Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 181: Dọn Vào Nhà Mới



“Châu Châu, mẹ nhớ con quá!”

Diệp Kiều vừa vào đến sân đã nhìn thấy con gái đang chơi bập bênh ở bên trong, lập tức đặt đồ đạc trên người xuống, chạy về phía cô bé.

“Mẹ ơi! Con cũng nhớ mẹ lắm!” Khi Lục Minh Châu nhìn thấy mẹ của mình, mắt cô bé sáng lên, ngay lập tức cô bé nhảy ra khỏi cái bập bênh.

Hai mẹ con ôm hôn nhau âu yếm thật lâu trong sân, tiếng cười truyền ra khắp nhà họ Lục.

Trương Thúy Thúy trên lưng mang rổ rau từ trong vườn rau đi ra, mỉm cười nhìn Diệp Kiều.

“Sau khi thi xong, trạng thái trông khác hẳn với lúc trước nhỉ.”

Diệp Kiều bế con gái lên: “Còn không phải sao! Mẹ, con cảm thấy mình đã hoàn thành việc quan trọng nhất trong đời mình rồi!”

Lục Thừa mang theo những chiếc túi lớn và nhỏ đi qua phía sau cô, khi anh ta nghe thấy điều này, anh đã dùng chiếc túi đó đánh vào mông cô.

“Anh làm gì vậy?!” Diệp Kiều trừng mắt nhìn anh.

Lục Thừa cười: “Anh còn tưởng rằng kết hôn cùng anh mới là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời của em cơ mà!”

“Hai cái đều quan trọng như nhau cả! Đã là phụ nữ thì sự nghiệp và hôn nhân đều phải dùng hai tay nắm chặt lấy. Em nhất định phải cố gắng để đạt được nó.”

Diệp Kiều tự tin ậm ừ nói.

Lục Thừa bị cô làm cho buồn cười, lắc đầu nhìn về phía mẹ minh Trương Thúy Thúy: “Mẹ ơi, trong túi này có đặc sản mà con và Kiều Kiều mang từ tỉnh thành về, có vịt muối turong, có thể chiên cho bữa trưa.”

Nói xong, anh cầm lấy tất cả những thứ khác hành lý trở về phòng để sắp xếp lại đồ đạc.

Trương Thúy Thúy đặt cái rổ bên giếng, đi tới mở túi ra: “Hai đứa thật không biết tiết kiệm, nhà có vịt, mua thêm vịt muối để làm gì?”

Lấy vịt đóng gói chân không ra, Trương Thúy Thúy tròn mắt: “Con vịt này không nhẹ! Chắc nặng bảy tám cân nhỉ? Giá bao nhiêu?”

Diệp Kiều chỉ ôm cô con gái mũm mĩm của mình được một lúc thì hai tay đã bắt đầu đau nhức cho nên dứt khoát ngồi xuống ngay tại trong sân luôn, để con gái ngồi lên đùi của cô.

Trong khi thoải mái vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của con gái mình, cô nháy mắt với Trương Thúy Thúy, trông có vẻ đùa giỡn: “Không đắt đâu, mẹ yên tâm, đây là con mua đó, nhất định là chất lượng cao lại rẻ!”

“Kiều Kiều chọn sao?” Trương Thúy THủy vừa nghe thấy là do Diệp Kiều mua, ngay tức khắc liền cảm thấy yên tâm gật đầu lia lịa. “Không thành vấn đề. Đồ ăn do con mua là ngon nhất.”

“Đương nhiên rồi ạ!” Diệp Kiều đắc thắng giơ chân lên bắt chéo nhau.

Các nét trên khuôn mặt của Châu Châu bị cô ấy chà xát làm biến dạng, mông của cô bé cũng bị cộm cộm, vì vậy cô bé đã tự mình nhảy ra ngoài, muốn nhìn và chạm vào con vịt muối.

Trương Thúy Thúy dứt khoát đưa con vịt cho cô bé.

Châu Châu khó khăn ôm chiếc túi, thở hự hự mà đi về phía nhà bếp.

Khi con gái rời đi, Diệp Kiều nghĩ đến những người khác nên cô nhìn xung quanh.

“Mẹ, chị dâu không có ở nhà sao?”

Đã lâu như vậy, Viên Hiểu Quyên cũng chưa đi ra.

Trương Thúy Thúy đi theo Châu Châu giúp cô bé lấy con vịt ra khỏi gói chân không, giọng nói của bà phát ra từ cửa sổ đang mở.

“Chị dâu của con đã về nhà mẹ ruột rồi, nhà mới của nhà họ đã cất xong, hôm nay con bé ấy đang ở nhà mẹ đẻ nấu rượu. Mẹ muốn ở nhà để nấu cơm cho ba của con cho nên không đi cùng với con bé. Cả anh rể và chị dâu con đều đã đi rồi.”

Trương Thủy Thủy có đưa cho họ một số tiền xem như là quà mừng nhà mới được xây xong. Việc nấu rượu ở nông thôn nói chung là như vậy, chỉ cần tiền quà đến, người ta có đi hay không cũng không sao.

“Ồ, vậy chúng ta hãy để lại một nửa vịt muối cho chị dâu đi.”

“Mẹ biết rồi ”

Diệp Kiều ban đầu là đang ngồi, nhưng dần dần lại trở thành nửa nằm.

Một lúc sau, Châu Châu cũng quay lại, cô bé ngồi bên cạnh mẹ của mình, tay cầm một hộp bánh quy có nhiều hương vị khác nhau, ăn một cách ngon lành, vừa rồi Lục Thừa đã đưa nó cho cô bé.

Phơi nắng và nghe gió thổi, Diệp Kiều cảm thấy rằng mình có thể sống một trăm năm như thế này.

Sau khi ăn một bữa ngon lành vào buổi trưa, Diệp Kiều đã ngủ ngon lành cả buổi chiều, buổi tối cô cảm thấy rất sảng khoái, vì vậy cô phải chiến đấu với Lục Thừa đến khuya.

Vào giây phút cuối cùng, Diệp Kiều cắn chặt cổ tay, quầng mắt đỏ hoe.

Lục Thừa liếc nhìn giường cũi của con gái mình ở phía bên kia của căn phòng, quyết định chuyển đến thành phố trong vài ngày tới.

Thật ra, ngôi nhà mới của họ đã được trang trí từ lâu, các loại đồ đạc và vật dụng cũng được trang bị đầy đủ. Bởi vì kỳ thi tuyển sinh đại học của Diệp Kiều, họ đã hoãn ngày di chuyển đến thành phố trong một thời gian dài.

Ba ngày sau, thời tiết tốt thuận lợi cho việc dọn nhà.

Lục Thừa dẫn cả nhà đi ăn mừng việc chuyển nhà, nhân tiện để bọn họ xem nhà mới.

Vì nhà mới do chính anh xây dựng nên Lục Thừa đã trực tiếp xây một căn bốn phòng ngủ và hai phòng khách.

Phòng ngủ chính của anh ấy và Diệp Kiều, phòng trẻ em của Lục Minh Châu, một phòng khách khác và một phòng làm việc.

Khu vực này cũng lớn hơn nhiều so với khu vực được đánh dấu trên các bản vẽ mà Diệp Kiều đã thấy trước đây.

Diệp Kiều nhìn quanh cả căn phòng, than thở rằng thời đại không có khu vực chung thật tuyệt, 150 mét vuông được đề cập đến là 150 mét vuông thực sự.

Trương Thúy Thúy khá bất mãn, cau mày thật chặt.

“Ở nhà sướng biết bao, hai đứa lại cứ muốn dọn ra ở riêng. Nhà ở thành phố này không có trời không có đất, làm gì cũng bất tiện. Nhìn cái ban công này xem, ngay cả chỗ trồng hành lá cũng không có luôn!"

“Nhưng dùng điện cũng tiện mà mẹ.” Lục Thừa cười ôm vai bà, giới thiệu đồ điện trong nhà cho bà. “Mẹ nhìn xem, đây là máy giặt, từ giờ mẹ đem hết quần áo vào đây giặt, không cần phải ra sông lạnh cóng tay nữa.”

Trương Thúy Thúy mắng anh một phát: “Con nghĩ mẹ con ngu à? Mang quần áo từ trong làng ra thành phố giặt à? Người ta biết chuyện còn không biết phải giải thích như thế nào đâu.”

“Mẹ ơi, vào mùa đông nước rất lạnh, vẫn là giặt máy giặt sẽ tiện lợi hơn. Nếu không phải vì trong làng không có điện, con cũng muốn mua hai cái máy giặt cho gia đình mình.”

Diệp Kiều không thích giặt giũ quần áo nhiều nhất, giặt quần áo bằng tay rất mệt mỏi, khi thời tiết lạnh, tay cô sẽ bị cóng.

“Cái máy giặt này thật sự dễ dùng sao?” Viên Hiểu Quyên kéo Lục Kiện đi một vòng trong nhà, nhìn thấy một đám người đang đứng nói chuyện trên ban công, liền đi tới.

“Nếu thật vậy, chị cũng muốn.”

Bây giờ cô ấy đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, việc mua một chiếc máy giặt hoàn toàn không thành vấn đề.

Diệp Kiều cúi người nắm lấy tay cô, cười gật đầu: “Chị dâu, có máy giặt, ít nhất chúng ta có thể rảnh rỗi làm việc khác trong hai tiếng đồng hồ.”

Viên Hiểu Quyện rất xúc động: “Điện áp ở thôn của chúng ta không ổn định, cứ đến lượt sử dụng là lại bị cắt điện, vậy máy giặt không chạy được à?”

“Không chạy được.” Diệp Kiều tiếc nuối lắc đầu, “Công suất cần có của máy giặt rất lớn, thiếu chút điện thôi động cơ cũng không hoạt động. Hơn nữa điện áp không ổn định, rất dễ làm cháy cả máy giặt, quá nguy hiểm.”

Máy giặt giờ là mốt, đắt mà chất lượng không tốt. Điều khiến Diệp Kiều không nói nên lời nhất là khi đang sấy quần áo, toàn bộ máy sẽ rung theo, chuyển động ầm ĩ như thể máy giặt muốn chạy khỏi nhà. Nhưng chỉ vì nó có thể rảnh tay, Diệp Kiều có thể bao dung cho những khuyết điểm khác của nó.

“Kiều Kiều, nói cho chị biết đi, có phải chị cũng nên mua một căn nhà trong thành phố không?” Viện Hiểu Quyên đột nhiên hỏi.

“Chị dâu, rốt cuộc chị cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?” Diệp Kiều kinh ngạc nhìn chị.

Viên Hiểu Quyên ngượng ngùng cười nói: “Không phải lúc trước chị cảm thấy sàn nhà quá mỏng hay sao?”

Cô ấy có thuộc kiểu người giống mẹ chồng, luôn cảm thấy nhà phải có trời có đất, sống trong một ngôi nhà thương mại thật quá chán.

“Chị dâu, bây giờ mua nhà cũng giống như đầu tư, tiền sẽ nhanh chóng mất giá, nhưng nhà ở sẽ tăng giá trị.” Diệp Kiều đã nói qua điều này rất nhiều lần.

Viên Hiểu Quyên không đồng ý: “Nhà ở làm sao có thể tăng giá trị được? Chẳng phải nhà nào cũng có phòng sao? Hơn nữa bây giờ nhà máy cũng chia phòng cho mọi người.”

Suy nghĩ của Viên Hiểu Quyên là suy nghĩ của hầu hết mọi người bây giờ. Họ thà có một gia đình nhiều người chen chúc trong một phòng ngủ và một phòng khách hơn là trả tiền mua nhà ở thương mại, vì nhà máy chia phòng và phòng ở, gia đình công nhân viên càng khó khăn thì xác suất nhận được phòng càng cao nên ai cũng kiên trì.

Diệp Kiều không biết thuyết phục thế nào.

Thấy vợ mình thở dài, Lục Thừa chen vào nói: “Chị dâu, chị không để ý trong thành phố người đi đường nhiều hơn sao?”
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...