Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện
Chương 525: Bản Thảo
Mạn Thảo được phát hành, một tháng hai loại, nửa tháng đầu là một câu chuyện xưa xảy ra ở thời cổ đại, viết về các loại sinh hoạt ở triều đình ngày xưa, chuyện võ hiệp tiên hiệp, huyền huyễn thần quái.
Lúc này nổi nhất vẫn là tiểu thuyết võ hiệp, nhưng Liễu Phiên Nhiên nghe nói từ chỗ Tô Hiểu Mạn mấy loại tiên hiệp huyền huyễn và chuyện thần quái xong, cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, thậm chí các cô còn nói về Liêu Trai, Phong Thần Bảng, Tây Du Ký.
“Chuyện huyền huyễn sao?”
“Đúng vậy, cũng có thể viết tiểu thuyết võ hiệp.”
“Hiện giờ tiểu thuyết võ hiệp trên thị trường đủ nhiều rồi, chúng ta viết thứ gì mới xem sao?”
“ý tưởng càng bay bổng càng tốt.”
…
Tô Hiểu Mạn cũng tò mò Liễu Phiên Nhiên cuối cùng có thể thu được bản thảo như thế nào, Liễu Phiên Nhiên và Triệu Thanh Thanh là bạn qua thư từ trong tiểu đội, tựa hồ không chỉ có toàn là các cô gái, cũng có rất nhiều đồng chí là nam, đặc biệt là bạn qua vòng thư từ của Liễu Phiên Nhiên.
đồng chí Tiểu Liễu có vòng bạn bè năng lượng cao, nghe nói cô ấy có người bạn qua thư từ, là một ông lão hơn 60 tuổi rồi, vẫn là giáo viên tiếng Trung, Đầy hứng thú nghiên cứu đối với văn học.
Cô ấy còn có bạn qua thư từ là tiểu đạo sĩ Mao Sơn năm đó, nghe nói trước kia thường xuyên kể cho cô ấy nghe chuyện sư phụ mình bắt quỷ những năm đó.
…… Liễu Phiên Nhiên tuy rằng biết hắn kể bậy bạ, nhưng cũng sẽ tự xưng chính mình là tiên cô đệ tử của ai đó, gọi đạo hữu với người anh em ở Mao Sơn này.
Tô Hiểu Mạn nghe xong mấy chuyện này của cô ấy, nghĩ thầm cô gái như cô so chồn ăn dưa Thanh Thanh còn muốn chơi đến càng nổi, này đúng chính là sắm vai nhân vật ở thập niên 80.
Sau đó Liễu Phiên Nhiên thu được bản thảo, Tô Hiểu Mạn cũng qua đi nhìn, đã có 《 đại mạc loan đao 》《xx nhi nữ anh hùng truyện 》 tiểu thuyết võ hiệp linh tinh, cũng có 《 Thẳng tới trên trời cao 》《 Thần tiên giang hồ 》 tiểu thuyết tiên hiệp huyền huyễn linh tinh, Thậm chí là có 《 Mao Sơn đạo sĩ tân truyện 》 tiểu thuyết khủng bố lại khôi hài như vậy.
Sau khi Tô Hiểu Mạn nhìn bộ《 Mao Sơn đạo sĩ tân truyện 》, mới hiểu được vì sao Liễu Phiên Nhiên sẽ cùng tiểu đạo sĩ c.h.é.m gió kia chơi với nhau, bởi vì gia hỏa này thật là một người kể chuyện xưa rất tốt.
Hắn viết tiểu thuyết bắt quỷ, vừa kích thích lại mạo hiểm, còn đặc biệt khôi hài, trong đó nhân vật cũng rất có mị lực.
Tô Hiểu Mạn sắp đọc tới nghiện.
Nghe nói bên kia còn tích cóp hơn một trăm vạn bản thảo, đều là mười mấy năm trước kia nghẹn lúc không có chuyện làm sẽ viết ra, hiện giờ nghe nói Liễu Phiên Nhiên muốn bản thảo của mình, hắn liền lấy đống bản thảo viết để g.i.ế.c thời gian của chính mình sửa sang lại, tu sửa sửa chữa xông, đã gửi một phần cho Liễu Phiên Nhiên.
Trước hắn đã gửi mười vạn bản thảo cho Liễu Phiên Nhiên, sau đó bên Liễu Phiên Nhiên cũng phải tiến hành thẩm định cùng sửa chữa bản thảo, đây cũng là việc Liễu Phiên Nhiên phụ trách 《 Mạn Thảo 》nguyên nhân tạp chí kéo mấy tháng sau mới bắt đầu phát hành.
Đơn giản là bạn qua thư từ của cô đều đang nói: Chậm đã, tôi phải đào hết bản thảo mười mấy năm ra.
Ở quá khứ mười mấy hai mươi năm trước, không ít người làm công tác văn hoá sống nhàm chán, lúc nhàn hạ sẽ g.i.ế.c thời gian, đương nhiên là tìm giấy bút tới viết linh tinh, tìm lấy an ủi, mà mấy thứ này, trừ bỏ chính mình ra, cũng hoàn toàn không thích hợp cho người chung quanh xem xét, sau lại nhận thức vài người bạn qua thư từ, mới nói cho nhau nghe những chuyện này.
Nhưng cho dù là gửi thư, cũng là gửi một ít chuyện xưa ngắn nhỏ, mà truyện dài nhầm viết, vĩnh viễn đều chôn ở notebook vàng ố kia, chỉ có những lúc chính mình có thời gian, mới có thể lấy ra tới trở mình một phen.
Ước nguyện ban đầu của Bọn họ có lẽ chỉ là vì g.i.ế.c thời gian, cũng là vì phát tiết một chút cảm xúc, lại trước nay không nghĩ tới thứ mà chính mình viết, còn có thể đưa ra bên ngoài…… Hiện giờ có cơ hội như vậy, tự nhiên trịnh trọng chuyện lạ, gửi những thứ mà chính mình đã từng viết, một lần nữa nghiêm túc sửa sang lại, hơn nữa gửi những bản thảo này cho Liễu Phiên Nhiên.
Lúc này nổi nhất vẫn là tiểu thuyết võ hiệp, nhưng Liễu Phiên Nhiên nghe nói từ chỗ Tô Hiểu Mạn mấy loại tiên hiệp huyền huyễn và chuyện thần quái xong, cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, thậm chí các cô còn nói về Liêu Trai, Phong Thần Bảng, Tây Du Ký.
“Chuyện huyền huyễn sao?”
“Đúng vậy, cũng có thể viết tiểu thuyết võ hiệp.”
“Hiện giờ tiểu thuyết võ hiệp trên thị trường đủ nhiều rồi, chúng ta viết thứ gì mới xem sao?”
“ý tưởng càng bay bổng càng tốt.”
…
Tô Hiểu Mạn cũng tò mò Liễu Phiên Nhiên cuối cùng có thể thu được bản thảo như thế nào, Liễu Phiên Nhiên và Triệu Thanh Thanh là bạn qua thư từ trong tiểu đội, tựa hồ không chỉ có toàn là các cô gái, cũng có rất nhiều đồng chí là nam, đặc biệt là bạn qua vòng thư từ của Liễu Phiên Nhiên.
đồng chí Tiểu Liễu có vòng bạn bè năng lượng cao, nghe nói cô ấy có người bạn qua thư từ, là một ông lão hơn 60 tuổi rồi, vẫn là giáo viên tiếng Trung, Đầy hứng thú nghiên cứu đối với văn học.
Cô ấy còn có bạn qua thư từ là tiểu đạo sĩ Mao Sơn năm đó, nghe nói trước kia thường xuyên kể cho cô ấy nghe chuyện sư phụ mình bắt quỷ những năm đó.
…… Liễu Phiên Nhiên tuy rằng biết hắn kể bậy bạ, nhưng cũng sẽ tự xưng chính mình là tiên cô đệ tử của ai đó, gọi đạo hữu với người anh em ở Mao Sơn này.
Tô Hiểu Mạn nghe xong mấy chuyện này của cô ấy, nghĩ thầm cô gái như cô so chồn ăn dưa Thanh Thanh còn muốn chơi đến càng nổi, này đúng chính là sắm vai nhân vật ở thập niên 80.
Sau đó Liễu Phiên Nhiên thu được bản thảo, Tô Hiểu Mạn cũng qua đi nhìn, đã có 《 đại mạc loan đao 》《xx nhi nữ anh hùng truyện 》 tiểu thuyết võ hiệp linh tinh, cũng có 《 Thẳng tới trên trời cao 》《 Thần tiên giang hồ 》 tiểu thuyết tiên hiệp huyền huyễn linh tinh, Thậm chí là có 《 Mao Sơn đạo sĩ tân truyện 》 tiểu thuyết khủng bố lại khôi hài như vậy.
Sau khi Tô Hiểu Mạn nhìn bộ《 Mao Sơn đạo sĩ tân truyện 》, mới hiểu được vì sao Liễu Phiên Nhiên sẽ cùng tiểu đạo sĩ c.h.é.m gió kia chơi với nhau, bởi vì gia hỏa này thật là một người kể chuyện xưa rất tốt.
Hắn viết tiểu thuyết bắt quỷ, vừa kích thích lại mạo hiểm, còn đặc biệt khôi hài, trong đó nhân vật cũng rất có mị lực.
Tô Hiểu Mạn sắp đọc tới nghiện.
Nghe nói bên kia còn tích cóp hơn một trăm vạn bản thảo, đều là mười mấy năm trước kia nghẹn lúc không có chuyện làm sẽ viết ra, hiện giờ nghe nói Liễu Phiên Nhiên muốn bản thảo của mình, hắn liền lấy đống bản thảo viết để g.i.ế.c thời gian của chính mình sửa sang lại, tu sửa sửa chữa xông, đã gửi một phần cho Liễu Phiên Nhiên.
Trước hắn đã gửi mười vạn bản thảo cho Liễu Phiên Nhiên, sau đó bên Liễu Phiên Nhiên cũng phải tiến hành thẩm định cùng sửa chữa bản thảo, đây cũng là việc Liễu Phiên Nhiên phụ trách 《 Mạn Thảo 》nguyên nhân tạp chí kéo mấy tháng sau mới bắt đầu phát hành.
Đơn giản là bạn qua thư từ của cô đều đang nói: Chậm đã, tôi phải đào hết bản thảo mười mấy năm ra.
Ở quá khứ mười mấy hai mươi năm trước, không ít người làm công tác văn hoá sống nhàm chán, lúc nhàn hạ sẽ g.i.ế.c thời gian, đương nhiên là tìm giấy bút tới viết linh tinh, tìm lấy an ủi, mà mấy thứ này, trừ bỏ chính mình ra, cũng hoàn toàn không thích hợp cho người chung quanh xem xét, sau lại nhận thức vài người bạn qua thư từ, mới nói cho nhau nghe những chuyện này.
Nhưng cho dù là gửi thư, cũng là gửi một ít chuyện xưa ngắn nhỏ, mà truyện dài nhầm viết, vĩnh viễn đều chôn ở notebook vàng ố kia, chỉ có những lúc chính mình có thời gian, mới có thể lấy ra tới trở mình một phen.
Ước nguyện ban đầu của Bọn họ có lẽ chỉ là vì g.i.ế.c thời gian, cũng là vì phát tiết một chút cảm xúc, lại trước nay không nghĩ tới thứ mà chính mình viết, còn có thể đưa ra bên ngoài…… Hiện giờ có cơ hội như vậy, tự nhiên trịnh trọng chuyện lạ, gửi những thứ mà chính mình đã từng viết, một lần nữa nghiêm túc sửa sang lại, hơn nữa gửi những bản thảo này cho Liễu Phiên Nhiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương