Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ
Chương 234: Gặp Lại Hạ Tấn Thành
“Trung Quốc chúng ta hiện có nhiều công nghệ đã và đang đi đầu thế giới Ví dụ như: Thiết bị liên lạc mới ra mắt gần đây, chẳng hạn như máy tính để bàn, chẳng hạn như TV màu... Mặc dù những sản phẩm này được sử dụng ở các quốc gia u Mỹ trước đất nước của chúng ta, nhưng thế hệ sản phẩm đầu tiên mới nhất của nước ta đã vượt xa các quốc gia u Mỹ về hiệu suất, hình thức và chi phí sản xuất, đem các quốc gia đó bỏ lại phía sau!Các bạn sinh viên, đây là niềm tự hào của chúng ta! Mọi người sẽ đứng lên trên thị trường quốc tế trong tương lai và hãy nhớ phải đứng thẳng lưng!Trung Quốc chúng ta không kém bất kỳ quốc gia nào cả!”Sau khi nghe bài giảng của giáo sư, Lục Thừa luôn cảm thấy tâm tình thật phấn chấn, anh nắm tay Diệp Kiều bước đi trong khuôn viên rộng lớn của Đại học Bắc Đại, tim anh đập thình thịch, nó cứ thổn thức mãi không thôi.Diệp Kiều để anh nắm tay, cùng anh đi dạo quanh trường học.Thật lâu sau, Lục Thừa mới dừng lại, vươn tay ôm chặt cô vào lòng.“Kiều Kiều, vợ yêu, anh sẽ nỗ lực hơn nữa mới được! Có rất nhiều người đang mong chờ.”“Được, chúng ta cùng nhau nỗ lực hơn nữa nhé.”Nói được thì làm được, trong những ngày kế tiếp, Lục Thừa thậm chí còn làm việc chăm chỉ hơn, từ thứ hai đến thứ sáu, anh gần như dành hết tâm trí cho thí nghiệm và sản xuất, ngoại trừ thứ sáu hàng tuần đến đón Diệp Kiều về nhà, gia đình họ Lục thậm chí cũng không thể nghĩ đến việc nhìn thấy anh.Văn phòng của Tôn Oánh Oánh cuối cùng đã được chọn ở trung tâm mua sắm lớn nhất trên đường vành đai thứ ba. Đó là một căn mà Diệp Kiều đã thích trước đây. Tầng một là mặt tiền cửa hàng và tầng hai là văn phòng.Vợ chồng Diệp Chiêu Đệ cũng cùng nhau bận rộn theo.Việc kinh doanh của tương ớt Hạ Hà bắt đầu rất thuận lợi, trong vòng nửa năm, một phần ba số cửa hàng ở thủ đô đã có sự hiện diện của nó.Khi các tài khoản được thanh toán vào cuối năm, doanh thu của họ đạt con số đáng kinh ngạc là hai triệu nhân dân tệ.Với tư cách là giám đốc nhà máy, Vu Văn Hiên cũng đặc biệt đến đây và trao cho họ giấy chứng nhận và tiền thưởng cho những nhân viên xuất sắc.Cuộc sống hằng ngày của Diệp Chiêu Đệ và Trần Đại Hải càng ngày càng trở nên rực rỡ và nụ cười trên khuôn mặt họ ngày càng nhiều.Họ cũng không dọn ra khỏi nhà họ Lục, dựa trên việc tiền nong giữa chị em phải rõ ràng cho nên cô ấy vẫn trả tiền thuê chỗ ở theo giá thị trường rõ ràng.Vào nửa cuối năm, cả Châu Châu và Tiểu An đều được gửi đến trường mẫu giáo, cặp vợ chồng già Lục Kiến Quốc và Trương Thúy Thúy đột nhiên được tự do và thoải mái. Khi bận rộn cả ngày, đôi vợ chồng già khá khỏe mạnh, nhưng một khi nghỉ ngơi thì họ lại cảm thấy không được ổn cho lắm.Khi Diệp Kiều nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng trong giờ học, cô sợ đến mức bủn rủn tay chân, vội vàng xin giáo sư cho nghỉ phép rồi bắt taxi đến bệnh viện.Cô lao vào phòng bệnh, thở hổn hển và vội vàng nhìn Lục Kiến Quốc, người đang tái nhợt trên giường bệnh.“Ba?! Ba không sao chứ?” Lục Kiến Quốc trừng mắt nhìn vợ, có chút xấu hổ.“Kiều Kiều, ba không sao, chỉ là khi ba đứng dậy có hơi nhanh cho nên không cẩn thận bị ngất đi.”Trong lòng Trương Thúy Thúy vẫn cảm thấy xúc động: “Ông còn nói nữa, đã ngần này tuổi rồi còn học người ta làm squat, rõ ràng là không chịu nổi mà còn làm, lại còn khăng khăng thực hiện một trăm cái! Tôi đang xắt rau trong bếp, đột nhiên nghe thấy tiếng ông ngã xuống đất, ông làm tôi sợ chết khiếp đi được!”Lục Kiến Quốc mấp máy miệng lại không dám nói tiếpDiệp Kiều đã đọc xong hồ sơ bệnh án ở đầu giường, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng chẩn đoán của bác sĩ chỉ là do tập thể dục quá mức.“Không có vấn đề gì cả, ba, lần sau ba đừng cố vận động nhiều như thế nữa, ba hãy tập có chừng mực thôi.”Lục Kiến Quốc chậm rãi gật đầu: “Ừm, ba biết rồi...”“Hừ!” Trước đây Trương Thúy Thúy còn cảm thấy rất lo lắng, nhưng bây giờ bà đã bình tĩnh trở lại, nhét quả táo vừa gọt vào tay ông chồng già, tức giận nói. “Ông chính là không chấp nhận tuổi già, cả ngày đều cảm thấy mình mới hai mươi tuổi! Ông một chút cũng không an phận.”Diệp Kiều ở bên cạnh cười cười, không chen vào cuộc nói chuyện của hai người đợi đến lúc họ im lặng rồi mới cười nói: “Mẹ ơi, Ngọc Bình đã đưa mẹ đến đây đúng không? Cô ấy đang ở đâu?”Lục Kiến Quốc ngất xỉu, lúc ấy Trương Thúy Thúy gấp đến độ không biết nên làm như thế nào, đúng lúc đó dì Lưu lại đưa tiểu bảo đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn có hai người bọn họ. May mắn thay, Tần Ngọc Bình ở sân bên cạnh đã nghe thấy tiếng kêu cứu của bà và chạy sang giúp đỡ.Trương Thúy Thúy nói: “Cô ấy đi lấy thuốc rồi.”“Vậy con sẽ đi tìm cô ấy.” Bây giờ cô đã tới đây, Diệp Kiều nhất định không thể ngồi yên.Diệp Kiều tìm Tần Ngọc Bình, xem danh sách các loại thuốc, bảo cô ấy quay lại phòng bệnh trước rồi tự mình đi đến gặp bác sĩ“Cảm ơn bác sĩ, xin lỗi đã làm phiền bác sĩ.”Sau khi nhận được câu trả lời của bác sĩ, Diệp Kiều cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười cảm ơn rồi bước ra khỏi phòng khám.“Kiều Kiều?”Diệp Kiều quay đầu lại, đôi mắt mở to vì kinh ngạc: “Anh Hạ? Sao anh lại ở đây?”Người tới đúng là Hạ Tấn Thành mà cô đã lâu không gặp, trên tay anh còn đang bế một bé gái khoảng ba tuổi.Cô bé ốm yếu nép vào vai anh, chỉ lộ ra một con mắt rụt rè nhìn Diệp Kiều.Hạ Tấn Thành ôm đứa trẻ đi tới, phong thái của một chàng trai trẻ vô tư cách đây vài năm đã thay đổi theo thời gian, anh trở nên điềm tĩnh hơn, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.“Tôi đến đây để đầu tư.”Diệp Kiều chớp mắt, mơ hồ nghe nói sẽ có một nhóm thương nhân yêu nước trở về Trung Quốc, vì vậy có Hạ Tấn Thành trong số đó.Hạ Tấn Thành nhìn cô, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp: “Cô không thay đổi nhiều...”Năm tháng dường như rất yêu quý cô, trải qua thăng trầm nhưng cô vẫn trẻ trung như vậy, cau mày với vẻ thuần khiết, đôi mắt sáng trong.Diệp Kiều xấu hổ cười: “Châu Châu của tôi đã đi nhà trẻ rồi đấy, tôi chắc đã già hơn rất nhiều.”“Không có đâu.” Hạ Tấn Thành sốt sắng lắc đầu: “Cô.”“Ba ơi, con buồn ngủ.” Cô gái nhỏ trong lòng hắn nhỏ giọng nói, nhưng vừa vặn cát ngang Hạ Kim Thành.Diệp Kiều cười và nói: “Đây là con gái của anh sao?”Trong những năm này, liên lạc của họ chỉ giới hạn trong công việc, cũng không phải chuyện cá nhân. Ngay cả khi Hạ Tấn Thành tặng Châu Châu nhiều món quà khác nhau, Diệp Kiều vẫn sẽ tặng anh ấy những món quà có giá trị như nhau, duy trì tình bạn nhẹ nhàng như trước.Đây là lần đầu tiên nhìn thấy con gái của Hạ Tấn Thành, Diệp Kiều rất tò mò, trước đây cô chưa từng nghe nói về việc Hạ Tấn Thành kết hôn, chuyện hôn nhân nói chung là chuyện không thể giữ bí mật, đây cũng được xem là chuyện tốt nhất để giao thiệp trên thương trường.Nét mặt Hạ Tấn Thành trở nên nhẹ nhàng hơn, anh bế con gái lên, cười gậtđầu: “Ừm, đây là Kiều Y, con gái của tôi. Y Y, con gọi dì đi.” Hạ Kiều Y co rụt lại, dùng một mắt đánh giá Diệp Kiều, mím môi không chịu nói.Hạ Tấn Thành cảm thấy hơi xấu hổ.Diệp Kiều vội xua tay: “Không sao đâu, không sao đâu, trẻ con cảm thấy không khỏe là chuyện bình thường. Hạ thiếu, anh nên đưa cô bé về nhà trước.”Hạ Tấn Thành vốn định nói thêm vài câu với cô, nhưng khi nghe điều này, anh thầm thở dài và cười nói: “Được, vậy chúng tôi đi trước. Tôi sẽ liên lạc vào lần tới khi tôi có thời gian.”“Không thành vấn đề. Anh đã có số điện thoại của tôi, có thể trò chuyện bất cứ lúc nào.” Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm và vẫy tay chào tạm biệt anh. Sau khi Hạ Tấn Thành và con gái rời đi, Diệp Kiều trở lại phòng của bố chồng. Suốt đường đi, cô tự hỏi con gái của Hạ Tấn Thành là cùng với ai sinh ra nhỉ?!Ôi, tâm hồn buôn chuyện của cô đúng là không thể kiểm soát được mà! Cô định sau khi về nhà sẽ hỏi Lục Thừa, Lục Thừa đi làm việc bên ngoàinhiều hơn cô, tin tức anh biết chắc chắn sẽ nhiều hơn cô. “Kiều Kiều, ba con không có việc gì đúng không?” Trương Thúy Thúy có chút vội vàng hỏi han.Diệp Kiều nhanh chóng đỡ bà: “Không sao đâu mẹ, mẹ ngồi xuống trước đi."Tần Vũ Bình ở một bên gật đầu cười: “Vừa rồi tôi nói với dì nhưng dì không tin, cho nên dì ấy chỉ muốn nghe từ miệng của cô xác nhận mà thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương