Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 182: Dự Định Mua Nhà



“Nhiều, rất nhiều người.” Viên Hiểu Quyên nhíu mày, có chút khó hiểu. “Hôm nay cũng không phải chủ nhật mà."

Lúc này vẫn chưa thực hiện nghỉ hai ngày cuối tuần, hơn nữa nhà máy chỉ có một ngày nghỉ là chủ nhật, mọi người tranh thủ ngày nghỉ hiếm hoi ra ngoài làm việc vặt, cho nên ngoài đường sẽ có nhiều người hơn ngày thường.

Lục Thừa cười nói ra đáp án: "Bởi vì một ít thanh niên trí thức đã trở về thành phố."

“Người phía nam đã trở về sao?” Diệp Kiều lập tức tiếp một câu.

Chính sách thanh niên có học về nông thôn là để mọi người đến những nơi khó khăn nhất, làng cực

bắc và cực nam có nhiều thanh niên có học nhất, về cơ bản, thanh niên có học đều sẽ xa nhà, ở các thôn xung quanh thành phố có rất ít người giống như Diệp Kiều vậy.

Một số lượng lớn thanh niên ở thành phố Bắc Hà đã được gửi đến Vân Nam.

“Đúng vậy. Nhóm người đầu tiên đã trở lại.”

Tin tức trở lại thành phố được công bố cùng với tin tức về kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng Diệp Kiều lúc đó chỉ chú ý đến kỳ thi tuyển sinh đại học, hoàn toàn không để ý đến sự kiện lịch sử trọng đại như trở lại thành phố này.

Lục Thừa dẫn mọi người đến đại sảnh ngồi xuống, uống trà trò chuyện.

"Đây chỉ là đợt đầu tiên, nhiều người sẽ quay trở lại thành phố bắt đầu từ năm tới. Dân số thành phố tăng mà nhà ở không tăng, cứ thế này chắc chắn sẽ không hiệu quả."

Diệp Kiều cũng cười, cô nắm lấy tay chị dâu thứ hai: “Chị hai, đoán chừng chị sắp mua được nhà ở thương mại rồi đó nha.”

“Nhà xây nhanh như vậy sao?” Viên Hiểu Quyên bán tín bán nghi.

“Ước tính sẽ được bán trước.” Diệp Kiều giải thích cho mọi người nghe, nhà họ Lục cả kinh, trợn mắt há hốc mồm, căn nhà đắt tiền như vậy mà có thể bán trước, lỡ như cuối cùng không xây được thì sẽ làm như sao bây giờ?

Viên Hiểu Quyên cũng sợ cái này: “Chị muốn mua nhà có sẵn thôi.”

Lục Thừa hơi nhướng mày, đề ra phương án thứ hai: “Vậy chị hai có thể chờ nhà máy chúng ta xây xong nhà ở đợt thứ hai, sau đó em sẽ để lại cho chị một căn.

"Tốt lắm! Vậy chúng ta thỏa thuận như vậy nha!" Hai mắt Viên Hiểu Quyên đột nhiên sáng lên, vừa rồi cô ấy đã nhìn thấy nhà ở của Lục Thừa và Diệp Kiều, cô rất hài lòng đối với thiết kế trong nhà, chất lượng cũng rất có tin tưởng, dù sao cũng là do người trong nhà của mình xây dựng, dĩ nhiên là cô ấy muốn ở trong đó rồi.

Sau khi xem nhà xong, cả nhà cùng nhau ăn tối, để ăn mừng gia đình của Lục Thừa chuyển đến nhà mới, sau đó mọi người mới giải tán ai về nhà nấy.

Còn lại một nhà ba người Lục Thừa.

Châu Châu ở trong phỏng của mình nhảy nhót, xoay vòng vòng: “Châu Châu thích phỏng màu hồng nhạt này! Châu Châu thích chiếc giường xinh đẹp này!”

Diệp Kiều dựa vào cửa, mỉm cười nhìn cô bé khiêu vũ, nhảy nhót lung tung: “Con thích là tốt rồi. Sau này Châu Châu phải ngủ một mình tự lập nha, con có sợ không?”

Châu Châu ngồi xuống chiếc giường mềm mại, đôi mắt cô bé mở to.

“Châu Châu không có sợ đâu! Bố và mẹ ở bên cạnh con mà, ở bức tường bên kia kìa.”

Châu Châu vươn tay vỗ vỗ bức tường bên cạnh giường, cười đáng yêu.

“Hơn nữa Châu Châu đã là người lớn rồi, người lớn chỉ muốn ngủ một mình thôi.”

“Tốt lắm! Con rất mạnh mẽ đấy nhé!”

Diệp Kiều nghiêng người hôn cô bé, khen ngợi liên tục: “Châu Châu thật xứng đáng là con gái ngoan của mẹ.”

“Hi hi.” Châu Châu che gương mặt vừa bị mẹ hôn lại, vô cùng tự hào nói: "Như vậy Châu Châu cũng có thể ngủ ngon."

Diệp Kiều: "Hả?"

“Đêm nào bố mẹ cũng thì thầm, thủ thỉ với nhau hết làm cho Châu Châu ngủ không ngon.”

Diệp Kiều: “...”

Không thể nào.

Cô luống cuống: “Châu Châu, con nghe thấy cái gì sao?”

Châu Châu hồ nghi chớp chớp đôi mắt to: “Châu Châu đã ngủ rồi, con không có nghe rõ, chỉ có cảm giác bố và mẹ đang nói nhỏ cái gì đó ở sau lưng Châu Châu thôi.”

Diệp Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

May mắn Lục Thừa kiên trì muốn chuyển nhà, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được khi Châu Châu lớn hơn một chút nữa

“Bố và mẹ thật sự không tốt.”

“Không sao, bây giờ Châu Châu đã có phòng riêng rồi. Bố mẹ muốn nói gì cũng được, không cần lo lắng sẽ quấy rầy con, mẹ có thể nói to lên cũng được.”

Châu Châu rất là quan tâm vỗ vỗ lên tay của Diệp Kiều.

Diệp Kiều: “ Được, cảm ơn Châu Châu nha.”

Đêm đó, Lục Thừa hưng phấn đè cô xuống, hôn cô.

Diệp Kiều ôm vai anh và mím môi chống lại môi anh, cô kể lại cho anh nghe cuộc trò chuyện của cô và con gái.

Lục Thừa cười ra tiếng, lồng ngực anh chấn động rung lên, một hồi lâu mới nhớ tới an ủi vợ: “Không có gì đâu, con nít có bệnh hay quên lắm, hai ngày sau bé con đó sẽ không nhớ gì đâu.”

"Hy vọng là vậy, nếu không em sẽ thực sự bị xử chết mất." Diệp Kiều thở dài.

Lục Thừa từ lâu đã quen với những lời đặc biệt mà cô thỉnh thoảng thốt ra, có thể hiểu được ý tử của cô nên anh chỉ mỉm cười hôn cô: "Nhưng đêm nay em có thể tùy tiện hét lớn, bởi vì nhà chúng ta cách âm tuyệt đối tốt."

Vừa nói, Lục Thừa vừa cúi thấp người, ghé sát vào tai Diệp Kiều cắn vành tai cô, hai tai cọ sát vào nhau.

Diệp Kiều run lên, đôi môi hồng nhuận hơi hé mở: “Em sẽ không thèm kêu to đâu.”

“Thật sao?” Lục Thừa ôm cô chặt hơn, động tác càng mãnh liệt.

“A, anh, anh nhẹ một chút đi. A...... A......”

“Đừng sợ, không ai nghe thấy đâu.”

Lục Thừa thấy cô thực sự căng thẳng, anh cúi đầu hôn lên môi cô, tinh tế, dịu dàng triển miền.

Ngay đêm đầu tiên dọn về nhà mới, hai người đã thực sự không còn chút ngượng ngùng nào.

Sau khi có phòng riêng, Châu Châu đã mời bạn bè đến chơi.

Cô bé có hai người bạn trong thành phố, một người là An An và người kia là Tiểu Dục.

An An là do Diệp Chiêu Đệ cưu mang, cô ấy cũng bồng bế con trai mình tới đây luôn. Còn Tiểu Dục là do Nhậm Hiểu Tĩnh dẫn đến.

Diệp Kiều đã chuẩn bị đủ loại đồ ăn vặt ngon cho bọn trẻ, đồng thời còn tự tay làm món thịt chiên giòn, cánh gà nướng, khoai tây chiên, v.v.

Ba bạn nhỏ chơi đùa trong phòng của Châu Châu, còn đóng cửa lại một cách bí ẩn.

Diệp Kiều buồn cười lắc đầu, sau khi mang ba ly sữa cho các bé, cô cũng trở lại phòng khách để nói chuyện với chị gái và Nhậm Hiểu Tĩnh.

Khi cô đến, Diệp Chiêu Đệ và Nhậm Hiểu Tĩnh đang trò chuyện vui vẻ.

“Hai người đang nói về chuyện gì vậy?” Diệp Kiều thoải mái ngồi trên sô pha, một chân gác ở dưới thân, chân kia tùy ý rũ xuống, tư thế này cô thích nhất.

Diệp Chiêu Đệ cười nói: "Em hãy nói về xưởng may của em đi."

"Hửm?" Diệp Kiều Diệp Kiều thò đầu sang trêu chọc cháu trai nhỏ bên cạnh chị, cảm thấy sắc mặt của cháu đã khá hơn rất nhiều, hơn nữa thuốc viện trưởng đưa cho cũng rất thích hợp.

Diệp Chiêu Đệ trong khoảng thời gian này cũng rất tốt, toàn thân trở nên thanh tĩnh hơn rất nhiều, thần sắc tiều tụy trên mặt cũng dần dần biến mất, đã được thay thế bằng vẻ ôn nhuận xinh đẹp.

Cô ấy nhìn về phía Diệp Kiều và cười nói: “Kiều Kiều, Hiểu Tĩnh nói em có kế hoạch mở một xưởng may ở thành phố của chúng ta phải không?”

"Vâng. Thật ra thì đã bắt đầu rồi."

Diệp Kiều sờ sờ khuôn mặt trơn mềm của cháu trai, cười đáp: "Em đã được phê duyệt mảnh đất cách đây nửa năm, nó đang được xây dựng trong thời gian này. Nhưng em bận thi đại học nên không có nhiều thời gian đi xem, Lục Thừa và vợ chồng anh hai anh ấy vẫn luôn quan sát thi công. Đúng rồi, chị, em nhớ kỹ thuật may vá của chị cũng rất tốt. Đến lúc đó, chị có muốn gia nhập xưởng may của tụi em không?”

Tim Diệp Chiêu Đệ đập nhanh vài nhịp: "Chị hả, chị tham gia luôn có được không?”

“Có cái gì mà được hay không được chứ, ngành công nghiệp máy mặc này không cần bất kỳ trình độ cao nào hết. Nhà máy của tụi em có các nhà thiết kế và tạo mẫu riêng, chị chỉ cần may quần áo theo bản vẽ là được rồi."

Diệp Kiều đã may quần áo được nhiều năm, cô cũng đã vô cùng quen thuộc với nó, giống như cưỡi xe nhẹ đi đường quen mà thôi.

Cô cảm thấy rằng chị gái của mình chắc chắn đủ tiêu chuẩn đảm nhiệm công tác đúng phía sau dây chuyền lắp ráp, sản xuất.

“Chị, khi cháu trai của em khỏe mạnh hơn, chị sẽ được tự do làm những gì mình muốn. Nếu chị muốn may quần áo với em thì hãy đến nhà máy của tụi em nha. Nếu chị muốn làm cùng một nhà máy với anh rể, chị cũng có thể đi đến nơi của A Thừa để làm việc. Có một số nhà máy thuộc quyền quản lý của gia đình chúng em, chị luôn có thể làm việc ở những nơi đó.”

Diệp Kiều không phải là người ích kỷ, khi giàu có, cô không bao giờ quên giúp đỡ những người xung quanh. Ví dụ như ban đầu, Diệp Kiều muốn làm tương ớt vì thôn Hạ Hà quá nghèo, cô muốn tập hợp mọi người lại với nhau để cùng nhau làm giàu vậy.

Bây giờ cô muốn mở một xưởng may với chị dâu. Với những quy tắc và quy định rõ ràng, cô cũng không ngại để người thân và bạn bè vào làm việc trong xưởng

Miễn là cổ phần rõ ràng và hệ thống quản lý được thực thi nghiêm ngặt, phần còn lại thực sự rất đơn giản.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...