Lúc này Diệp Sở Sở mới ý thức được rằng, cô ở trong nhà sống một cuộc sống thoải mái, là bởi vì có chồng che chắn ở bên ngoài.”
“Anh cực khổ rồi.” Diệp Sở Sở sờ lên mặt của chồng cô, cô nói.
“Vậy em tính bồi thường anh thế nào đây?” Triệu Văn Thao lập tức tiến lại gần cô và hỏi.
Bầu không khí vô cùng nghiêm túc lập tức thay đổi.
Bên này chị tư cũng đang nói chuyện với anh tư, còn có mẹ của chị tư.
“Con kiếm được bao nhiêu tiền rồi?” Mẹ của chị tư nôn nóng đến mức không đợi được mà lên tiếng hỏi.
Anh tư cũng phải ngủ một giấc đến buổi chiều mới tỉnh dậy.
“Kiếm tiền, suýt chút nữa là mất mạng rồi, vẫn muốn kiếm tiền hả!” Anh tư tức giận quát.
Mẹ của chị tư hoảng hốt, vội hỏi anh ta: “Mất mạng, con nói bậy gì thế, không phải con vẫn đang rất ổn đó sao?”
Chị tư cũng vội vàng hỏi anh ta: “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì? Không phải các anh đều trở về bình an sao?”
“Tất cả đều quay về được, nhưng trên đường đi thì gặp bọn cướp bóc.” Anh tư kể sơ lược chuyện đó một lần: “Lúc ấy, nếu không nhờ có thằng sáu và cả người bạn kia của thằng sáu biết đánh nhau, thì bọn anh đã phải nộp mạng tại đó rồi. Em không biết đâu, bọn họ còn muốn cướp xe đấy!”
“Thế thì không phải là chả có chuyện gì sao, nói kiểu gì mà dọa người!” Mẹ của chị tư tỏ ra xem thường.
Chị tư không nhịn được mà nói: “Mẹ, chuyện đó cũng nguy hiểm lắm, mẹ còn bảo là không sao!”
“Vốn dĩ không có chuyện gì mà nhỉ!” Mẹ của chị tư nói tiếp: “Sang năm, em trai con cũng muốn nuôi thỏ, mà lại không tiền vốn, đúng lúc bây giờ hai đứa kiếm được tiền, giúp em trai con một chút đi, nếu không thể bỏ tiền ra thì không phải hai đứa còn có thỏ sao, cho nó mấy con đi.”
Chị tư lập tức nói: “Không phải lần trước con đã cho nó rồi sao? Nuôi đến giờ cũng phải sinh ra được mấy lứa rồi chứ?”
“Cái đó, không phải để nuôi.” Mẹ của chị tư nói năng có hơi không được tự nhiên.
“Là để ăn nhỉ?” Anh tư hờ hững nói: “Cũng đã cho nhiều lần rồi, tất cả đều không phải để nuôi, thì sao có thể nuôi bản thân chứ?”
Mẹ của chị tư không bằng lòng mà cãi lại: “Con xem con nói gì vậy, Kim Bảo nó không có kinh nghiệm nuôi thỏ, cũng chẳng phải nó cố ý, tụi nó chết rồi thì không phải để ăn à, mà cũng đâu thể mua quan tài để chôn con thỏ được, thế thì lại càng phá của.”
“Mẹ, trước đây tụi con có cho nó mười mấy con, tất cả đều không phải để nuôi?” Chị tư tức giận nói: “Chúng con thì có bao nhiêu con thỏ chứ, chúng con nuôi lớn mấy con đó dễ dàng như vậy sao?”
Mẹ chị tư cũng nổi giận mà quát lại: “Con nhóc chết tiệt, nó là em trai mày đấy! Tương lai còn nuôi cha mẹ già mày, muốn mày cho mấy con thỏ nữa thì sao? Mày muốn gì? Chuyện bây đi vận chuyển gạo tốt như vậy mà cũng không nói cho em trai mày nghe một tiếng, tao vẫn còn chưa truy hỏi tụi bây đấy! Cũng đã nói là người thân thích phải giúp đỡ lẫn nhau, mày lại la làng, bàn thân đi làm giàu, để em trai mày nghèo! Lương tâm của mày cho chó ăn rồi à? Đáng đời mày không có con trai, tụi bây như vậy thì có con trai mới là lạ đấy, ông trời nhìn cũng chả thấy vừa mắt!”
Cái miệng già nua khô quắt của mẹ chị tư thoăn thoắt, bà ta cứ luôn chọc vào điểm yếu trong lòng của chị tư.
Anh tư hờ hững như vậy mà cũng không thể nghe lọt vào tai nữa, anh ta gào lên một tiếng: “Im miệng!”
Mẹ chị tư khá sửng sốt, bà ta lại dùng giọng lớn hơn để nói: “Mày muốn làm gì?”
“Đây là nhà của tôi, nếu bà chấp nhận đợi thì đợi, còn không thì mau cút đi!” Anh tư thật sự rất tức giận, anh ta đưa tay ra mà cầm lấy cái bát, ném vào tường: “Ông đây không có con trai cũng chẳng cần bà tới nuôi, bà ở đây nói cái rắm gì vậy!”
“Anh tư, anh đang nói gì thế!” Chị tư thấy chồng đang cãi vã với mẹ chị ta thì chị ta lập tức bênh vực bà ta.
“Tôi nói, sau này, nếu đứa em trai của cô mà muốn một con thỏ của tôi nữa thì tôi lập tức đánh gãy chân nó, nếu cô không muốn sống với tôi nữa thì cô cũng cút đi!” Anh tư trừng mắt nói tiếp: “Ông đây vì ở bên ngoài kiếm tiền mà suýt chút nữa mất mạng, quay về thì người già người trẻ cũng chỉ quan tâm đến tiền mà ông đây kiếm được, hai người, con mẹ nó, có còn là con người nữa hay không!”
“Ôi chao, ông trời ơi! Con rể đánh cha mẹ vợ này, người đâu mau tới xem đi!” Mẹ chị tư bắt đầu hô hào.
Lúc này, anh tư nổi trận lôi đình, anh ta lập tức đứng dậy, nhảy xuống giường, mẹ Triệu là một người từng trải, dù có nghèo khó đến đâu đi nữa thì bà cũng chắt chiu, cố gắng hết sức để bọn nhỏ được ăn no, ăn ngon, thế nên thể trạng anh em nhà họ Triệu đều rất tốt. Trong đó, Triệu Văn Thao là tốt nhất, nhưng anh tư cũng không kém cạnh, anh ta vừa động một chút đã khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực, dọa cho mẹ của chị tư hoảng sợ.
Anh tư đi ra ngoài khỏi nhà, anh ta nhanh chóng cầm lấy một cây xẻng lên và quay trở về nhà: “Con mẹ nó, không phải bà nói tôi đánh bà sao, tới đây, nếu hôm nay mà tôi không đánh bà thì tôi không phải họ Triệu!” Sau đó, anh ta cầm cây xẻng lao tới.
“Mẹ!” Chị tư bị anh ta dọa sợ mà gào lên một tiếng.
“Ba!” Bọn nhỏ cũng sợ hãi, mà òa khóc lên.
Mẹ của chị tư cũng hoảng sợ mà xoay người bỏ chạy.
Anh tư phang cây xẻng vào tường, mảnh vụn ở trên tường vung tung tóe ra, chị tư thấy vậy thì cũng sợ đến ngây người. Chị ta đã sống với anh tư bao nhiêu năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên chị ta thấy anh tư nổi giận như vậy.
“Cha đứa nhỏ, anh không được làm như thế!” Chị tư bước tới và bắt lấy tay của anh tư.
Anh tư vung tay gạt chị ta sang một bên, sau đó anh ta xách cây xẻng chạy ra ngoài, vừa chạy, anh ta vừa mắng: “Con mẹ nó, hôm nay tôi phải đánh bà, tôi thà ngồi trong tù, cũng đánh chết bà, mỗi ngày đều tới nhà tôi đòi tiền, rồi muốn thỏ, thật sự coi lão Tứ tôi đây là người dễ bắt nạt à! Nếu hôm nay mà tôi không thấy máu, tôi cũng sẽ không tỉnh lại đâu!”
Lúc này mẹ của chị tư mới biết người con rể này dám đánh bà ta thật, thế là bà ta lập tức vừa lăn vừa bò, gào khóc mà chạy ra ngoài.
Hiển nhiên là chuyện này đã làm kinh động tới hàng xóm láng giềng, mọi người thấy dáng vẻ kia của anh tư thì sợ ngây người, này là anh tư sao? Mọi người, ai cũng vội vàng đi tới kéo anh ta lại.
“Có chuyện gì thế?”
“Đúng vậy, bình tĩnh đã, sao lại đánh nhau?”
Mẹ của chị tư thấy có nhiều người như vậy, lá gan cũng bắt đầu lớn hơn, bà ta làm tóc rối bù lên, ngồi dưới đất, rồi đập xuống đất mà gào khóc: “Tôi không thể sống được nữa, tôi bị con rể đánh! Tôi không còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa rồi!”
Anh tư tức giận đến mức trực tiếp quăng cây xẻng đi, vừa hay nó rơi xuống bên cạnh mẹ chị tư, rồi phát ra một tiếng coong, mẹ chị tư giật mình mà ngậm miệng lại, anh tư quát bà ta: “Có người già nào như vậy không, cả ngày chỉ nghĩ về mấy đứa con gái! Tôi với em trai của tôi đi buôn bán một chút gạo, suýt chút nữa là chết ở bên ngoài rồi. Lúc quay về thì bà ta không thèm hỏi thăm một câu, mở mồm ra là muốn tiền, không có tiền thì muốn có thỏ, tôi thiếu nợ bà cái gì à, không cho thì bà nguyền rủa tôi không có con trai, mẹ nó, tôi không có con trai thì bà vui đến thế sao!”
Mọi người vừa nghe anh ta nói là đã biết chuyện gì rồi, trong thôn ngoài thôn, ai cũng biết mẹ chị tư là loại người gì, đối với con trai thì bà ta thiên vị, thế nên bà ta hận không thể bán con gái để đền bù cho con trai, mà con trai bà ta cũng là một tên ham ăn lười biếng. Chẳng qua, mọi người không ngờ rằng lần này anh tư lại phản ứng mạnh như vậy, trước đây anh tư cũng có nói tiếng nào đâu.
Nhưng, suy nghĩ một chút thì cũng đủ hiểu, bà ta nguyền rủa người ta không có con trai, nếu đặt chuyện này vào người khác, thì có ai mà chịu được, huống hồ chi anh tư lại có liên tiếp ba đứa con gái!
“Mẹ!” Chị tư chạy đến, thấy mẹ chị ta ngồi ở đó, ở bên cạnh là cây xẻng mà anh ta đã quăng, chị ta hoảng sợ, vội vàng đi tới: “Mẹ, mẹ có sao không!”
Mẹ chị tư vậy mà lại mẹ đẩy chị ta ra, vừa đánh vừa đạp: “Đứa con gái chết tiệt, mẹ mày muốn mày làm gì chứ, lúc đầu sinh mày ra là tao nên bóp chết mày rồi! Mày cũng chỉ biết bênh vực chồng mày, mày không cha không mẹ à! Mày là đồ bất hiếu!”
Chị tư chỉ biết khóc, chị ta cũng không né tránh, mấy người phụ nữ thấy vậy thì tới kéo hai mẹ con ra mà khuyên nhủ.
Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 354: Quá tức giận
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương