Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ
Chương 235: Ngủ Không Ngoan
Lục Kiến Quốc ở bệnh viện ba ngày, vốn dĩ ngày hôm sau là có thể xuất viện nhưng lại bị Diệp Kiều ngăn cản.Cô nghĩ dù sao cũng đã tới bệnh viện, vừa lúc có thể để cho hai vợ chồng già làm kiểm tra sức khỏe tổng quát luôn, vì vậy cô đã khuyên Lục Kiến Quốc ở lại nhiều thêm một ngày nữa.Mấy năm nay Lục Kiến Quốc và Trương Thúy Thúy ăn ngon, ngủ ngon, sau khi kiểm tra tổng quát một phen, ngoại trừ có chút loãng xương thì những cái khác cũng chưa có vấn đề gì.Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới đưa hai vợ chồng già về nhà.Thời điểm cuối tuần, Lục Thừa về đến nhà mới biết được chuyện cha già của mình nằm viện.“Em đã vất vả rồi.”“Đều là người một nhà, sao anh lại nói giống như chuyện của hai nhà vậy chứ?” Diệp Kiều liếc mắt nhìn anh một cái, đưa cho anh một bát mì, trên mặt còn có hai quả trứng lòng đào.Lục Thừa ăn mì sợi mà trong lòng và cả thân thể đều cảm thấy ấm áp."Mẫu điện thoại di động của chúng ta đã bắt đầu sản xuất rồi."Diệp Kiều kinh ngạc mở to hai mắt: "Nhanh như vậy sao? Là màn hình lớn mà em muốn phải không?"Kiếp trước, Diệp Kiều quen sử dụng điện thoại di động màn hình lớn nên lúc nảy ra ý tưởng này, cô đã nói với Lục Thừa về nó.Lục Thừa cắn quả trứng lòng đào một cái và quơ quơ tay: "Hiện tại chỉ có điện thoại nút bấm thôi. Màn hình lớn đã được làm ra trong phòng thí nghiệm rồi, nhưng vẫn còn cách quá xa so với sản xuất hàng loạt, ngành sản xuất của chúng ta không theo kịp. "“Được.” Diệp Kiều thở dài, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên cũng không quá thất vọng. "Vậy chừng nào có thể đưa ra thị trường?""Đầu năm tới."“Vậy là cũng còn lâu...” Bây giờ mới là tháng 4 năm 1978."Ừm, sản lượng không kịp, chúng ta sẽ phân phối hàng hóa ở Hồng Kông trước, để kiếm được càng nhiều ngoại hối càng tốt, sau khi có tiền rồi, chúng ta có thể mua thêm máy móc tiên tiến từ nước ngoài về."“Vẫn còn bị người khác khống chế.” Diệp Kiều chống cằm.“Sẽ ổn thôi.” Trên mặt và trong ánh mắt Lục Thừa đều tràn đầy tự tin, thành công những năm này đã làm giảm bớt sự lo lắng, tạo thêm cho anh càng nhiều sự tự tin.Anh gắp một quả trứng luộc lòng đào đưa tới bên miệng Diệp Kiều, ôn nhu nói: "Hãy tin anh sẽ làm được."Diệp Kiều biết, nếu như cô không ăn nhất định anh sẽ không vui, vì vậy cô bất đắc dĩ cười cười, cúi người cắn một miếng. Lúc ăn miếng trứng vào miệng, cô có cảm giác vô cùng ngọt ngào, chắc hẳn khi gà mái đẻ quả trứng này thì tâm trạng vô cùng tốt nên mới có thể tạo ra quả trứng tràn đầy hạnh phúc như vậy."Đương nhiên là em tin anh rồi." Em vẫn luôn rất tin tưởng anh.Sau khi ăn xong bữa tối muộn, Lục Thừa đi rửa bát đĩa, Diệp Kiều đi đến phòng bên cạnh.Kể từ khi đi học mẫu giáo, Châu Châu đã ngủ một mình, cô bé nói rằng mình muốn hình thành thói quen tự lập tốt. Vì vậy, Diệp Kiều chia căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính thành hai, Châu Châu và Tiểu An mỗi người một nửa, diện tích mỗi phòng ước chừng mười mét vuông.Hai bé bây giờ còn quá nhỏ, diện tích phòng ngủ quá lớn sẽ không tốt cho sức khỏe, phòng không tụ khí, nửa đêm giật mình tỉnh giấc dễ bị hoảng sợ.Căn phòng của Châu Châu có màu hồng, tấm chăn phủ trên đó cũng là một chú thỏ con màu hồng nhạt do Trương Thúy Thúy đặc biệt làm cho cô bé."Con thực đúng là không sợ lạnh." Khóe miệng Diệp Kiều hơi nhếch lên, cô nhẹ nhàng kéo chăn dưới chân lên đắp cho con gái, sau đó đem thú bông trên đầu giường chặn góc chăn lại."Mẹ......"" Châu Châu trở mình, miệng chu ra, lẩm bẩm một mình, mắt vẫn nhắm nghiền."...Sườn heo thơm quá..."Diệp Kiều suýt nữa bật cười, cô còn tưởng rằng cô bé này đang nằm mơ thấy mình, không ngờ lại là xương sườn.Cái đồ tham ăn này.Cô nhìn ngắm một lúc, thấy con gái ngủ say Diệp Kiều mới đi ra ngoài.Sau khi rời khỏi phòng của Châu Châu, Diệp Kiều lại mở cửa phòng của Tiểu An ra xem cô bé ngủ thế nào.Bài trí bên trong cũng tương tự, Tiểu An chọn màu vàng nhạt, căn phòng gọn gàng hơn của Châu Châu rất nhiều, cô bé nằm ngủ thẳng người, đắp chăn kín mít.Diệp Kiều yên tâm đóng cửa lại và trở về phòng.Lục Thừa đang ngâm chân thấy cô đi vào liền vẫy tay: "Châu Châu đá chăn à."Anh hỏi một câu nghi vấn nhưng lại rất khẳng định.“Ừ, con bé nằm ngủ không đàng hoàng.” Diệp Kiều ngồi xuống bên cạnh anh, tựa đầu vào vai anh.Hai người bọn họ rất ít gặp nhau, mỗi lần gặp lại giống như những cặp tình nhân mới yêu lần đầu tiên vậy, “Một ngày không gặp như cách ba thư”.Lục Thừa luôn muốn dựa gần cô, nên bây giờ Diệp Kiều cũng hình thành nên thói quen này, tự động mà đưa mình đến cửa luôn."Về điểm này thì rất giống em." Lục Thừa cười khẽ, âm thanh từ tính vang lên bên tai cô.“Này.” Diệp Kiều lườm anh một cái, vươn tay chọc chọc chỗ mẫn cảm trên eo anh. "Em ngủ không không đàng hoàng hồi nào?"Lục Thừa cười ha ha, vội vàng giữ lấy tay cô, đem cô ôm vào trong lòng, trêu đùa nói: "Nếu không phải mỗi đêm anh đều ôm em thì em đã lăn ra khỏi giường từ lâu rồi."“Nói bậy!” Diệp Kiều không chịu thừa nhận nhưng lỗ tai của cô lặng lẽ đỏ lên.Không chỉ ôm, người đàn ông này còn bám vào mình như một con gấu túi koala, hai chân kẹp chặt lại, đôi tay vòng qua ôm lấy người, đầy tính chiếm hữu.“Anh chưa bao giờ nói bậy.” Lục Thừa ghé sát tai cô khẽ liếm, thanh âm trầm thấp mang ý cười."Hôm nay anh quả thực đã ăn gan hùm mật gấu rồi nhé!" Diệp Kiều âm thầm nghiến răng, quyết định dạy cho anh một bài học.Một giây sau, cô linh hoạt lật tay, dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của Lục Thừa, xoay người đè anh xuống, đưa tay vào nách anh."Ha ha ha ha ha ha ha... vợ ơi, anh sai rồi... Anh thật sự sai rồi..." Lục Thừa vô cùng sợ nhột, ngoại trừ phần eo mẫn cảm, nách và lỗ tai cũng là những nơi không thể chạm vào.Diệp Kiều hài lòng, đắc ý nằm lên người anh, cô thổi nhẹ vào tai anh: "Bây giờ em sẽ cho anh một cơ hội, anh nói lại xem buổi tối em ngủ có đàng hoàng hay không?"Hừ! Trò trẻ con!"Ha ha ha ha, đàng hoàng! Đàng hoàng! Rất đàng hoàng!" Lục Thừa ôm cô lăn lộn trên giường mấy lần, trốn không được, chỉ có thể cúi đầu cầu xin tha thứ."Xem ra anh cũng khôn ngoan đấy!!" Diệp Kiều hài lòng buông tay ra và duỗi thẳng thắt lưng...Không thẳng được..."Này, buông em ra..."Người đàn ông này muốn làm gì? Anh không cảm thấy mệt mỏi vì phải tăng ca sao?"Không buông." Lục Thừa cúi đầu cắn nụ hoa trước ngực cô qua lớp áo mỏng."Đừng......" Giọng nói của Diệp Kiều mềm mại một cách kỳ lạ, sức lực trên tay cô ây ngay lập tức bị rút đi.Gương mặt Lục Thừa vừa rồi còn đỏ bừng vì cười, khi ngẩng đầu lên, khóe mắt cùng đuôi lông mày đã phiếm hồng sắc dục, anh liếm khóe môi, bắt đầu cởi quần áo của Diệp Kiều ra.Lần này là sự đụng chạm trực tiếp.Từng đóa hồng mai nở rộ xen lẫn màu trắng của tuyết đầu mùa làm nổi bật lên vẻ đẹp diễm lệ của nó.Diệp Kiều không ngờ rằng cuộc gặp gỡ thứ hai với Hạ Tấn Thành lại đến sớm như vậy, có thể là do các doanh nhân đến từ thành phố Hồng Kông nói tiếng phổ thông không tốt, để họ hòa nhập vào đại lục nhanh hơn và cũng có thể thể hiện việc người dân ở đất liền luôn chào đón họ.Văn phòng chiêu đãi khách nước ngoài đã đặc biệt mời mười mấy sinh viên từ Kinh Đại đến làm phiên dịch viễn, Diệp Kiều là một trong số họ vì thành tích xuất sắc và khẩu ngữ rất tốt.“Anh Hà, khu vực anh thấy bây giờ là khu công nghệ cao của chúng tôi ở thủ đô và tất cả việc xây dựng cơ sở hạ tầng đã hoàn thành...”Ngồi trong xe, Diệp Kiều nghiêm túc giới thiệu.Trên xe, ngoại trừ Hạ Tấn Thành còn có một nhân viên công tác đến từ văn phòng chiêu đãi khách nước ngoài.Thật là trùng hợp, những sinh viên phụ trách phiên dịch này được chỉ định ngẫu nhiên và Diệp Kiều tình cờ được chỉ định để tiếp đãi Hạ Tấn Thành.Cô đến đây cùng với người của văn phòng chiêu đãi khách nước ngoài, để không làm giọng khách át giọng chủ, cô đã không tỏ ra là mình đã biết Hạ Tấn Thành trước đó.Hạ Tấn Thành khẽ gật đầu, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, và ngay sau đó ánh mắt anh ta lại rơi vào trên người cô."Bạn học Diệp, bạn có đề xuất gì không?"Diệp Kiều suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh Hạ, nhà anh là chuỗi siêu thị lớn nhất ở thành phố Hồng Kông, hiện tại HF-shopmall đã lan rộng khắp thế giới. Nó vừa mới khai trương cửa hàng thứ 2003 vào đầu năm, thực lực vô cùng hùng hậu..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương