Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ
Chương 55:
“Quý khách, lại nếm thử bánh quy mới làm ra từ nhà máy của chúng tôi đi. Hương vị nhất định sẽ khiến quý khác kinh ngạc!”Cách gian hàng của thành phố Bắc Hà mười mét là gian hàng của nhà máy bánh quy. Gian hàng thành phố Bắc Hà tuyệt đối không nổi tiếng bằng gian hàng của bọn họ, khi hương thơm bánh quy lan tỏa, ngay lập tức thu hút một lượng khách nhiều vô kể.Lúc này, nhân viên kinh doanh của nhà máy sản xuất bánh quy bán hàng rất nhiệt tìnhKhách hàng họ đang bán là một cặp vợ chồng trẻ, gia cảnh chắc cũng khá giả, ăn mặc quần áo tươm tất, dọc đường họ cũng đã mua rất nhiều đồ.“Được, cảm ơn.” Trong đó, người khách nữ mặc bộ váy lam nhạt mỉm cười đưa tay ra nhận cái bánh quy mà nhân viên đưa cho, mũi cô đột nhiên giật giật, cô dường như ngửi thấy được một mùi hương vị rất thơm.Mùi thơm này hấp dẫn đến mức khiến người ta chảy nước miếng.Trong phút chốc, người khách nữ cảm thấy chiếc bánh quy trước mặt không còn thơm ngon nữa.Cô lập tức rút tay lại cười hai tiếng“Ha ha, cái kia.... Vừa rồi trên đường ăn quá nhiều đồ ngọt, hiện tại thật sự không còn muốn ăn bánh quy.”Điều này là sự thật, hội chợ ẩm thực bán nhiều nhất là bánh quy, kẹo, sữa bột. Đây là những thứ mà mọi người thường ngại mua, nhưng đồ ngọt nếu ăn quá nhiều sẽ cảm thấy khó chịu và sẽ không nhịn được mà muốn ăn một cái gì đó mặn mặn để trung hòa vị ngọt.Người khách nữ huých khủy tay đẩy đẩy người chồng.Chồng cô ấy rõ ràng đã hiểu ý cô, nhanh chóng trò chuyện với cô.“Vậy chúng ra đi xem thêm một chút đi. Đồng chí,cảm ơn ."“Vâng, được ạ.” Nhân viên bán hàng ngơ ngác rút tay về, nghĩ rằng họ chắc không thích đồ ngọt.Tuy nhiên, không bao lâu nhân viên bán hàng tại gian hàng bánh quy nhận ra lượng khách hàng của họ đã bị giảm! Dòng người vội vã chạy ngang qua gian hàng bánh quy mà không ngoảnh lại, đi vào phía bên trong kia?”Bên trong đã xảy ra chuyện gì?Anh ta nghi hoặc mà chạy theo qua.Gian hàng nhà máy bánh quy cách gian hàng thành phố Bắc Hà rất gần nhưng nó bị ngăn cách bởi một chỗ quẹo.Từ gian hàng của nhà máy bánh quy tuyệt đối không thể thấy tình hình của Diệp Kiều, hơn nữa nhân viên bán hàng luôn bận rộn với gian hàng trong hai ngày qua, vừa cảm thấy mệt mỏi, vừa không thể ngửi được mùi hương.Cho nên, khi anh ta vòng qua ngã tư, đến gian hàng của thành phố Bắc Hà, anh ấy bị đám đông trước mắt làm kinh ngạc!Quả thực là người đông nghìn nghịtTrong đám đông, Diệp Kiều đang bận rộn làm bánh rán.Thị trưởng Miêu vốn dĩ phụ trách tiếp khách cũng buộc phải đảm nhận công việc nấu mì gói, may mắn là nấu mì không cần nhiều kỹ năng, chỉ cần cho thêm xúc xích giăm bông, tương ớt, hạt bắp đóng hộp theo yêu cầu của Diệp Kiều là được.“Quý khách, cho hỏi bánh rán này có cho thịt lợn khô vào không ạ?”Diệp Kiều cười hỏi cặp vợ chồng trẻ trước mặtCô gái nuốt nước miếng khẽ gật đầu, cái gật đầu khác với sự dịu dàng và dè dặt thường ngày.“Có! Cho thêm hai lát nữa!”Vừa rồi cô nhìn thấy miếng thịt heo khô được chiên ngập dầu trên thành chảo, các góc được chiên cháy xém mùi thơm thoang thoảng, vị khách trước đó cũng cho thêm hai lát, lúc ăn nhìn rất ngon miệng.“Được!” Diệp Kiều không chần chừ gắp hai miếng to nhất từ thành nồi trực tiếp cho vào bánh rán.Chỉ cần một thoáng, chiếc bánh rán đã được cuốn xong.Diệp Kiều kiểm soát nhiệt độ và thời gian trải bánh rất chính xác, đảm bảo mỗi chiếc bánh đều có chất lượng tốt nhất khi lấy ra khỏi chảo.“Của cô đây”Diệp Kiều đem bánh rán vớt ra, cho vào một cái cốc nhỏ để nếm thử.Bánh rán màu cam vàng lộ ra một nửa trên cái cốc, cô gái vội vàng cầm lấy vì sợ bánh bị rớt xuống.Tuy nói là bánh rán nhưng Diệp Kiều đã kiểm soát kích thước của từng chiếc, dù sao họ đều muốn ăn ở đây, làm bánh to quá sẽ hao phí nguyên liệu, tốt nhất cho họ nếm thử hương vị, rồi sau đó có thể mua thêm nguyên liệu mà cô đã cho vào bánh.“Làm ơn nhường chỗ một chút ạ?” Diệp Kiều cười nói.“Vâng”. Cô gái cắn bánh rán, một tay nắm lấy áo của chồng, kéo anh đến một bên gian hàng của thành phố Bắc Hà, nhường chỗ cho những người phía sau.“Cảm ơn.”Diệp Kiều lại vội vàng tiếp tục trải bánh rán cho những người tiếp theo.“Ngon quá! Cô gì ơi, tôi muốn mua tương ớt, thịt heo khô cùng với bắp lon của cô! Tôi có thể tự lấy và thanh toán không?”Diệp Kiều ngước lên: “Được chứ, cô có thể tự mình lấy. Chỉ cần để tiền vào hộp bên trong gian hàng là được, nếu cần tiền lẻ cô cũng có thể đổi.”“Được rồi!”Phương thức thanh toán mới lạ làm cho cô gái hết sức hào hứng liền kéo chồng mình vào gian hàng với chiếc bánh trên tay.Bởi vì nhân lực không đủ nên Diệp Kiều và Thị trưởng Miêu đều bận rộn làm đầu bếp. Thị trưởng Miêu và những người khác vẫn chưa thấy trở về.Không còn cách nào khác, Diệp Kiều đành lấy một thùng hàng hóa rỗng bày ra để làm quầy thu ngân.Bên trong thùng hàng chưa đầy tiền để khách hàng có thể tự đổi tiền lẻ.Mọi người trong những năm 1970 có tính cách đơn giản, cách mua sắm và thanh toán mới lạ độc đáo như vậy đã khơi gợi mong muốn mua hàng của mọi người.Tương ớt, thịt heo khô cùng với bắp lon ban đầu được chất đầy ở phía sau gian hàng đã giảm đi một nửa chỉ sau nửa tiếng.Thị trưởng Miêu không ngừng động tác, nhưng đôi mắt thì lo lắng nhìn về phía trong của sân vận động trong nhà. “Thị trưởng Miêu, tại sao bọn họ vẫn chưa về? Chúng ta lo liệu không hết.”Loại phương thức tự trợ giúp này rất phù hợp với bán lẻ, nhưng nó lại không phù hợp với công ty bán hàng quy mô lớn.Vừa rồi có một số người muốn được bàn bạc về kế hoạch mua hàng, nhưng Diệp Kiều và Thị trưởng Miêu không thể tiếp được nên họ đành phải để lại thông tin liên lạc và nói rằng sẽ bàn bạc lại vấn đề này sau đó.Trong kinh doanh nếu không thể xác nhận ngay tại chỗ thì rủi ro sẽ tăng lên mỗi phút.“Mọi người, chúng tôi sắp hết bột mì, cho nên mọi người ở phía sau đừng đợi nữa ạ”Diệp Kiều dành thời gian để thông báo tin tức này.“A? Không thể nào, tôi đã đợi lâu lắm rồi...... ““Đúng rồi, chúng tôi đợi đã nửa ngày, như thế nào lại không có?”“...”Người xếp hàng phàn nàn, vì vậy Diệp Kiều chỉ có thể xin lỗi.“Thật sự xin lỗi mọi người, lần này là chúng tôi tính toán sơ xuất, chỉ chuẩn bị được hai cân bột mì. Thành thật xin lỗi, ngày mai tôi nhất định sẽ chuẩn bị nhiều hơn, mọi người có thể quay lại vào ngày mai”Hội chợ đã mở cửa cho mọi người trong ba ngày liên tiếp, Diệp Kiều thấy rằng phương pháp tiếp thị này có hiệu quả rất tốt có thể dùng trong hai ngày tiếp theo.“Do ngày mai tôi phải đi làm.....” Có người ngập ngừng, “Thôi vậy để tôi mua tương ớt đi. Tôi thấy những người đã mua ăn rất ngon”“Diệp Kiều khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: “Được! Ngài vào bên trong mua nhé.”Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã mười hai giờ rưỡi trưa.Giờ này đã qua thời gian ăn trưa của Diệp Kiều từ lâu.Chờ người trong gian hàng tản dần đi, Diệp Kiều mới xoa xoa bụng đau rồi ngồi xuống.Bên cạnh thị trưởng Miêu cũng lau mặt, mệt mỏi dựa vào gian hàng: “Mệt chết mất”.Diệp Kiều quay đầu nhìn anh ta, đưa cho anh cái bánh rán cuối cùng.“Thị trưởng Miêu, anh ăn trước cái bánh lót dạ đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương