Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 238: Mỗi Người Một Lựa Chọn



Diệp Kiều không biết nói như thế nào, cô chưa từng trải qua nỗi đau của Tôn Giai nên cô không đủ tư cách đánh giá sự lựa chọn của cô ấy, vì vậy cô chỉ có thể im lặng.

"Kiều Kiều, tớ không muốn bị bọn họ bắt về, tớ muốn sống một cuộc sống khác, tớ biết tớ vô cùng có lỗi với nhà trường và con, sau này tớ sẽ bù đắp lại, nhưng bây giờ tớ thực sự không thể quay trở lại. Kiều Kiều, xin lỗi."

Diệp Kiều nhắm mắt lại, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Tôn Giai, mặc kệ cậu vì lý do gì, nhưng cậu tự ý xuất ngoại là sự thật, tớ sẽ báo cáo sự thật với trường học, tớ cũng không biết trường học sẽ xử lý như thế nào."

Tôn Giai ở đầu bên kia điện thoại thở phào nhẹ nhõm: "Hậu quả tớ đã nghĩ đến rồi, tớ có thể gánh chịu được."

Dừng một chút, cô nói: "Kiều Kiều, cảm ơn."

Lúc đầu, Tôn Giai nghĩ rằng cô ấy đã thành công khi đến Hồng Kông, nhưng cô ấy thực sự không ngờ rằng cô bạn cùng phòng Diệp Kiều này lại có năng lực lớn như vậy. Cô vừa bước chân vào Hồng Kông cùng với vị khách nước ngoài mà cô phụ trách tiếp đón trước đó, thì vị khách nước ngoài nhận được một cuộc gọi.

Các vị khách nước ngoài yêu cầu Tôn Giai tự mình giải quyết các vấn đề tiếp theo, nếu không cô ấy sẽ phải bị đưa trở lại đất liền.

Lúc đó, Tôn Giai vô cùng tuyệt vọng, còn tia hy vọng cuối cùng, cô ấy đánh liều gọi điện cho Diệp Kiều, sợ Diệp Kiều sẽ ngăn cản nên Tôn Giai đã kể hết nỗi đau trước đây của mình cho Diệp Kiều nghe, hy vọng có thể đả động đến lòng của cô.

Cũng may kết quả không tệ, Diệp Kiều sẽ không nhúng tay vào chuyện này.

Diệp Kiều nhấp môi: "Cậu không cần cảm ơn tớ, tớ không làm gì cho cậu cả."

Cô sẽ không dùng quan hệ của mình để ngăn cản Tôn Giai và cũng sẽ không giúp đỡ cô ấy, mọi chuyện đều là việc công xử theo phép công. Đây là lựa chọn của Tôn Giai, hậu quả do cô ấy tự mình gánh chịu.

Sau khi có câu trả lời, Diệp Kiều cúp điện thoại và cũng thông báo tin tức cho nhóm của Chu Đình Đình ngay lập tức.

Ba cô gái nghe xong, im lặng hồi lâu mới quyết định báo tin cho cố vấn và nhà trường.

Diệp Kiều không quan tâm lắm đến những gì xảy ra tiếp theo, cô chỉ biết rằng nhà trường đã rất nỗ lực để chấn chỉnh kỷ luật, sẽ không bao giờ để học sinh làm công việc tiếp đãi khách nước ngoài nữa.

Chuyện xảy ra với Tôn Giai đã khiến các sinh viên ở Bắc Đại mất đi cơ hội tốt để rèn luyện bản thân, Diệp Kiều chỉ biết âm thầm thở dài.

Để bù đắp khoảng trống này, Diệp Kiều đã nhờ Chu Đình Đình và những người khác thành lập một CLB tiếng Anh trong trường.

Ở CLB tiếng Anh, các bạn sinh viên có thể giao tiếp thoải mái và Diệp Kiều sẽ chia sẻ những tài liệu mà cô có được, cố gắng giúp đỡ hết khả năng để cùng mọi người cùng nhau tiến bộ

Đến tháng 5, không biết từ đâu “Thổi tới một làn gió mới”, các bạn sinh viên khoa ngoại ngữ bắt đầu lưu hành nghe băng tiếng Anh, nhưng không phải loại băng mà lúc trước Thừa Phong thường nghe.

Diệp Kiều đang ở trong ký túc xá, tình cờ nhìn thấy cuộn băng mà Chu Đình Đình lấy ra, cô hơi sững sờ, nó có vỏ màu đen, hình vuông, chưa đến 10cm, nghe nói là cuộn băng, nhưng thực chất là giống như một ổ cứng có thể mang theo bên mình.

"Kiều Kiều, cuốn băng này có thể chứa 50 bài hát, dung lượng của nó lớn gấp năm lần so với của Thừa Phong. Hình dạng Walkman được sử dụng với nó chỉ bằng một phần ba kích thước của Walkman!"

Chu Đình Đình đang chơi với chiếc Walkman chỉ lớn hơn băng từ một chút, trên khuôn mặt cô ấy nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

"Kiều Kiều, có muốn chơi không? Cảm giác rất tốt."

Diệp Kiều cầm lấy, lật qua, lật lại xem, phải thừa nhận rằng vẻ ngoài của nó rất đẹp, vỏ kim loại và các góc đều được bo cong, sờ vào rất thích, tinh xảo và mịn màng.

Cô không nhớ có một sản phẩm nào như vậy xuất hiện trong kiếp trước.

Ở kiếp trước, sau khi hết thời của Walkman, cô liền chuyển sang sử dụng MP3. Thứ gọi là walkman trên tay cô hoàn toàn khác với walkman ở kiếp trước, có vẻ như lịch sử đã sang một ngã rẽ và một sản phẩm trung gian giữa walkman và mp3 đã xuất hiện.

Thấy Diệp Kiều vẫn luôn đánh giá qua lại, Chu Đình Đình rất hào phóng vẫy tay: "Cậu cầm đi chơi đi, tớ đã nghe tất cả các bài hát trong băng cassette này rồi."

“Được, cảm ơn Đình Đình.” Diệp Kiều vui vẻ đồng ý, ôm người Chu Đình Đình khiến cô ấy loạng choạng .

"Bài hát thứ ba, thứ bảy và thứ mười lăm là hay nhất. Kiều Kiều, cậu nhất định phải nghe đấy."

"Được." Diệp Kiều không đạo đức giả chút nào, trong hai ngày tiếp theo, cô đã nghe đoạn băng hai lần bằng walkman của Chu Đình Đình và trả lại cho cô ấy vào thứ sáu.

“A Thừa, mp3 của chúng ta chừng nào mới có thể đưa ra thị trường?” Diệp Kiều vừa về đến nhà, ném ba lô sang một bên liền chạy đến bên cạnh Lục Thừa trước.

Trong khoảng thời gian này, Lục Thừa lại bắt đầu bận rộn, Diệp Kiều thương anh nên đã từ chối không cho anh đưa đón mình, hôm nay là cô tự đón xe buýt về.

Lục Thừa đang ngồi ở trên sô pha dạy Châu Châu và Tiểu An làm thủ công, nghe vậy, anh ngẩng đầu lên và cười trả lời cô: “Ngày mai lúc 12:00 trưa, nó sẽ bắt đầu bán tại Hồng Kông."

Diệp Kiều ngồi xuống bên cạnh anh: "Trong hai ngày qua em đã sử dụng walkman của Đình Đình, trải nghiệm cũng khá tốt."

“So với mp3 của chúng ta thì sao?” Lục Thừa thẳng người, không để bọn nhỏ phát hiện mà thu một bàn tay về, lén lút nắm tay cô.

Tiểu An ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, vô cùng hiểu chuyện đem tấm bia cứng trước mặt Lục Thừa kéo về phía mình, quyết định tự mình động thủ mới hy vọng cơm no áo ấm.

Diệp Kiều cười: "Đương nhiên mp3 của chúng ta hữu ích hơn. Băng Walkman có thể chứa năm mươi bài hát một lúc, trong khi băng của chúng ta có thể chứa hai trăm bài hát. Còn có thể đưa vào các tài liệu khác, miễn là có máy tính, mọi người đều có thể tải xuống các tài nguyên miễn phí từ trang web chính thức của chúng ta.

Mấy tháng nay, Lục Thừa đã chuẩn bị các loại tài liệu âm thanh video, đều là tài nguyên chân chính, thuận tiện cùng các công ty điện ảnh lớn thiết lập quan hệ.

"Đúng vậy, các cửa hàng chuyên dụng của chúng ta đã chuẩn bị sẵn máy tính và miễn là người tiêu dùng có nhu cầu, họ có thể đến cửa hàng để download các tài nguyên mới nhất bất cứ lúc nào.

Ba lần đầu tiên miễn phí và những lần tiếp theo được trả theo số lượng hoặc có thể nạp lại VIP."

Việc cung cấp tài nguyên lâu dài không chỉ đáp ứng nhu cầu của người dùng mà còn tăng tần suất sử dụng của họ, đồng thời có thể thu hút các công ty khác nhau cùng tham gia trò chơi, để tiếp tục mở rộng chiếc bánh và hình thành tốt tuần hoàn.

Diệp Kiều rất ủng hộ các sản phẩm chính hãng, chỉ khi những người trả tiền kiếm được tiền, họ mới có động lực để sáng tạo.

Nước M .

Nhóm của Ford đã đến Trung Quốc một chuyến và khi trở về lại nước M, trong vài tháng này bọn họ đã vô cùng thích ý!

Dựa vào khả năng không bao giờ quên của Alice, họ đã thành công có được kỹ thuật mới nhất của tập đoàn Thừa Phong

Đáng tiếc trước đó Ford quá cảnh giác với nhóm người của Jones cùng công ty nên không có cho bọn hắn xem hết thông tin, Alice chỉ có thể nhớ được bộ phận trọng yếu nhất.

Kết quả là công ty đã phải dành hơn một tháng để giải mã các chi tiết khác, nhưng may mắn thay, sau khi các nhà nghiên cứu làm việc chăm chỉ cả ngày lẫn đêm, cuối cùng họ đã đưa walkman ra thị trường trước khi Tập đoàn Thừa Phong tuyên bố phát hành tác phẩm mới!

Walkman ra mắt một tuần đã gây ra cơn sốt mua hàng trên toàn cầu!

Chỉ riêng ở nước M thôi đã bán được một triệu chiếc rồi!

"Hiện tại thật sự ổn định rồi!" Ford bưng ly rượu vang đỏ, nằm trên du thuyền, thoải mái nheo mắt lại, trên mũi ông ta đeo kính râm, bên cạnh là hai người phụ nữ ăn mặc mát mẻ đang phục vụ.

Sau khi nghe tin từ đại ca ở đầu dây bên kia, Ford vứt điện thoại, xòe hai tay lần lượt nắm lấy bộ phận nhạy cảm của hai cô gái, cười đắc ý.

"Anh sắp kiếm được rất nhiều tiền! Hahahahaha!!"

Alice cũng ở trên du thuyền, nhưng cô ta đang ngồi ở đầu du thuyền, nửa người dựa vào mạn tàu, cách xa đám đàn ông, cô ta không muốn xem những hình ảnh cay mắt như vậy, khi nghe thấy tiếng cười man rợ của Ford cô ta bĩu môi, không có lời gì để nói, cũng không muốn để ý tới.

"Alice! Đừng nhàm chán như vậy! Lại đây, chúng ta cùng nhau uống một ly đi!" Ford trái ôm phải ấp, đã vậy còn không buông tha Alice, ánh mắt ông ta quét qua eo và mông cô một cách dâm đãng.

Alice hờ hững, tự mình nhấp một hớp rượu đỏ: "Tôi không có hứng thú."

"Không phải cô thật sự coi trọng người đàn ông Hoa Quốc kia chứ?" Jones bên cạnh trông vẫn như một luật sư có chỉ số IQ cao, trên du thuyền mà anh ta vẫn mặc âu phục màu đen, cười như không cười nhìn Alice.

Trong tâm trí Alice hiện lên một khuôn mặt với nét quyến rũ bí ẩn phương Đông mà cô ta đã nhìn thấy vài tháng trước, nếu không phải Ford và những người khác nhắc đến, cô ta sẽ không biết rằng mình có thể dễ dàng nhớ ra dáng vẻ của Lục Thừa như vậy.

Chỉ sau một thoáng mê man hoảng hốt, Alice trở lại vẻ khinh thường ban đầu: "Các người nghĩ tôi là các người sao? Một đám tinh trùng lên não......

Vốn dĩ cô cho rằng chỉ có Ford là không đáng tin cậy, nhưng bây giờ xem ra Jones và Phàm Đặc cũng không phải là đàn ông tốt.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...