Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 58:



“Vâng”

Ngoài việc trưng bày hàng hóa, gian hàng của họ còn chuẩn bị hơn hai mươi hộp quà được đóng gói sang trọng đẹp mắt, bên trong là ba sản phẩm được bày trên kệ tương ớt đậu nành, thịt heo khô và bắp lon. Chỉ là bao bì rất tinh tế, bao bì màu đỏ phù hợp với gu tế, và cũng đã tốn rất nhiều tiền để làm. thẩm mỹ quốc

Kỷ Liên Minh xử lý công việc rất gọn gàng, ông tata lấy từ bên dưới gian hàng ra ba hộp quà và giao cho James với những người khác

Thị trưởng Miêu tiếp tục mỉm cười khách khí nói: “James tiên sinh, thành phố Bắc Hà rất cảm kích ngài đã kiên nhẫn, buổi chiều ngài có thể đi dạo một vòng khu triển lãm, hi vọng ngài có khoảng thời gian vui vẻ.”

Trong mắt James hiện lên một tia kinh ngạc: “Ông…”

Anh ta thực sự không nghĩ rằng quan chức chính phủ Trung Quốc trước mặt mình lại đối xử với anh như vậy! Chẳng phải nên lo sợ mà đồng ý với bất kỳ yêu cầu gì hay sao?

Ôn Ninh ở bên cạnh đột nhiên hoảng sợ.

Cô không phải là làm hỏng việc rồi ấy chứ? Nhưng giây tiếp theo, Ôn Ninh lại thẳng lưng. Không thể nào! Cô rất nghiêm túc trong việc phục vụ khách nước ngoài và mọi việc cô làm đều vì tình hữu nghị giữa Trung quốc và nước ngoài! Vấn đề là nằm ở người của thành phố Bắc Hà.

Càng nghĩ Ôn Ninh càng giận

Cô vươn tay không chút khách khí giật lấy ba hộp quà, hừ lạnh một tiếng: “Được rồi! Việc này không thể thương lượng, chúng tôi cũng không quấy rầy nữa! Anh James, anh Johan, em đưa hai anh tiếp tục đi dạo hội chợ, vẫn còn rất nhiều sản phẩm ngon và hữu ích ở Trung Quốc mà hai anh chưa thử qua.”

James không muốn rời đi, anh ta rất có hứng thú với “Tương ớt Hạ Hòa”. Ngay lần đầu tiên nếm thử nó ở văn phòng của Sở Giao dịch Quốc Tế Thâm Thành, James đã không bao giờ quên mùi thơm, vị cay nhớ mãi không quên của nó.

James linh cảm rằng loại tương ớt này sẽ nổi tiếng khắp thế giới

Phải biết rằng Trung Quốc có dân số đông đảo, ngoại trừ Trung Quốc đại lục, thành phố Hồng Kông, thành phố Macao và thành phố Vịnh, dấu chân của họ đều ở khắp bảy châu bốn biển. Ngay cả khi người phương Tây không thích nghi lắm với "Tương ớt Hạ Hòa", James có thể kiếm được rất nhiều tiền chỉ bằng cách kinh doanh với những người Hoa và Hoa kiều này.

Thấy James vẫn chưa muốn rời đi, Johan cảm thấy mình bị những người Trung Quốc thấp hèn làm nhục đến tức chết mất.

Anh ta kéo mạnh cánh tay của James, tức giận đến mức hai lỗ mũi anh ta như muốn bốc hơi.

"James! Anh còn chần chừ gì nữa?! Chúng ta không thiếu tiền! Đi thôi! Đi thôi! Họ không muốn làm ăn với chúng ta, vậy hãy tìm các tỉnh khác! Tôi cũng không tin! Tôi không thiếu tiền còn lo không mua được đồ tốt hay sao! Hu!"

Vừa nói, anh ta không muốn ở lại đây một giây nào nữa cả, cường ngạnh kéo James rời đi.

Ôn Ninh một tay cầm Chanel, một tay cầm ba hộp quà, trợn mắt nhìn những người ở thành phố Bắc Hà, ngẩng cao đầu đi phía sau bọn họ.

Thị trưởng Miêu tức giận chống nạnh: “Chúng tôi sẽ không trả phí cho người phiên dịch!”

Những người khác hai mặt nhìn nhau.

Kỷ Liên Minh cười khổ: “Lãnh đạo, trở về tôi liền viết bản kiểm điểm.” Tôi thật không biết nhìn người!

Diệp Kiều cắn môi xin lỗi

Trước khi thị trưởng Miêu quá mong chờ hội chợ ẩm thực, ông ấy còn bắt đầu lên kế hoạch sử dụng ngoại hối như thế nào trước khi nó được ghi lại.

Bây giờ vì cô ấy, những người bạn nước ngoài đã rời đi mà không nhìn lại.

“Thị trưởng Miêu, tôi thực sự xin lỗi” Diệp Kiều đến bên Miêu Vĩ, có chút chán nản xin lỗi.

Thị trưởng Miêu nhìn cô, ánh mắt bỗng nhiên dịu đi, vỗ vỗ vai Diệp Kiều.

“Tại sao cô lại xin lỗi? Cô làm rất đúng, tại sao chúng ta phải bán công thức của chính mình cho người nước ngoài? Mấy trăm năm qua, chúng ta bản rẻ ra ngoài không ít thứ?

Diệp Kiều cắn môi: “Nếu tôi...”

Nếu cô không bốc đồng như vậy mà khéo léo hơn có lẽ đám người James sẽ không bỏ đi như vậy, thành ý của họ còn có thể thương lượng.

“Không có nếu.” Miêu Vĩ ngắt lời cô, “Không thể làm ăn ngay thẳng, vậy thì tôi thà không làm việc này! Được rồi! Đừng nói về điều này nữa, khi trên đường đến đây, tôi nghe nhiều người nói rằng gian hàng của chúng ta rất nổi tiếng?! Ha ha ha ha, mọi người đang sử dụng phương pháp tiếp thị nào vậy?

Kỷ Liên Minh nhẹ nhàng thở ra, vội vàng tiến lên giới thiệu.

“Nói đến chuyện này, tôi phải khen ngợi Giám đốc Diệp! Cô ấy thật thông minh! Tương ớt của chúng ta là gia vị, không có cách nào để mọi người trực tiếp nếm thử, vì vậy cô ấy đã nghĩ ra cách...

Kỷ Liên Minh kích động hớn hở nói như vậy, khiến cho những người khác đều chú ý đến, mọi người đều vểnh tại lên nghe, nóng lòng muốn thử.

Thị trưởng Miêu và những người khác đến đây sau khi ăn xong, họ cũng không quên mang cho Diệp Kiều và Kỷ Liên Minh cơm trưa, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, nhân viên phụ trách đóng gói đem đồ vật trưng lên.

Diệp Kiều cùng Kỷ Liên Minh bắt đầu ăn.

Ăn uống thoải mái như vậy cũng không ảnh hưởng đến sự kiện trọng đại tại Giang hàng của Kỷ Liên Minh vào buổi sáng.

Mặc dù buổi trưa mọi người nghỉ ngơi nhưng đến buổi chiều mọi người vẫn nhiệt tình chào đón khách hàng.

Buổi sáng không có thời gian thảo luận về trật tự công cộng, thị trưởng Miêu cũng dẫn mọi người liên lạc theo thông tin liên lạc mà đối phương để lại.

Vào cuối ngày, thành phố Bắc Hà có thu hoạch rất lớn, phần lớn là bù đắp cho những mất mát của James.

Bận rộn, một ngày trôi qua thật nhanh, Diệp Kiều rất mệt mỏi, khi nằm xuống, cô cảm thấy eo không phải là của mình nữa rồi .

“Cốc, cốc, cốc!”

Ngay khi Diệp Kiều nằm xuống, muốn nghỉ ngơi một chút trước khi đi tắm rửa, thì có tiếng gõ cửa phòng.

Cô sợ thị trưởng Miêu và những người khác có việc gấp, vì vậy cô vội vàng đứng dậy, chống tay phải lên eo và đi ra mở cửa.

Người đứng ngoài cửa là một sự “bất ngờ”

“Lục Thừa?!”

Ngay khi nói cái tên này, Diệp Kiều liền nở nụ cười.

Lục Thừa cũng cười với cô, giơ tay chỉ cho cô xem: “Anh mang đồ ăn tối cho em. Chắc em rất mệt do bận rộn cả ngày hôm nay rồi?

“Dạ....Em mệt quá......” giọng nói của Diệp Kiều đã hoàn toàn thay đổi.

Cô gái trước mặt người ngoài hoàn toàn khác với trước mặt người mình thích.

Sự yếu đuối và nhút nhát chỉ biểu hiện trước mặt những người yêu thương mình.

Cũng như một đứa trẻ, nếu nó ngã xuống và không có người thân bên cạnh, đứa trẻ sẽ tự đứng dậy, phủi gối và chạy đi. Nhưng nếu có cha mẹ ở gần, trẻ sẽ nằm vật ra đất khóc, khóc thảm thiết cho đến khi cha mẹ ôm, bế lên dỗ dành. Sau khi được dỗ dành, còn chỉ vào nơi nó bị ngã, làm nũng nói: “Cha mẹ ơi! Nó bị hỏng rồi!”

Lúc này, Diệp Kiều cũng không khác gì một đứa trẻ cả.

Cô mềm mại tựa vào ngực Lục Thừa, như không xương gắt gao dán vào.

Giọng nói cũng tinh tế mềm mại, khiến cho Lục Thừa trong lòng rung động.

“A Thừa, eo em thật đau nhức, anh ôm em đi...”

“Được.” Lục Thừa chịu không nổi cô làm nũng, ngay lập tức ôm cô kiểu công chúa tiến lên hai bước chân phải đá cánh cửa sau lưng đóng lại.

Anh dáng cao, chân dài, đi vài bước đã đến bên giường, anh nhẹ nhàng đặt cô gái trong vòng tay mình xuống đệm, đặt bữa tối trên tay xuống cái bàn đầu giường.

Diệp Kiều trên giường trở mình, kéo một chiếc gối dưới tay, gối đầu lên cánh tay và quay sang nhìn Lục Thừa.

“A Thừa, anh xoa bóp cho em đi. Em đã đứng cả ngày hôm nay.”

“Được, anh đút cho em ăn hai miếng trước.” Lục Thừa tuy rất đau lòng cho cô, nhưng cũng không quên mục đích của mình khi đến đây vì vậy đem đồ ăn tối mở ra.

Anh mua một phần bánh cuốn trứng gà cùng hai cái bánh bao chiên.

Tư thế nằm sấp của Diệp Kiều không thuận tiện cho việc ăn bánh cuốn, nên Lục Thừa đưa cho cô một chiếc bánh bao chiên.

Diệp Kiều cầm một chiếc bánh bao chiên, há mồm cắn một miếng to.

“Ưm...Ngon quá!”

Tay chống cằm, cô cắn xuống chiếc bánh bao chiên, bánh bao chiên đầy nước sốt, nếu không đỡ cô sợ sẽ nhỏ xuống ga giường

Lục Thừa ngồi bên giường, thăm dò đặt lòng bàn tay to lớn của mình lên eo cô.

“Là ở chỗ này sao?”

“Đúng, đúng! Chính là nơi đó! A! Thật mỏi a! Anh xoa xoa giúp em.”

“Được, được. Xoa như vậy được chứ?”

“Được ạ, rất thoải mái...”

“A Thừa, anh xoa mạnh hơn một chút.”

Giọng nói của cô vô cùng mềm mại và êm dịu trong đêm làm người ta mơ hồ đỏ mặt ái muội

Trước khi đi ngủ, Diệp Kiều không đóng cửa sổ, tình cờ bên có một cặp vợ chồng già sống bên cạnh.

Hai vợ chồng lấy nhau đã nhiều năm và đã sớm không còn hứng thú đó từ lâu. Nhưng với giọng nói mềm mại này, cảnh hai người yêu nhau khi còn trẻ lại hiện lên, họ nhìn nhau và cùng bật cười.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...