Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện
Chương 517: Người Mẫu Nam
Tô Hiểu Mạn cho một ánh mắt “Cái đồ cặn bã anh chờ xem”, đội mũ bảo hiểm lên, đành phải tự mình ra trận.
“Như này, chính là như vậy, giống như em này, gỡ mũ bảo hiểm xuống, ôm ở trên tay, sau đó cười tà mị, thế nào là cười tà mị hả? Chính là trước như vậy một bức túm thiên túm mà xem ai đều không vừa mắt bộ dáng, giây tiếp theo giống như đang muốn xông lên đánh nhau với người ta vậy——”
“Sau đó, đột nhiên! Khóe miệng đột nhiên cong lên về phía trước, độ cong phải lớn một chút, giống như đang ấp ủ cái ý đồ xấu xa gì đó, ví dụ như giấu hộp nhạc của Dao Dao đi rồi nói trong nhà có ăn trộm đó.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Như vậy thì đã coi như là ý đồ xấu rồi sao?
“Được rồi, anh thử xem.” Tô Hiểu Mạn ném mũ bảo hiểm lại cho anh, Tạ Minh Đồ cũng không còn cách nào, thành thật nghe vợ yêu nói, vừa ngẩng đầu lập tức đã biến thành bộ dáng của một tên không sợ trời không sợ đất vô cùng thiếu đánh.
Anh đã từng lăn lộn trong một đám binh lính nghịch ngợm phá phách, muốn biểu diễn xấu xa như nào thì sẽ có vẻ xấu xa như thế.
Tô Hiểu Mạn vừa thấy bộ dạng “Thứ đầu” này của anh, lập tức sáng mắt lên: “Nào đúng rồi đúng rồi, tiếp tục nào!”
Sau khi nói xong, Tô Hiểu Mạn chạy lên, cởi vài nút áo trên của anh ra làm lộ ra một mảnh ngực, lại cố tình để lại vài vệt đỏ lên đó.
Lại đúng với dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Gợi cảm cực kỳ!!!!
Rắc ——
Xong việc Tô Hiểu Mạn ôm bức ảnh mà mình vừa rửa xong, nhìn người đàn ông trên bức ảnh đang ôm mũ bảo hiểm cong môi cười, tự nhiên lại cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Có nét tà mị cuồng quyến đặc trưng của vai ác!
Cho dù hai người bọn họ cũng sắp đến thất niên chi dương, Tô Hiểu Mạn nhìn thấy bức ảnh này, đột nhiên lại có một loại cảm giác động tâm của mối tình đầu.
Chẳng lẽ bởi vì con gái đều yêu trai hư sao?
Mấy ngày sau, Tô Hiểu Mạn mỗi ngày đều mang theo bức ảnh này bên người, thường thường bỏ ra xem một cái, hai vợ chồng phảng phất quay về thời điểm tình yêu cuồng nhiệt lúc trước, ngay cả buổi tối hàng ngày… không cần nói nữa, nói chung là chân mềm. Chồn ăn dưa Thanh Thanh sao có thể không phát hiện ra hành vi khác thường của Tô Hiểu Mạn, tìm cơ hội nhìn trộm bức ảnh trên tay Tô Hiểu Mạn, sau khi thấy rõ thì khiếp sợ mà kêu lớn lên.
“Hiểu Mạn, chị ——” Triệu Thanh Thanh trợn to mắt nhìn cô.
Cả người cô ta run lên, dường như vừa nhìn thấy thứ gì ghê gớm, tròng mắt kích động sắp rơi xuống.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Đến nỗi dùng loại ánh mắt này nhìn cô sao? cô chỉ nhìn trộm nhìn bức ảnh của chồng mình thôi mà, cũng không phải là ngoại tình.
Triệu Thanh Thanh bắt lấy tay Tô Hiểu Mạn: “Hiểu Mạn, em nghĩ ra một ý kiến hay!”
Trước kia Triệu Thanh Thanh hay suy nghĩ chỉ có phụ nữ như bọn họ mới xem tạp trí thời trang, cho nên ở lúc cô ta suy xét nội dung bìa mặt tạp chí, luôn thiên hướng về lựa chọn phụ nữ, nhưng vừa rồi, Triệu Thanh Thanh lại đột nhiên cảm thấy.
Hoàn toàn cũng có thể tuyển một mẫu nam về chụp bìa.
— Có lẽ còn tăng thêm doanh số được.
Sau khi cô ta nói chủ ý này cho Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, đương nhiên là sẽ tăng doanh số rồi, nếu lấy bìa mặt là một soái ca, có lẽ còn hấp dẫn không ít người mua về cất giữ để ngắm.
“Nói làm là làm, tôi đi tìm người chụp ảnh đây,”
“Cô mau đưa ảnh chụp trên tay cô cho tôi xem, yên tâm, nhất định sẽ không để ảnh chụp người đàn ông nhà cô lên bìa mặt, tôi chỉ học hỏi mà thôi.”
“Cười như này…”
“Tôi vẫn chưa được nhìn nhiều lắm, chậc, tôi đến trường sân khấu điện ảnh tìm người, tôi không tin là sẽ không tìm thấy được người nào đẹp trai.”
“Hiểu Mạn, tôi xin một chút kinh phí, đi đây.”
Hiện giờ Thanh Thanh thành kẻ cuồng công tác, vừa nghĩ ra là đi làm ngay, cũng không nói gì nhiều, chạy nhanh như bôi dầu dưới chân vậy.
Tô Hiểu Mạn tiếp tục xem ảnh chụp trên tay mình.
Đồng thời cũng chờ đợi thành quả mà Triệu Thanh Thanh làm ra được.
“Như này, chính là như vậy, giống như em này, gỡ mũ bảo hiểm xuống, ôm ở trên tay, sau đó cười tà mị, thế nào là cười tà mị hả? Chính là trước như vậy một bức túm thiên túm mà xem ai đều không vừa mắt bộ dáng, giây tiếp theo giống như đang muốn xông lên đánh nhau với người ta vậy——”
“Sau đó, đột nhiên! Khóe miệng đột nhiên cong lên về phía trước, độ cong phải lớn một chút, giống như đang ấp ủ cái ý đồ xấu xa gì đó, ví dụ như giấu hộp nhạc của Dao Dao đi rồi nói trong nhà có ăn trộm đó.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Như vậy thì đã coi như là ý đồ xấu rồi sao?
“Được rồi, anh thử xem.” Tô Hiểu Mạn ném mũ bảo hiểm lại cho anh, Tạ Minh Đồ cũng không còn cách nào, thành thật nghe vợ yêu nói, vừa ngẩng đầu lập tức đã biến thành bộ dáng của một tên không sợ trời không sợ đất vô cùng thiếu đánh.
Anh đã từng lăn lộn trong một đám binh lính nghịch ngợm phá phách, muốn biểu diễn xấu xa như nào thì sẽ có vẻ xấu xa như thế.
Tô Hiểu Mạn vừa thấy bộ dạng “Thứ đầu” này của anh, lập tức sáng mắt lên: “Nào đúng rồi đúng rồi, tiếp tục nào!”
Sau khi nói xong, Tô Hiểu Mạn chạy lên, cởi vài nút áo trên của anh ra làm lộ ra một mảnh ngực, lại cố tình để lại vài vệt đỏ lên đó.
Lại đúng với dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Gợi cảm cực kỳ!!!!
Rắc ——
Xong việc Tô Hiểu Mạn ôm bức ảnh mà mình vừa rửa xong, nhìn người đàn ông trên bức ảnh đang ôm mũ bảo hiểm cong môi cười, tự nhiên lại cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Có nét tà mị cuồng quyến đặc trưng của vai ác!
Cho dù hai người bọn họ cũng sắp đến thất niên chi dương, Tô Hiểu Mạn nhìn thấy bức ảnh này, đột nhiên lại có một loại cảm giác động tâm của mối tình đầu.
Chẳng lẽ bởi vì con gái đều yêu trai hư sao?
Mấy ngày sau, Tô Hiểu Mạn mỗi ngày đều mang theo bức ảnh này bên người, thường thường bỏ ra xem một cái, hai vợ chồng phảng phất quay về thời điểm tình yêu cuồng nhiệt lúc trước, ngay cả buổi tối hàng ngày… không cần nói nữa, nói chung là chân mềm. Chồn ăn dưa Thanh Thanh sao có thể không phát hiện ra hành vi khác thường của Tô Hiểu Mạn, tìm cơ hội nhìn trộm bức ảnh trên tay Tô Hiểu Mạn, sau khi thấy rõ thì khiếp sợ mà kêu lớn lên.
“Hiểu Mạn, chị ——” Triệu Thanh Thanh trợn to mắt nhìn cô.
Cả người cô ta run lên, dường như vừa nhìn thấy thứ gì ghê gớm, tròng mắt kích động sắp rơi xuống.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Đến nỗi dùng loại ánh mắt này nhìn cô sao? cô chỉ nhìn trộm nhìn bức ảnh của chồng mình thôi mà, cũng không phải là ngoại tình.
Triệu Thanh Thanh bắt lấy tay Tô Hiểu Mạn: “Hiểu Mạn, em nghĩ ra một ý kiến hay!”
Trước kia Triệu Thanh Thanh hay suy nghĩ chỉ có phụ nữ như bọn họ mới xem tạp trí thời trang, cho nên ở lúc cô ta suy xét nội dung bìa mặt tạp chí, luôn thiên hướng về lựa chọn phụ nữ, nhưng vừa rồi, Triệu Thanh Thanh lại đột nhiên cảm thấy.
Hoàn toàn cũng có thể tuyển một mẫu nam về chụp bìa.
— Có lẽ còn tăng thêm doanh số được.
Sau khi cô ta nói chủ ý này cho Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, đương nhiên là sẽ tăng doanh số rồi, nếu lấy bìa mặt là một soái ca, có lẽ còn hấp dẫn không ít người mua về cất giữ để ngắm.
“Nói làm là làm, tôi đi tìm người chụp ảnh đây,”
“Cô mau đưa ảnh chụp trên tay cô cho tôi xem, yên tâm, nhất định sẽ không để ảnh chụp người đàn ông nhà cô lên bìa mặt, tôi chỉ học hỏi mà thôi.”
“Cười như này…”
“Tôi vẫn chưa được nhìn nhiều lắm, chậc, tôi đến trường sân khấu điện ảnh tìm người, tôi không tin là sẽ không tìm thấy được người nào đẹp trai.”
“Hiểu Mạn, tôi xin một chút kinh phí, đi đây.”
Hiện giờ Thanh Thanh thành kẻ cuồng công tác, vừa nghĩ ra là đi làm ngay, cũng không nói gì nhiều, chạy nhanh như bôi dầu dưới chân vậy.
Tô Hiểu Mạn tiếp tục xem ảnh chụp trên tay mình.
Đồng thời cũng chờ đợi thành quả mà Triệu Thanh Thanh làm ra được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương