu xong trở về, nghe thấy chồng mình gặp bọn đánh cướp thì lại càng hoảng sợ: “Các anh gặp bọn đánh cướp á?”
Triệu Văn Thao cười nói: “Phải, gặp mấy thằng ngu ấy mà!” Rồi lại kể tóm lược lại sự việc một lần.
Mặt Diệp Sở Sở lộ vẻ phức tạp: “Sao vừa rồi anh không nói chứ?”
“Không phải là vì anh sợ mẹ sẽ lo lắng à? Không sao đâu, em xem không phải anh không có chuyện gì hay sao?” Triệu Văn Thao cười nói: “Nhiều người mà, bọn chúng cũng không dám làm gì.”
“Bên ngoài không yên ổn như thế cơ à?” Hạ Tùng Chi nói: “Chẳng trách mọi người đều không dám xa nhà.”
Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 352: Cuộc sống tốt đẹp
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương