“Thật ra cũng rất tốt, bọn em đi đi về về hơn hai mươi ngày mới gặp một lần như thế đã rất khá rồi!” Triệu Văn Thao lại rất thoả mãn.
Diệp Sở Sở tức giận vỗ hắn một cái: “Loại chuyện như thế này mà anh còn muốn gặp mấy lần nữa à?”
Hạ Tùng Chi nói: “Đúng thế, nghe thôi mà cũng thấy rợn tóc gáy rồi, nghĩ đến các em lúc đó thì... Ôi, kiếm chút tiền thôi mà thực sự là không dễ dàng. Được rồi, trời không còn sớm nữa, chị nên trở về đi xem con rồi.”
Tiền Hạ Tùng Chi đi, Diệp Sở Sở bắt đầu thẩm vấn chồng mình: “Anh nói thật đi, trước đây khi anh chạy đi buôn bán có phải cũng từng gặp bọn đánh cướp không?”
“Không có!” Triệu Văn Thao vội vàng nói: “Ngày nào mà anh chẳng trở về, nếu thật sự gặp việc này thì có thể lừa gạt được em sao?”
Diệp Sở Sở cảm thấy hắn nói cũng đúng, có điều lại nghĩ tới một vấn đề: “Không gặp đánh cướp thì du côn lưu manh thì sao, khẳng định từng gặp chứ!”
Việc này thì thật sự là có, có câu nói là hiếm thấy diêm vương nhưng khắp nơi đều là tiểu quỷ. Đặc biệt là chạy mua bán, bọn thổ phỉ ở đường phố với đám vô lại thì gặp quá thường xuyên luôn. Vận may của Triệu Văn Thao có tốt mấy đi chăng nữa thì cũng không phải con thần, làm sao có thể gặp toàn quý nhân được, chỉ là...
“Vợ!” Triệu Văn Thao nở nụ cười: “Em cũng không nhìn xem người đàn ông của em là người thế nào à?”
Diệp Sở Sở nghiêm mặt nói: “Anh đừng lại nói với em về cái vận may tốt đó của anh nữa!”
“Không có không có, anh có thể nói như vậy à? Vận may của anh tốt cũng là để cưới được một cô vợ tốt đấy!” Triệu Văn Thao nói.
“Đừng cợt nhả, nghiêm túc đi!”
“Được được, nghiêm túc! Nghiêm túc!” Miệng Triệu Văn Thao thì nói nghiêm túc, tuy nhiên lại không sao nghiêm túc được, luôn muốn cười.
“Không được cười, anh nói mau!” Diệp Sở Sở tức giận vỗ hắn một cái.
Triệu Văn Thao lúc này mới nói: “Vợ à, anh đúng là đã gặp những kẻ mà em nói này, còn không chỉ một lần.”
Diệp Sở Sở khẩn trương.
Triệu Văn Thao vội vàng bảo: “Nhưng em đừng quên bản thân chồng của em chẳng phải cũng là loại người như vậy à?”
Hả? Diệp Sở Sở ngẩn ngơ.
Triệu Văn Thao cười rồi dựa vào tường và tiếp tục nói: “Trước khi anh chưa đi buôn bán, ở trong mắt người khác anh chính là một thằng vô lại, em nói anh sẽ sợ chúng nó?”
Bấy giờ Diệp Sở Sở mới phản ứng được: “Anh không giống với bọn họ!”
Triệu Văn Thao gật đầu: “Người nhà của chúng nó cũng giống như em thôi, cũng nghĩ như vậy.”
Diệp Sở Sở nghẹn lời.
Triệu Văn Thao nói: “Vợ à, nói sao nhỉ? Mỗi người mỗi cách nhìn, có người cảm thấy anh ta thể này thì là người tốt, có người cảm thấy dáng vẻ kia của anh ta mới là người tốt. Tiêu chuẩn đối với người tốt của mỗi người rất khác nhau, nếu như em thật sự phù hợp với người tốt trong lòng tất cả mọi người thì em cũng không cần sống nữa. Chúng ta cứ lấy ví dụ như đánh lộn đi, từ nhỏ đến lớn anh đã thích đánh nhau, anh không cảm thấy đánh lộn không tốt. Đàn ông đàn ang có thể giống như một con cừu được hay sao? Không thể! Thế thì sẽ uất ức biết bao! Nhưng ở trong mắt rất nhiều người, ai đánh lộn thì anh ta chính là kẻ xấu. Em có cách gì được chứ?”
“Không đúng, những người đó căn bản không đơn giản như việc đánh lộn, bọn họ còn đánh cướp, còn đùa giỡn phụ nữ mà.” Diệp Sở Sở nói: “Giống như những kẻ đánh cướp mà anh gặp phải này, bọn họ thì sao?”
Triệu Văn Thao chép miệng: “Những người đó không tính là đánh cướp, bọn họ chỉ thôn dân bình thường, trong chốc lát nổi lên lòng tham. Anh dám nói trong bọn họ khẳng định có người bình thường chính là người tốt mà mọi người đều công nhận. Vợ à, những tên côn đồ cắc ké kia không có gì ghê gớm, ỷ vào tuổi còn trẻ, không hiểu gì sất cả, cho chút mặt mũi thì vui vẻ đến mức không tìm được phương hướng nữa. Đáng sợ nhất là loại người như kẻ lần trước xông vào nhà của chúng ta ấy, bọn chúng đã giết người, chuyện gì cũng có thể làm được. Nhưng người như vậy rất ít, cũng sẽ không lộ liễu như vậy, cho nên em không cần lo lắng cho anh.”
Diệp Sở Sở thở dài nói: “Nếu như không phải nghe anh nói gặp phải đánh cướp thì em cũng không biết bên ngoài lại không yên ổn như vậy.”
“Đây đã tính là gì chứ, dù có thái bình đi nữa thì cũng không tránh được chuyện như thế đâu.” Triệu Văn Thao nói: “Người theo anh cùng đi buôn bán gạo chính là tay Trần Thắng kia. Anh ấy đến vùng duyên hải mua hàng tạp hoá, vác một cái bao đi ở đường cái thì một chiếc xe gắn máy chạy tới, một kẻ ngồi phía sau trực tiếp cướp lấy cái bao của anh ấy. Chờ anh ấy phản ứng kịp thì người nọ đã mất dạng rồi. Cũng may trong cái bao đó chỉ xếp chút đồ ăn, tiền thì được may ở trong quần đùi rồi.”
Diệp Sở Sở giật mình: “Thế không ai quản à?”
“Có người quản, nhưng trong một chốc một nhát cũng không tìm được người, anh ấy lại không thể ở mãi đó đợi kết quả được, ở trọ thì phải bỏ tiền, còn cả ăn nữa. Vả lại nếu em lại bị người ta để mắt tới thì phải làm sao đây?” Triệu Văn Thao nói: “Cho nên đến cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, dù sao thì cũng không mất tiền. Cái này cũng chưa tính là gì, anh biết một người làm ăn khác, anh ta ra ngoài nhập hàng, tiền cũng may ở trong quần đùi rồi mà còn bị người ta ép phải cởi quần ra, không còn gì cả, cuối cùng víu lấy xe lửa ăn mày trở về.”
Diệp Sở Sở nghe được mà sững sờ, hồi lâu mới nói: “Thế sau này anh ta thế nào?”
“Thế nào gì cơ?”
“Còn ra ngoài buôn bán nữa không?”
“Có chứ, sao có thể không làm nữa được?”
“Nhưng mà anh ta không sợ sao?”
“Sợ thì có cách gì được? Anh không có đất, anh em trong nhà thì nhiều, cũng không có nhà máy nào cần anh ta. Có thể làm gì chứ? Chỉ có thể buôn bán vài thứ để nuôi sống người một nhà thôi.” Triệu Văn Thao nói: “Vợ ơi, anh đã nói những chuyện này với em không phải là để em sợ. Mặc dù buôn bán có mạo hiểm thật nhưng cũng không phải hễ ra ngoài là gặp phải phần tử xấu. Một lần ngã là một lần bớt dại, về sau hai người này mà đi đường xa nữa thì đều sẽ mang theo vài người bạn bè thân thích đi cùng, nhiều người thì không ai dám nữa.”
“Vậy còn anh, mỗi ngày anh đều chạy một mình.” Diệp Sở Sở nói.
Triệu Văn Thao nói: “Mỗi ngày anh chạy cũng không ra khỏi thành phố, chỉ xoay quanh làng trên xóm dưới mà thôi, tất cả mọi người đều quen biết cả. Hơn nữa, chút hàng này của anh không đáng để mạo hiểm, dù sao nếu bị bắt vào tù thì đời này coi như xong rồi.”
Diệp Sở Sở vốn muốn nói hay là không buôn bán nữa, ở trong nhà cũng sống được nhưng nghĩ đến tính tình của Triệu Văn Thao thì chắc chắn sẽ không làm thế, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Anh bớt đi ra ngoài vài chuyến đi, về sau đừng buôn bán gạo nữa. Trước đây không có gạo không phải cũng có cái ăn đấy sao, không cần cứ nhất định phải ăn gạo.”
Triệu Văn Thao cảm nhận được sự lo lắng của vợ bèn đưa tay ôm chầm lấy cô và nói: “Vợ à, anh chạy buôn bán không phải chỉ vì thích, cũng không phải chỉ là để kiếm tiền, quan trọng hơn là tìm hiểu tình thế bên ngoài. Cả ngày ở trong thôn không biết gì mà chúng ta đều chỉ là nhân vật nhỏ, nếu như không biết tình thế ra sao thì quá bị động.”
Trước đây chạy buôn bán Triệu Văn Thao chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn, hơn nữa bản thân cũng thích. Nhưng sau này phát hiện bên ngoài mỗi ngày một đổi khác, tin tức cũng thay đổi mỗi ngày, hắn lo lắng lại trở lại như trước đây. Không nói đâu xa, Lý Qua Tử trong thôn chính là một cái ví dụ có sẵn, hắn không muốn như vậy cho nên lúc này mới không ngừng mà đi ra ngoài thăm dò, đi buôn bán gạo chính là xuất phát từ suy nghĩ đó.
Hắn phải luôn luôn nhìn chằm chằm vào tình thế, bây giờ không phải là lúc tóc để chỏm nữa rồi, hiện tại hắn đã có nhà có nghề, có vợ có con, hắn phải suy nghĩ vì người nhà.
Thân thể Diệp Sở Sở căng thằng, cô quá hiểu lời này của chồng: “Chị ba nói sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Chúng ta bên này và chị ba em bên kia không giống nhau.” Triệu Văn Thao nói.
Mỗi lần hắn liên hệ với đám Diệp Minh Bắc Chu Mẫn đều sẽ hỏi tình hình bên kia, chỉ cần tình thế bên đó ổn định thì xu hướng chung sẽ không tệ, hắn sẽ không cần lo lắng nữa. Có điều, địa phương cũng có tình thế của địa phương, hắn vẫn phải để ý.
Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 353: Nắm chắc trong lòng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương