Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 237: Bỏ Trốn



Diệp Kiều chưa kịp hết vui mừng khi nhận được giấy khen thì trong trường đã xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng khác.

“Kiều Kiều!”

Diệp Kiều vừa đi xuống tầng dưới của ký túc xá, cô đã bị ba người Chu Đình Đình lao ra chặn lại.

“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các cậu lại vội vàng đến như vậy?” Diệp Kiều ngạc nhiên nhìn về phía bọn họ.

“Lát nữa hẵn nói.” Chu Đình Đình lo lắng nhìn xung quanh, kéo cô đến làm cây bên cạnh, hai người còn lại cũng vội vàng đi theo.

Bốn người đứng yên trong rừng sâu, xung quanh không một bóng người.

Diệp Kiều đang thắc mắc, giây tiếp theo Chu Đình Đình nghiến răng ném một “quả bom”.

“Giai Giai bỏ trốn rồi!”

Diệp Kiều sửng sốt: “Chạy trốn là có ý gì?”

“Cậu hãy xem bức thư này đi.” Chu Đình Đình lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì và đưa nó cho cô.

Từ biểu hiện của Tiền Linh và Lý Giai Du, chắc hẳn là họ cũng đã đọc bức thư.

Diệp Kiều nhận lấy, sau khi đọc xong, sắc mặt của cô cũng thay đổi.

Tiền Linh cắn môi, con người luôn vui vẻ và đáng yêu giờ phút này không khỏi có chút u sầu.

“Giai Giai đang đùa với chúng ta sao? Không phải cô ấy chỉ muốn ra ngoài thư giãn thôi sao? Không phải sẽ nhanh chóng trở về ngay hay sao?”

Chu Đình Đình trừng mắt nhìn về phía cô: “Cậu ấy viết nội dung thư rất rõ ràng, cậu ấy đã đi với những vị khách nước ngoài đến thành phố Hồng Kông vào vài ngày trước và cậu ấy sẽ không quay trở lại.”

Lý Giai Du sống nội tâm nhéo ngón tay, rất kiên quyết và chỉ dám nói khi đã lấy hết can đảm: “Thật ra... tớ đã phát hiện ra cậu ấy có điều gì đó không ổn từ hai ngày trước, cậu ấy đã đưa cho tôi số kem chưa sử dụng của cô ấy và vẫn còn 2/3 số lượng...”

Tôn Giai không bao giờ nói về hoàn cảnh gia đình của cô ấy với mọi người sống trong cùng ký túc xá, nhưng từ tiền ăn và mặc của cô ấy, mọi người có thể thấy rằng điều kiện gia đình của Tôn Giai không tốt. Hai tháng nay cô dùng cái gì cũng đắt, giá kem cũng không hề rẻ, làm sao cô ấy có thể sẵn sàng cho đi nửa hộp kem chứ.

“Kiều Kiều, chúng ta nên làm gì tiếp theo bây giờ?” Thấy Diệp Kiều vẫn cúi đầu không nói gì, Chu Đình Đình nhịn không được hỏi.

Ba người họ lo lắng nhìn Diệp Kiều, như thể họ đã mất đi xương sống, hy vọng nhận được câu trả lời chính xác từ cô.

Diệp Kiều cau mày, cảm thấy rằng vấn đề này rất khó giải quyết: “Chuyện này tạm thời chúng ta không thể nói ra ngoài, tớ sẽ nhờ người tìm hiểu tình hình của Giai Giai trước khi nói về những chuyện còn lại. Mà này, lần cuối cùng cậu nhìn thấy Giai Giai là khi nào?”

Chu Đình Đình và Tiền Linh cùng nhau nhìn Lý Giai Du. Lý Giai Du vặn ngón tay và nói với giọng trầm thấp: “Chắc hẳn tớ là người cuối cùng nhìn thấy Giai Giai rồi. Hôm qua chúng tớ đã ăn tối cùng nhau trong một quán ăn tự phục vụ. Sau bữa tối, tớ rủ cậu ấy đến thư viện đọc sách. Cậu nói rằng cậu ấy không được khỏe và muốn quay trở lại ký túc xá. Khi tớ trở lại phòng ngủ là lúc mười một giờ, màn giường của cậu ấy đã được hạ xuống, cho nên tớ đã nghĩ rằng cậu ấy đã ngủ nên tớ không quấy rầy cậu ấy. Sáng nay tắm rửa chuẩn bị lên lớp học, tớ lo cho cậu ấy nên gọi mấy cuộc cho cho cậu ấy nhưng cậu ấy đều không bắt máy, bèn vén màn ngủ của cậu ấy lên để kiểm tra. Cậu ấy không có ở trên giường và có bức thư này được để ở trên chăn.”

Diệp Kiều cau mày nói tiếp: “Nói cách khác, lần cuối cùng cậu ấy xuất hiện là vào bữa tối ngày hôm qua.”

“Ừm!” Cả ba đồng thanh gật đầu: “Từ đó bọn tớ không gặp cậu ấy nữa.”

“Được rồi.” Diệp Kiều gật đầu và nhìn Chu Đình Đình rồi nói:“Đình Đình, đợi một lát nữa cậu hãy tìm thầy cố vấn, xin cho Giai Giai và tớ nghỉ một ngày. Những người khác hãy cứ đến lớp như bình thường”

“Cậu sẽ tìm thấy cậu ấy ở đâu?” Chu Đình Đình nắm lấy Diệp Kiều đang chuẩn bị rời đi, có chút lo lắng hỏi.

Diệp Kiều cười nói: “Tớ đương nhiên là có biện pháp, cậu cứ yên tâm.”

Nhìn ba cô gái đang thực sự cảm thấy rất lo lắng, cho nên cô đã đem Lục Thừa ra chấn an bọn họ.

“Các cậu đã quên chồng của tớ làm gì rồi sao? Anh ấy có mối quan hệ rất rộng.” Diệp Kiều từng tiết lộ với các cô gái trong ký túc xá rằng Lục Thừa là cổ đông của Tập đoàn Thừa Phong và đã tham gia vào nhiều dự án trọng điểm quốc gia.

Cả ba cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe thấy điều này.

Chu Đình Đình gật đầu: “Được. Vậy thì sự tình của Giai Giai nhờ hết vào cậu nếu có bất kỳ thông tin gì thì cậu hãy cho bọn tớ biết nhé. Cậu có thể gọi cho tớ.”

Gia đình Chu Đình Đình giàu có nên họ đã mua thiết bị liên lạc từ lâu để có thể dễ dàng liên lạc.

“Được rồi.” Sau khi Diệp Kiều trả lời, cô ấy vội vàng rời đi.

Cô không rời khỏi trường mà tìm một nơi khác không có ai xung quanh và gọi điện cho Hạ Tấn Thành. Hạ Tấn Thành đang ở cùng những vị khách nước ngoài đó.Cho nên anh ấy sẽ có được những tin tức đáng tin cậy nhất.

“Này, Kiều Kiều, tại sao cô lại có việc gọi điện thoại cho tôi vậy?” Giọng của Hạ Tấn Thành ở đầu bên kia điện thoại lộ ra vẻ ngạc nhiên, Diệp Kiểu trong lòng có chút lộp bột, đột nhiên có chút hối hận, đành phải cắn răng cười đáp lại.

“Hạ thiếu, anh đã trở lại thành phố Hồng Kông chưa?”

“Chưa, tôi hiện đang ở Thâm Thành.” Không biết có nghe được sự khách sáo trong lời nói của Diệp Kiều hay không, giọng điệu của Hạ Tấn Thành trở nên bình tĩnh và thờ ơ.

Thật tốt khi anh vẫn chưa rời khỏi Trung Quốc!

Đôi mắt của Diệp Kiều lóe lên niềm vui : “Anh có đi cùng với những vị khách nước ngoài khác không? Tôi muốn hỏi, có học sinh nào từ trường của chúng tôi đi cùng với bọn họ hay không?”

Giọng của Hạ Tấn Thành dừng lại vài giây: “Chỉ có tôi thôi. Những người khác đã trở về Hồng Kông. Có một số sinh viên đi cùng với họ rồi sao?”

Chỉ với vài từ, Hạ Tấn Thành đã đoán được tình hình chung.

Chuyện như thế này anh ấy đã thấy rất nhiều và rất nhiều người đều muốn vượt qua ranh giới đó, hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn. Lúc đầu là muốn nhập cảnh trái phép một mình và giờ lại có người đang làm mọi cách có thể để đi cùng người khác.

Diệp Kiều im lặng một lúc rồi khẽ ậm ừ.

Hạ Tấn Thành không nói nhiều, chỉ nói: “Tôi sẽ liên lạc với họ.”

Anh dừng lại, rồi nói: “Nếu sinh viên đó thực sự ở cùng họ, cô sẽ làm gì?”

Diệp Kiều cầm điện thoại và đá đá dưới chân với vẻ mặt phức tạp: “Tôi muốn hỏi cô ấy tại sao cô ấy lại bỏ trốn...”

Rõ ràng là cô ấy đã cố gắng hết sức để thi vào Đại học Bắc Đại và điểm số của cô ấy rõ ràng là rất tốt. Chỉ cần cô ấy học xong đại học, cô ấy có thể kiếm được một công việc ở một công ty tốt.

Tại sao cô ấy có thể từ bỏ tất cả những điều này? Theo chân những vị khách nước ngoài mới gặp vài lần đến thành phố Hồng Kông xa lạ? Hồng Kông có thực sự tốt như vẻ bên ngoài của nó?

Hành động của Hạ Tấn Thành rất nhanh chóng và chỉ sau một giờ, Diệp Kiều đã nhận được cuộc gọi từ thành phố Hồng Kông.

Thiết bị liên lạc vẫn chưa thể liên lạc xuyên biên giới, vì vậy Diệp Kiều đã tìm thấy một chiếc điện thoại bàn và phải mất vài phút trước khi cô ấy nói chuyện được với người ở đầu dây bên kia.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Kiều Kiều...”

Cảm xúc của Diệp Kiều thực bình thản, tay cầm điện thoại ngồi trước quầy, cười thoải mái hỏi cô: “Giai Giai, khi nào cậu quay về? Bọn tớ đã xin cố vấn cho cậu nghỉ một ngày.”

Chào đón cô là một sự im lặng đến khó tả. Một lúc lâu sau, Tôn Giai cười gượng trả lời: “Kiều Kiều, tớ sẽ không quay lại nữa. Tớ chưa bao giờ nói với cậu về bản thân tớ phải không. Thực tế là tớ đã trốn khỏi thôn. Tám năm trước khi tớ xuống dưới nông thôn, một năm trước tớ đã lấy một người ở trong thôn vì không thể nào tự lo liệu cho bản thân được nữa... Nhưng số phận lại hành hạ con người, tớ kiên trì bảy năm cũng không thấy hy vọng, đất nước lại mở lại kỳ thi đại học ngay sau khi tớ lập gia đình. Tớ không cam lòng, muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh.

Bố mẹ chồng không đồng ý nên dọa lấy đứa con trong bụng tớ trước khi nhận giấy báo trúng tuyển đại học.

Cuối cùng cũng được nhận vào đại học, họ không cho tớ đến trường, nửa đêm tớ đã bỏ trốn. Tớ vốn nghĩ rằng những gì đang chờ đợi tớ là một tương lai tươi sáng, nhưng thật không may, cuộc sống của tớ lại không hề được tốt đẹp đến như vậy.

Mấy hôm trước, tớ thấy chồng tớ đứng ở trước cổng trường, anh ấy ẵm con, dẫn cả chục người đứng trước cổng và hỏi xem có ai nhìn thấy tớ hay không.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...