Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ
Chương 56:
Kỷ Liên Minh nhận lấy, rồi nói: “Xưởng trưởng Diệp, cô cũng vất vả rồi.”Diệp Kiều nói: “Không sao, tôi còn trẻ sức khoẻ tốt.”Vốn dĩ Kỷ Liên Minh không thích Diệp Kiều, không bởi vì nguyên nhân nào khác, chỉ là bởi vì Diệp Kiều được Thị trưởng Miêu nâng đỡ.Ông ta và Thị trưởng Miều nhìn thì có vẻ hoà thuận, nhưng thực tế lại không phải như vậy.Bởi vì sau khi Thị trưởng Miêu đến thành phố Bắc Hà đã làm cản trở việc thăng chức của ông ta, cho nên dù làm bất cứ chuyện gì, Kỷ Liên Minh đều sẽ trong tối, ngoài sáng làm một số việc để phá Thị trưởng miêu, với tiền đề là Thị trưởng Miêu sẽ không phát hiện ra, làm cho Thị trưởng Miêu trở tay không kịp.Giống như việc tìm phiên dịch viên lần này, Kỷ Liên Minh cố tình đợi đến thời khắc cuối cùng mới đề cấp đến việc này, mục đích của ông ta là muốn dáng một cái tát vô hình trước mặt của Thị trưởng Miêu, để cho mọi người thấy được Thị trưởng Miêu suy xét mọi việc không chu toàn cỡ nào, mà ông ta, Kỷ Liên Minh lại là người sắp xếp mọi việc hoàn hảo đến đâu.Nhưng mà, giờ phút này, trong lòng Kỷ Liên Minh không khỏi xem trọng Diệp Kiều thêm hai phần.Cô gái nhỏ này, đã xoay chuyển cục diện trong vài phút ngắn ngủi, cô gái này trong buôn bán kinh doanh thủ đoạn cũng không hề đơn giản.Nghĩ vậy, Kỷ Liên Minh đứng dậy, cầm lấy thìa đem bánh rán trong tay chia thành hai phần.“Xưởng trưởng Diệp, cô cũng ăn một chút đi.”Diệp Kiều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông ta, thấy trên mặt của Kỷ Liên Minh hiện lên chút ngại ngùng, cô cũng ngầm hiểu tâm tư của ông ta, cười cám ơn.Vừa cắn xuống một miếng, mùi thơm của bột mì và tương ớt ngày lập tức ập đến trong khoang miệng, thịt heo bên trong cũng toả ra một mùi thơm khác biệt.Ưm! Ăn rất ngon!Thật sự không ngờ, chỉ với một vài nguyên liệu nấu ăn phối hợp với nhau thế mà lại ăn ngon ngoài sức tưởng tượng.Diệp Kiều đói đến vô cùng, cô vùi đầu dùng sức ăn.Đúng vào lúc này, một đoàn người đi đến.Đi phía trước là hai người đàn ông ngoại quốc và một cô gái có diện mạo thanh tú dịu dàng.Ba người bọn họ vừa đi, vừa dùng tiếng Anh để nói chuyện với nhau.Người đàn ông tóc vàng, đặt ngón tay dưới mũi, giọng nói rất nhỏ, nhưng lại khó nén khỏi sự kinh thường.“James, Trung Quốc đúng thật là quá lạc hậu. Chúng ta đã xem qua một lượt, trên các gian hàng đều là đồ thủ công cấp thấp, không có bất kỳ kỹ thuật nào.”“Johan, cậu bớt nói lại đi.” Người đàn ông tóc nâu đỏ bâng quơ nói, nhưng lại không phản bác lời nói của người đàn ông tóc vàng. “Lúc trước, tôi từng đi đến các quốc gia ở Châu Á gần với Trung Quốc, ở đây như vậy thật sự đã phát triển không tồi rồi...“James tiên sinh, ngài không cần phải khách khí như vậy. Johan tiên sinh nói thật sự không sai. Hiện tại, đất nước Trung Quốc chúng tôi thật sự quá nghèo. Bởi vì chính phủ chỉ quan tâm đến chủ nghĩa cộng sản, cái gì cũng dùng kinh tế có kế hoạch và hầu như không nghĩ về việc làm thế nào để phát triển thị trường công nghệ cao....” Cô gái có diện mạo thanh tú dịu dàng tay trái cầm một cái túi chanel, bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi, nói năng nhẹ nhàng trong trẻo.Nhưng mà, lời nói của cô ta thật sự làm Diệp Kiều rất khó chịu.Diệp Kiều hai ba ngụm liền đem bánh rán nhét vào trong miệng, phẫn nộ ngẩng đầu nhìn sang.Mắt đối mắt với cô gái đang nói chuyện.Cô gái có chút sửng sốt, liếc mắt đánh giá Diệp Kiều từ trên xuống dưới, nhìn thấy trên người cô thế mà lại đeo một cái tạp dề xám xịt, tư thế khó coi mà ngồi trên một băng ghế nhỏ, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt. Cô ta quay đầu, tiếp tục dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với hai người đàn ông ngoại quốc.“Vị này......” Diệp Kiều đứng dậy, vừa định nói vài lời.“Xưởng trưởng Diệp! hai vị khách nước ngoài này chính là những người mà trước đó tôi đã nói với cổ” Thị trưởng Miêu và những người khác từ phía sau đi đến, trên mặt mang theo nụ cười ấm ấp.Diệp Kiều kinh ngạc mà nhìn về Thị trưởng Miêu và những người khác, một lúc sau mới phản ứng lại.Đám người Thị trưởng Miêu nghe không hiểu tiếng Anh.Đối phương ở trước mặt bọn họ nói Trung Quốc không tốt, nơi này không được, nhưng biểu tình trên gương mặt lại mang vẻ cười đùa, cho nên bọn họ mới nghĩ đối phương vẫn luôn khen ngợi bọn họ.Trong nháy mắt, Diệp kiều cảm thấy mắt mình cay cay.Chuyện như vậy đã phát sinh bao nhiêu lần rồi?Phẫn nộ, tức giận cơ hồ đến mức không thể kiểm soát được.Đám người Thị trưởng Miêu nghe không hiểu tiếng Anh, cho nên mới mời phiên dịch viên đến, nhưng mà người phiên dịch viên này lại không làm tốt nhiệm vụ của mình.Thái độ của cô ta thật cao ngạo.Bọn họ thật vô sỉ.Nghĩ đến đây, Diệp Kiều tiến lên một bước đứng trước mặt hai người đàn ông ngoại quốc, cô nhìn thẳng vào mắt hai người đàn ông ngoại quốc và nói bằng giọng Luân Đôn lưu loát.“Lúc trước quốc gia của chúng tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, ở giai đoạn này, quả thật trình độ khoa học kỹ thuật của chúng tôi không bằng rất nhiều quốc gia ở phương tây, tuy nhiên rất nhiều việc không phải chỉ trong một thời gian ngắn mà phán đoán được. Nếu các ngài vẫn tiếp tục tự cao, tự đại như vậy, không chừng mấy năm nữa, chúng tôi sẽ đuổi kịp và vượt qua các ngài.”Hai người đàn ông ngoại quốc bị Diệp Kiều dùng giọng Luân Đôn lưu loát làm cho sửng sốt. Nhưng sau khi nghe xong lời nói của Diệp Kiều, bọn họ liền nhịn không được cười.Johan, người đàn ông tóc vàng căn bản không đem những lời Diệp Kiều nói để trong lòng, chỉ khinh thường mà cười.“Tiểu thư thân mến, đây không phải là chúng tôi tự cao tự đại, thật sự là các ngươi quá lạc hậu. Khi chúng tôi tiến hành phát triển công nghiệp, các người vẫn còn ở trong cái xã hội phong kiến. Khi chúng tôi bắt đầu phát triển khoa học kỹ thuật, thậm chí chế tạo ra vũ khí cường đại, các ngươi lại chỉ chế tạo ra một vài sản phẩm thủ công mà đã đắc ý rồi sao sao. Việc này không thể trách chúng tôi, vì đây vốn là sự thật.”James, người đàn ông tóc nâu đỏ khẽ gật đầu xin lỗi.“Tôi thay mặt Johan xin lỗi, cậu ấy không phải cố ý xúc phạm, chỉ là nghĩ sao nói vậy thôi.”Nghĩ sao nói vậy?! Diệp Kiều thật sự không có từ gì để nói.“Lời nói của tôi đều là sự thật, tại sao phải xin lỗi?”Johan nhíu mày không hài lòng, anh ta đưa hai mắt đánh giá Diệp Kiều.“Tôi nghe qua tiếng Anh của cô nói rất tốt, lúc trước chắc cô đã đến Anh quốc học qua. Như vậy hẳn là cô sẽ thấy kiến thức ở Anh quốc và nước cô có sự chênh lệch, cho nên chúng tôi không phải tự cao tự đại, hiện thực chính là như vậy. Đừng nói là cho các người vài chục năm, dù có trăm năm nữa, các người cũng không có cách nào đuổi kịp chúng tôi bây giờ.”Nếu như Diệp Kiều không phải đến từ thế kỷ 21, chỉ sợ cô thật sự sẽ do sự.Đáng tiếc, cô đến từ tương lai, ở niên đại cô sống, Trung Quốc vẫn luôn không ngừng phát triển, bất kể là khoa học kỹ thuật, công nghiệp hay những mặt khác, đừng nói đến một số quốc gia xung quanh, ngay cả rất nhiều quốc gia phát triển, đều sẽ vì tốc độ phát triển của Trung Quốc mà chấn động.Ban đầu, lúc Diệp Kiều đến đây để mở rộng kinh doanh và mở rộng thị trường nước ngoài, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô ấy ngay lập tức nhận ra thực tế.Niên đại này không thể so sánh với tương lai, bây giờ Trung Quốc bị rất nhiều các quốc gia khác xem thường.“Trung Quốc cổ đại từng rất nhiều lần đánh chiếm phương Tây, cũng đã vài lần thống trị Châu u. Lịch sử luôn hướng về phía trước, hiện tại có thể Trung Quốc không bằng rất nhiều quốc gia, nhưng đất nước chúng tôi vẫn là Trung Quốc như cũ, chỉ cần chúng tôi vẫn là Trung Quốc, chúng tôi sẽ có cơ hội lấy lại vinh quang giống như trước đây. Điểm này, ngài có công nhận không?”James Có chút sửng sốt, anh ta đã đến Trung Quốc rất nhiều lần và đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người Trung Quốc tự tin như vậy.Ở trong án tượng của James, người Trung Quốc rất khiêm tốn, bọn họ không khoe khoang, cùng người phương Tây thích khoe khoang hoàn toàn khác nhau.Thành thật mà nói, theo quan điểm của James, loại văn hóa này có nghĩa là người Trung Quốc không có sự tự tin.Bọn họ không có niềm tin là có thể phát triển quốc gia tốt cho lên thắt lưng của bọn họ không thẳng được.Diệp Kiều ở trước mặt lại khác, mỗi lời cô thốt ra đều mạnh mẽ, có sức mạnh khôn tả, như thể mỗi lời cô thốt ra đều là hiện thực và mọi phán đoán của cô về tương lai đều sẽ trở thành sự thật.Trong mắt James lần đầu tiên lộ ra vẻ tán thưởng, anh ta bỏ cái mũ trên đầu xuống, đặt ở trước ngực, thực hiện nghi thức của một quý ông đối với Diệp Kiều“Vị tiểu thư này, cô nói rất đúng, tốc độ phát triển của Trung Quốc quả thực khiến người ta kinh ngạc, mấy năm nay tôi đến Trung Quốc 6 lần, mỗi lần đến đây, Trung Quốc đều mang cho tôi một sự kinh ngạc mới.”Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên khuôn mặt của Diệp Kiều.James tiếp tục nói: “Không biết vị nữ sĩ này có thể cho tôi biết tên họ của cô được không.?”Anh ta đổi cách xưng hô từ cô thành nữ sĩ, trong giọng nói mang theo chút tôn trọng. Nhìn thấy hành đồng của James bây giờ, nữ phiên dịch viên mấp máy môi nhưng không có cơ hội xen vào, bàn tay nắm chặt lấy chiếc túi chanel đang cầm trong tay, chặt đến mức các đốt ngón tay đều trắng bệch.Từ sáng đến giờ cô ta vẫn luôn tìm cách lấy lòng James và Johan, nhưng bọn họ vẫn luôn lạnh nhạt với cô ta.Bây giờ, chỉ mới gặp mặt một chút, hai người bọn thế mà lại tỏ vẻ thiện ý đối với một cô gái lôi thôi lếch thếch sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương