Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ
Chương 62: Nấu Cơm Chiên Trứng
Người phục vụ có chút sửng sốt, sau đó nhìn đám người Hạ Tấn Thành đang ngồi trong phòng bao. Nhớ tới lời căn dặn lúc trước của giám đốc là phải phục vụ chu đáo đối với những vị khách trong phòng bao này, cho dù đối phương có gì bất kỳ yêu cầu gì nhất định phải đáp ứng.Vì vậy, người phục vụ cười gật đầu: “Có thể, mời quý khách đi theo tôi.”“Được.”Diệp Kiều nhận lấy hũ tương ớt Lục Thừa lấy ra từ hộp quà mà bọn họ mang đến, đi theo người phục vụ đến khu vực bếp của nhà hàng.Tại nhà bếp của Yến Cẩm Đường.Diệp Kiều cầm lấy cái xẻng nấu ăn khởi động một chút, để tìm lại cảm giác.“Đồng chí Diệp, cô nhìn xem từng này gia vị đã đủ chưa?”Khi Giám đốc nghe nói vị khách ở phòng bao bách điểu triều phượng muốn sử dụng nhà bếp của bọn họ, ngay lập tức chạy đến để hỗ trợ.“Cảm ơn ngài, như vậy là đủ rồi.” Diệp Kiều vội vàng cám ơn, “Cơm tôi cần không biết đã có chưa?”“Đã chuẩn bị tốt, cô nhìn thử xem.” Giám đốc chỉ về phía sau ông ta.Diệp Kiều mang bao tay dùng một lần vào, lấy một hạt cơm rồi bóp thử, cơm có chút ướt. Bây giờ không có đủ thời gian để nấu lại một nồi cơm mới, chỉ có thể dùng tạm mà thôi.“Bây giờ tôi sẽ bắt đầu nấu”“Được.”Nghe vậy, Giám đốc lùi về phía sau vài bước, đến chỗ nhân viên nhà bếp đang tụ tập vây xem.“Giám đốc, cô gái này có thể nấu ăn sao? Đầu bếp và Giám đốc của Yến Vệ Đường có quan hệ tương đối tốt, ông ta ghé sát vào tai Giám đốc, nhẹ giọng hỏi.Giám đốc liếc mắt nhìn ông ta một cái: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Các ông chỉ cần chuẩn bị tốt việc giải quyết hậu quả là được.”Nhóm người bọn họ ở chỗ này canh chừng, tình nguyện hít khói dầu cũng không muốn đi ra ngoài chính là vì để phòng ngừa vạn nhất xảy ra chuyện gì.Đề phòng việc Diệp Kiều lỡ xảy ra sự cố, gây ra hoả hoạn thì sẽ rất tệ.Cũng tránh cho việc trong quá trình nấu cơm cô ấy bỏ vào những thứ linh tinh, dù sao đồ ăn cũng là từ nhà bếp của Yến Cẩm Đường mang ra, nếu khách hàng ăn vào bị đau bụng, Yến Cẩm Đường của bọn họ cũng tránh khỏi quan hệ.“A.....” Vị đầu bếp kia ngậm miệng lại nhưng không nhịn được phát ra tiếng.Tay chân của cô gái này gầy yếu, cái xẻng dùng để nấu ăn của bọn họ nặng hơn mười cân, cái nồi kia là một cái nồi sắt rất lớn, nặng hơn ba mươi cân, ông ta không tin cô gái này sẽ cầm được.Bên này vẫn còn đang hoài nghi, bên kia Diệp Kiều đã bắt tay vào nấu thức ăn.Chỉ thấy cô dùng tay trái cầm lấy nồi sắt nặng hơn bao mươi cận, vung lên giữa không trung, một chén cơm lớn được đổ vào trong nồi.Tất cả mọi người ở đây đồng thời trùng lớn đôi mắt.Nhìn cánh tay mảnh khảnh của cô, lại nhìn cái nồi sắt, khuôn mặt ai nấy đều giống như đang ngoài nghi về cuộc sống.“Cơm hơi ướt, trước tiên tôi sẽ đảo qua trước một chút.”Diệp Kiều lầm bầm, nhấc nồi sắt lên cách ngọn lửa khoảng chừng năm cm, tay phải nhanh chóng đảo cơm, bảo đảm mỗi hạt cơm đều được xào khô.Cái xẻng đảo vài lần trong nồi cơm, từng hạt cơm trắng như tuyết giống như những người lính ngoan ngoan mà tách ra, dính chặt vào thành nồi.Quá trình này chỉ mất hơn mười giây, Diệp Kiềm đem nồi cơm nhấc xuống và đặt nó bên cạnh bếp lửa.Cô xoay người lấy bốn cái trứng gà, dùng một tay gõ nhẹ chúng vào thành bát, trứng bên trong lập tức chảy vào cái bát sứ màu trắng.Diệp Kiều ghé sát vào nhìn một cái, khẽ gật đầu.Yến Cẩm Đường có thể chiếm được một vị trí nhỏ khá quan trọng của Thâm Thành, nguyên liệu nấu ăn đương nhiên phải có chất lượng tốt, chất lượng của trứng gà khá ôn.Lòng đỏ trứng có màu vàng óng, lòng trắng trứng trong trẻo, không có mùi tanh, ngược lại có chút mùi thơm thoang thoảng, khó trách vừa rồi Giám đốc ở đây nói, trứng gà chỗ bọn họ có thể bán được 2 khối tiền.Diệp Kiều tự tin hơn khi có được những nguyên liệu như vậy.Tay phải đang cầm đũa của cô đánh trứng một cách rất nhanh, màu vàng óng nhạt dần, trứng gà bị đánh thành bọt mịn.Sau đó cô trực tiếp đổ trứng gà đã đánh vào trong nồi.Cách làm cơm chiên trứng của cô khác hoàn toàn so với cách làm cơm mà bọn họ, những người có mặt ở đây học được.Nhóm đầu bếp phía sau cố gắng kiễng mũi chân, muốn thấy rõ hơn động tác của Diệp KiềuNồi sắt lần nữa được đặt trên bếp lò, tốc độ tay của Diệp Kiều nhanh đến mức mắt người có thể theo kịp.Động tác của cô uyển chuyển, mang theo một kiểu nhịpđiệu khó tả, làm cho người xem cực kỳ vui mắt.Hai phút sau, tất cả mọi người trong phòng bếp đều nhịn không được mà nuốt nước bọt.Cổ mùi hương này thật quá mê người.Rõ ràng chỉ sử dụng những nguyên liệu nấu ăn rất đơn giản: Chỉ có trứng gà và cơm trắng.Nhưng vì sao sau khi trộn chúng lại với nhau, lại toả ra một mùi hương mê người đến như vậy chứ?“Cơm chiên trứng của nhà hàng chúng ta từ trước đến nay đều có mùi hương như vậy sao?” cổ họng của Giám đốc động đậy hai cái, quay đầu hỏi đầu bếp.Sắc mặt của đầu bếp trở nên nghiêm túc, vốn dĩ ông ta không muốn giống với những người chưa hiểu sự đời lại đây vây xem, nhưng mùi hương của món cơm chiên trứng này thật sự rất thơm, cả đời này ông ta chưa từng thấy qua bao giờ.“Không có...” Đầu bếp đứng chắn trước mặt Giám đốc, khó khăn mà phun ra hai chữ.Tầm nhìn của Giám đốc hoàn toàn bị bóng dáng cao to cường tráng của ông ta che khuất, muốn nổi giận nhưng lại không dám. Ở Yến Cẩm Đường, địa vị của đầu bếp so với Giám đốc như ông ta cao hơn rất nhiều.“Được rồi.”Diệp Kiều nhìn món cơm chiên trứng, đặt nồi xuống, cầm lấy gia vị duy nhất mà cô mang theo — tương ớt đậu nành Hạ Hoà.Cô dùng thìa lấy ra một muỗng đầy tương ớt cho vào nồi.Cuối cùng lắc nồi sắt vài cái, sau đó đổ cơm chiên ra trên một cái dĩa siêu lớn với đường kính 60 cm.Chính giữa cái dĩa lớn là cơm chiên trứng, hạt cơm to tròn, một hạt cơm đều được bao bọc bởi màu vàng óng của trứng gà. Tương ớt đậu này được trộn lẫn vào trong đó, tạo ra một màu sắc thứ ba, màu nâu đỏ.Quả thật là: Sắc hương vị đều đầy đủ!“Trời ạ....” Đầu bếp nhìn thấy dĩa cơm chiên, không nhịn được mà hút một ngụm khí lạnh. “Đây là cơm chiên trứng hoàng kim sao?”Trứng gà và cơm hoà quyện với nhau vô cùng hoàn hảo, chỉ có thể nhìn thấy những hạt cơm vàng óng, hầu như không hề nhìn thấy trứng gà.Đừng nghĩ nó là một món ăn đơn giản, kỳ thật, mỗi hạt cơm đều được trứng gà bao bọc bên ngoài.Bạn đã bao giờ ăn qua cơm được bao bọc bởi trứng chưa? Món cơm chiên trứng này rất khác với món cơm chiên trứng họ đã từng ăn.Không biết cô gái này đã học nấu ăn từ ai? Cách làm cơm chiên trứng hoàng kim không phải đã thất truyền từ lâu rồi sao?“Vị đại sư phụ này.”Diệp Kiều đang trang trí một ít đồ lên trên mặt đĩa lớn, rau cần tây và hoa củ cải trắng, ăn kèm với nước sốt cà chua tạo ra một bức tranh rất đẹp.Cô nghe thấy có người nói chuyện, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn lên.“Tôi là Chương Chiêu, đầu bếp của Yến Cẩm Đường.”“Xin chào.” Diệp Kiều khách khí gật đầu, cầm lấy khăn giấy ở bên cạnh lau sạch sốt cà chua dính ở mép dĩa.Đầu bếp Chương ngập ngừng bước tới: “Tôi muốn hỏi một chút, món ngài làm chính là cơm chiên trứng hoàng kim sao?”Chương đầu bếp do dự mà tới gần: “Ta muốn hỏi một chút, ngài làm chính là hoàng kim cơm chiên trứng sao?”Vị đầu bếp ở độ tuổi 50 sử dụng kính ngữ một cách vô thức.Lông mày của Diệp Kiều giật giật: “Ngài biết sao?”Cơm chiên trứng hoàng kim chính là món ăn gia truyền của sư phụ cô ở đời trước. Lúc trước khi Diệp Kiều học nấu ăn cùng sư phụ, sự phụ đã dạy cho cô tất cả mọi thứ. Cô nghe nói tổ tiên của sư phụ mấy đời đều làm ngự trù, cơm chiên trứng hoàng kim chính là phương thức bí truyền mà tổ tiên truyền lại.Đầu bếp Chương kích động đến nổi thở hổn hễn: “Trước đây tôi từng nghe sư phụ nói qua, lúc còn trẻ ông ấy đã từng ăn qua món này một lần và nhớ mãi không quên, Sau khi trở về nhà ông ấy đã dốc sức nghiên cứu mấy chục năm nhưng làm thế nào cũng không thể làm ra được hương vị của năm đó.”Nhìn thấy Chương Chiêu có chút kích động, Diệp Kiều suy nghĩ một chút, sau đó từ trong dĩa lấy ra một bát nhỏ, đặt trên bàn đồ ăn.“Ngài nếm thử xem.”Nói xong, Diệp Kiều gọi người phục vụ vừa rồi đưa cô vào bếp, nhờ cô ấy mang giúp cơm chiên trứng vào phòng bao.Cô đi rửa sạch tay, sau đó đi về phía phòng bao.Đầu bếp Chương cầm lấy đôi đũa, thật cẩn thận gắp lên một ít cơm chiên trứng bỏ vào miệng, cảm động đến mức thiếu chút nữa rơi lệ.“Chính là mùi vị này, đây chính là mùi vị mà sư phụ miêu tả”Ông quay đầu nhìn về phía hũ tương ớt mà Diệp Kiều quên mang đi.“Tương ớt Hạ Hòa? Chẳng lẽ đây chính là bí quyết sao? Giám đốc! Nhà hàng của chúng ta có thể mua loại tương ớt này không? Tôi muốn loại giống hệt như vậy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương