Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 59:



“Kiều Kiều, nhỏ giọng lại một chút.” Lục Thừa bị tiếng kêu của cô làm cho đỏ mặt, ghé sát vào tai cô nói nhỏ.

Diệp Kiều chớp mắt: “Tại sao?”

“Cách âm ở khách sạn quốc doanh không được tốt cho lắm, anh nghe thấy tiếng cười từ phòng bên cạnh truyền đến.

Lục Thừa có chút ngại ngùng, rõ ràng hai người bọn họ không làm gì sai, nhưng tại sao lại trở nên ái muội như vậy.

“Sợ gì chứ.”

Bản thân Diệp Kiều cũng có chút ngại ngùng, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Lục Thừa như vậy, thật sự không nhịn được mà lộ ra bộ dạng sắc nữ.

Cô dứt khoát xoay người, gối đầu lên trên chiếc gối, ngẩng đầu nhìn anh.

Lục Thừa kinh ngạc mà nhìn cô, bàn tay vốn dĩ đang đặt ở trên eo cô nhưng bởi vì cô xoay người cho nên bàn ta đột nhiên rơi xuống cái bụng nhỏ của cô.

Diệp Kiều ưỡn bụng, nghiêng đầu nhìn anh, cười đến mức không có ý tốt.

“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, tại sao phải sợ chứ? Đừng nói là lúc em được anh mát xa kêu vài tiếng, cho dù chúng ta ở trong phòng làm...làm chuyện thân mật hơn nữa, những người khác cũng không thể nói thêm cái gì.”

Bỗng chốc, gương mặt của Lục Thừa liền đỏ, bàn tay đang ở trên bụng nhỏ của cô cũng ngay lập tức rời đi.

Trong mắt Diệp Kiều rõ ràng có ý cười, cô nửa nằm nửa ngồi rồi nghiêng người qua.

Nói thật, Diệp Kiều chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô sẽ trở nên đói khát như vậy. Đời trước, cô nổi tiếng là người có tính cách lãnh đạm, có rất nhiều người đàn ông tài giỏi, anh tuấn theo đuổi cô, nhưng cô vẫn giả câm giả điếc làm ngơ.

Trong công việc, nếu có người dây dưa theo đuổi, cô còn có thể nhẫn nại mà ứng phó vài câu, cô không thể làm hỏng việc kinh doanh của cửa hàng nhà mình. Nhưng, đến lúc tan việc, Diệp Kiều sẽ rời đi không quay đầu lại, tuyệt đối không có khả năng dừng lại bước chân để nghe những người theo đuổi nói lời ngon tiếng ngọt.

Có thể là sau khi xuyên sách, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Lục Thừa, cho nên cô đối với anh sinh ra sự lệ thuộc giống như chim non lần đầu tiên mở mắt như vậy.

Bản thân của Diệp Kiều cũng không hiểu rõ lắm tâm trạng của cô lúc này là gì.

Từ trước đến nay cô luôn bị động, nhưng người đàn ông trước mặt lại càng rụt rè hơn.

Không có biện pháp, Diệp Kiều chỉ có thể tự mình cố gắng một phen.

Cô vòng tay qua cổ Lục Thừa, ghét sát vào mặt anh, khẽ nói.

“A Thừa, anh không thích em sao?”

Một bên gương mặt của Lục Thừa đều đỏ lên, bên tại nóng đến lợi hại.

Diệp Kiều nhịn không được đưa tay sờ lỗ tai anh.

Cơ thể Lục Thừa có chút run rẩy, Diệp Kiều cảm thấy khá thú vị, liền vuốt ve bên tai của hắn.

“Đừng…”

“Anh không muốn sao?” Diệp Kiều thăm dò hôn lên môi Lục Thừa.

Anh không hề cự tuyệt, ngược lại hé miệng ra.

Khoé môi Diệp Kiều nâng lên lộ ra nụ cười nhạt, người đàn ông này chính là khẩu thị tâm phi.

Lục Thừa liếc nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ vẫn chưa đóng, rèm cửa chưa buông, bên ngoài khách sạnh quốc doanh rất yên tĩnh, âm u nhưng từ xa vẫn truyền đến ánh đèn lờ mờ.

“Thật sự không muốn sao?” Diệp Kiều thở dốc, hôn anh một cái, bàn tay đang ở trong không trung đột nhiên ôm chặt lấy vòng eo mảnh khẩn của Diệp Kiều.

“A!” Diệp Kiều sợ hãi kêu ra tiếng, giây tiếp theo cả người bị Lục thừa đặt xuống nệm.

Môi Lục Thừa dán vào môi cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đừng có châm lửa”

Diệp Kiều: “Hả?”

“Ngày mai, em còn phải đến gian hàng đứng cả ngày.” Lục Thừa đè lên người cô, lòng bàn tay rất nóng, anh vẫn đang cố gắng chịu đựng. "Hơn nữa, lúc trước anh đã nói qua, hiện tại chúng ta sống ở hai nơi khác nhau, nếu em mang thai, anh căn bản không có cách nào chăm sóc em.”

Diệp Kiều đỏ mặt, bĩu môi, giận dỗi nói: “Hai chúng ta lại không phải chưa từng làm qua, nếu làm một lần có thể mang thai, thì hiện tại em đã mang thai hai tháng rồi.”

Lục Thừa có chút kinh ngạc, có chút hoảng hốt.

“Em mang thai sao?”

Diệp Kiều tức giận, người đàn ông này, tại sao chỉ nghe thấy những câu cuối thôi chứ?

Cô tức giận, nâng chân đá vào người đàn ông.

“Không có! Không có! Mau đứng lên! Không được đề lên em.

Lục Thừa rõ ràng ràng nhẹ nhàng thở ra, sợ cô thật sự tức giận, lại cúi đầu hôn cô, nhỏ giọng an ủi.

“Được. Kiều Kiều, đừng nóng giận. Đợi bên này dần ổn định, anh nhất định sẽ đón em đến đây, đến lúc đó hai chúng ta như thế nào cũng được.”

Diệp Kiều nhụt chí, giang rộng tay chân, nằm trên giường giống một con cá muối.

“Được, được, vậy em sẽ tiếp tục ăn chay.”

Lục Thừa bị bộ dạng ủ rũ của cô chọc cười, đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái như vậy.

Vừa đáng yêu, lại lém lỉnh, những lúc làm nũng lại làm cho trái tim anh đều tan chảy.

Nhớ lại sự tự tin của Diệp Kiều khi cô thể hiện trình độ nấu ăn, Lục Thừa lần nữa lại biết thêm một mặt khác của cô.

Tự lập tự cường và rất bản lĩnh.

Kiều Kiều thật sự làm cho anh trở nên mê muội.

“Đừng nóng vội, về sau chúng ta sẽ có vài chục năm để ăn thịt.”

Lục Thừa đã sớm quen với các loại từ ngữ kỳ lạ của Diệp Kiều, còn có thể theo ý cô mà nói thêm vài câu.

“Được rồi, anh đi tắm trước đây.”

Lục Thừa đứng dậy, trước tiên đi đến bên cửa sổ sùng sức kéo rèm lại, sau đó mới đi vào phòng tắm.

Diệp Kiều nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, không nhịn “Phụt” cười ra tiếng.

Người đàn ông này đúng là bảo vật, ý thức trách nhiệm vô cùng lớn, điều này làm cho cô cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn từ anh.

Ngồi ở trên giường vặn eo, Diệp Kiều cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, vì thế cô nữa dựa vào đầu giường, cầm lấy cuốn sổ và bắt đầu suy nghĩ về con đường phía trước.

Bởi vì cô, lần này thành phố Bắc Hà mất đi cơ hội kiếm ngoại tệ, nếu có thể, Diệp Kiều muốn bù đắp.

Sau đó, cô trãi qua một đêm yên tĩnh.

Ngày hôm sau, Lục Thừa như cũ sáng sớm liền chạy về cửa hàng làm việc còn Diệp Kiều đi theo Thị trưởng Miêu và những người khác đến làm đầu bếp và nhân viên phục vụ ở gian hàng.

Nói đến cũng kỳ lạ, rõ ràng lượng người đến gian hàng của đám Diệp Kiều rất đông, tỷ lệ người Trung Quốc so với khách nước ngoài gần như đạt 5:5.

Nhưng không biết vì sao, rõ ràng Diệp Kiều cùng những vị khách nước ngoài nói chuyện rất vui vẻ, đối phương cũng tỏ ra rất thích “tương ớt Hạ Hà” của bọn họ, tỏ ý muốn mua một ít về bán thử, thoả thuận bằng miệng dã được quyết định, chỉ chờ đến lúc ký hợp đồng nhưng sau đó bọn họ lại ngại gùng mà lấy ra các loại lý do, tỏ vẻ tạm thời họ không suy xét đến việc mua nó.

Thời gian tham gia hội chợ thực phẩm đã trôi đến buổi chiều ngày thứ ba.

Diệp Kiều lại lần nữa cau may khi tiễn đi một vị khách nước ngoài.

“Haiz......” Kỷ Liên Minh nhìn thấy không có ai liền thở dài. “Lại thất bại một lần nữa.”

Diệp Kiều xoay ngòi bút trong tay, giống như đang suy nghĩ cái gì đó: “Chủ nhiệm Kỷ, ngài có biết mấy ngày nay James tiên sinh đang làm gì không?”

Kỷ Liên Minh có chút sửng sốt, nhìn qua: “Xưởng trưởng Diệp, sao cô lại đột nhiên nhắc đến anh ta?”

Bởi vì ngày đầu tiên thuê phiên dịch tạo nên sai lầm nghiêm trọng, mấy ngày nay Kỷ Liên Minh không muốn nhớ đến ba người kia nữa.

“Tôi có một phỏng đoán”

“Không phải phỏng đoán.” Thị trưởng Miêu đi tới, sắc mặt của ông ấy vô cùng khó coi, ánh mắt lại rất nghiêm túc. “Xưởng trưởng Diệp, tất cả hợp đồng của chúng ta đều bị James phá hoại.”

Bàn tay của Diệp Kiều nắm chặt, thật sự là anh ta sao?

Tuy rằng trong lòng sớm đã có suy đoán, nhưng Diệp Kiều vẫn cảm thấy một cỗ tức giận không thể khống chế xông thẳng lên đầu.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...