Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ
Chương 61: Đàm Phán
“Lần gặp mặt lần này là do chú của A Triệu giới thiệu.”Lục Thừa dừng xe ở cửa Yến Cẩm Đường, từ trong cốp xe lấy ra một hộp quà của thành phố Bắc Hà. Lúc trước đã tặng lễ vật, các bước làm quen đều đã xong, bây giờ chỉ cần mang theo một ít đặc sản đến tặng để biểu đạt chút tâm ý là được. ýDiệp Kiều đi theo bên cạnh anh: Chú của Trương Triệu sao? Ý anh nói, là người tạo ra nhà máy hoá chất ở Cảnh Thành sao?”“Đúng vậy. Lần đầu tiên A Triệu đến Thâm Thành đã lén lút đến Cảnh Thành, cậu ấy có một người chú bà con xa thời gian trước đến Cảnh Thành tị nạn.”Một tay Lục Thừa cầm hộp quà, một tay che chở choDiệp Kiều.“Mấy năm trước chú ấy đã liên lạc với gia đình của Trương Triệu, vốn dĩ muốn trở về quê thăm người thân, nhưng do chính sách đột nhiên bị thắt chặt, cho nên chú ấy vẫn luôn không có cơ hội trở về, chỉ để lại phương thức liên lạc cho A Triệu. Lần đó, A Triệu có thể lấy được hàng hoá, kiếm được tiền là nhờ có sự giúp đỡ của chú cậu ấy.”Sau khi vào Yến Cẩm Đường, báo số phòng, liền có một người phục vụ xinh đẹp dẫn đường cho bọn họ vào trong.“Anh nghe nói công việc kinh doanh của các em gặp trở ngại liền nghĩ đến chú của A Triệu. Nhờ A Triệu liên lạc với chú cậu ấy một chút, chú ấy cũng rất nhiệt tình, tỏ ý sẽ giới thiệu giúp. Đợi lát nữa chúng ta gặp Hạ Tấn Thành, xem thử xem có cơ hội hợp tác hay không.”Lục Thừa nhỏ giọng giải thích.“Vâng.” Trên mặt Diệp Kiều mang theo ý cười, thừa dịp không có người chú ý, cô vươn tay nắm lấy ngón tay út của anh, lắc lắc. “A Thừa, cảm ơn anh.”Anh bận rộn như vậy mà vẫn quan tâm đến công việc của cô.Lục Thừa cười, liếc nhìn cô một cái: “Khách sáo cái gì chứ, chúng ta là vợ chồng mà.”“Cốc, cốc, cốc!”Đến phòng bao ở tầng 3, người phục vụ vươn tay gõ cửa.Sau khi nhận được phản hồi từ bên trong, lúc này người phục vụ mới mở cánh cửa phòng bao ra. Là một người bếp trưởng đã làm việc nhiều năm trong nhà hàng năm sao và sau đó tự mình mở một nhà hàngMichelin 3 sao, cho nên sự chú ý đầu tiên Diệp Kiều đặt lên những món ăn trên bàn.Bào ngư sốt, tôm hùm hấp, hải sâm xào hành lá... Mỗi loại đều có giá cả xa xỉ.Từ sau khi trong sinh, Diệp Kiều chưa có cơ hội ăn lại những món này.Hiện tại trên dưới cả nước đều nghèo như nhau.“Chú Trương.” Lục Thừa dẫn đầu cười chào hỏi, “Nào, Kiều Kiều, vị này chính là chú của A Triệu.”“Ha ha ha ha, Lục tiểu tử, lần này cậu còn đưa theo vợ đến nữa sao? Mau, mau lại đây ngồi.”Người đang nói chuyện là một người đàn ông trung niên, diện mạo rất phúc hậu, hình dáng mập mạp nhưng nhìn có vẻ là người khá thoải mái, lúc cười lên chỉ nhìn thấy răng không thấy mắt làm cho người đối diện cảm giác rất thoải mái.Diệp Kiều bước lên phía trước vài bước, cung kính khom người hành lễ.“Cháu chào chú Trương.”“Tốt tốt tốt.” Trương Phú Lâm cười bảo cô đứng lên, sau đó giới thiệu người đang ngồi ở bên cạnh.Lúc Lục Thừa và Diệp Kiều bước vào phòng bao, nhìn thấy trong phòng chỉ có hai người, vì vậy không khó để đoán ra thân phận của người trẻ tuổi kia.“Nhị thiếu, rất vui vì được gặp ngài.” Diệp Kiều và Lục Thừa lịch sự bắt tay với Hạ Tấn Thành.Thái độ của Hạ Tấn Thành lạnh nhạt, chỉ khẽ gật đầu, không nóng không lạnh.Bốn người lần lượt ngồi xuống theo thứ tự, Trương Phú Lâm với vai trò người trung gian, rất giỏi tạo bầu không khí cho nên trong phòng không đến mức tẻ nhạt.Đầu tiên bọn họ nói về sự khác nhau giữa thời tiết và phong cảnh của Cảng Thành và Thâm Thành, sau đó rất tự nhiên mà nhắc đến vấn đề kinh doanh.Hạ Tấn Thành buông chiếc đũa, cầm lấy ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng lắc lư, đôi mắt hẹp dài được che giấu dưới cặp kính không gọng.“Lúc trước tôi đã nghe Trương Tổng nói qua, các người muốn đem tương ớt nội địa bán ở Cảnh Thành sao?”Nói đến trọng điểm, Diệp Kiều và Lục Thừa ngồi thẳng dậy.Đây dù sao cũng là việc của Diệp Kiều, cho nên cô không để Lục Thừa giúp đỡ đã trực tiếp tự mình trả lời.“Tôi không chỉ muốn mang tương ớt bán ở Cảnh Thành mà tôi còn muốn mang nó đến các quốc gia u Mỹ để bán.”Hạ Tấn Thành hơi nhướng mày.Diệp Kiều cười nói: “Ưu thế lớn nhất ở Trung Quốc của chúng ta là dân số, rất nhiều nơi trên thế giới đều có người của chúng ta sinh sống. Ví dụ như khu phố người hoa của chúng ta ở các quốc gia phát triển, như ở Singapore hơn phân nửa dân số là người Hoa. Đây đều là những khách hàng tiềm năng của chúng ta.”“Vậy sao? Thế dựa vào cái gì để bọn họ mua tương ớt của các người?” Hạ Tấn Thành dựa lưng vào ghế, không chút để ý hỏi.Anh ta không hề để cô vào mắt.Diệp Kiều thầm thở dài. Dựa vào những kinh nghiệm trước đây của Diệp Kiều, Hạ Tấn Thành là người thuộc dạng công tử ăn chơi.Với anh ta mà nói, có lẽ hộp đêm, mỹ nữ, rượu vang đỏ, champagne mới là thứ anh ta hứng thú. Lần này, đồng ý đến đây, có lẽ là vì cho chú Trương chút mặt mũi mà thôi.Nhưng mà, đây chính là cơ hội cuối cùng của cô.Vì có thể để cho cô gặp được Hạ Tấn Thành, không biết Lục Thừa đã phải trả cái giá như thế nào.Diệp Kiều nắm chặt bàn tay dưới bàn, ánh mắt kiên định mà nhìn về phía Hạ Tấn Thành, nghiêm túc nói.“Kỳ thật tôi có rất nhiều lý do để có thể thuyết phục ngài... Ví dụ như: Tương ớt của chúng tôi có hương vị rất ngon, hợp khẩu vị, giá cả tương đối rẻ, khả năng cạnh tranh cao. Ví dụ như: Mỗi người Trung Quốc có thể ở bất kỳ nơi nào trên thế giới, thứ duy nhất không bao giờ thay đổi chính là dạ dày của họ. Chỉ cần họ ăn tương ớt của chúng tôi, nhất định bọn họ sẽ tiếp tục muốn mua lại. Nhưng mà, đây đều là những lời nói xuông mà thôi.”Hạ Tấn Thành nhướng máy đầy hứng thú, đối với lời nói tiếp theo của cô có chút chờ mong.Diệp Kiều nở một nụ cười đầy tự tin.“Nếu nhị thiếu ngài nguyện ý cho tôi một cơ hội, tôi muốn mời ngài nếm thử tương ớt Hạ Hoà của chúng tôi.”“Hả?” Hạ Tấn Thành cười khẽ ra tiếng, ly rượu vang đỏ ly hướng về phía bàn ăn. “Cô cảm thấy, món ăn nào ở đây cần dùng đến tương ớt của cô?”“Những mốn ăn này chắc ngài đã ăn đến chán rồi nhỉ?”Diệp Kiều quét mắt nhìn những món đồ ăn cao cấp hầu như chưa ai động vào.“Tôi đã quan sát qua, nửa giờ qua, ngài chỉ ăn một miếng hải sâm, còn những món khác ngài vẫn chưa đụng tới. Thời gian đã khuya, ngài không đói bụng sao?”Lục Thừa nhìn bộ dạng nóng lòng muốn thử của vợ mình, dường như nhìn thấy được hình ảnh lúc trước khi cô đề xuất tranh tài nấu ăn cho vị trí đầu bếp. Diệp Kiều như vậy, thật sự làm anh rất mê luyến.Hạ Tấn Thành trầm mặc trong hai giây: “Mấy ngày nay tôi ăn uống không được ngon miệng”Có thể là do anh ta đã ăn quá nhiều sơn hào hải vị, cho nên hiện giờ những món ăn này không thể nào hấp dẫn được Hạ Tấn Thành. Đồ ăn không phù hợp với khẩu vị của anh ta, anh ta thà chịu đói chứ không muốn ăn những món đồ ăn đó.“Vừa lúc, chúng tôi có mang theo hai hũ tương ớt đến đây. Bây giờ tôi sẽ dùng hai hũ tương ớt này để làm cho ngài một dĩa cơm chiên trứng. Không biết ngài có kiêng ăn cái gì hay không? Ví dụ như không thích ăn hành, gừng, tỏi? Hay là thứ gì khác?”Hạ Tấn Thành lại trầm mặc vài giây, cảnh tượng này tại sao lại xuất hiện chứ? Anh ta quay đầu nhìn gương mặt mang theo ý cười của Lục Thừa, lại nhìn về phía Trương Phú Lâm đang hứng thú bừng bưng.Thấy Hạ Tấn Thành nhìn thoáng qua, Trương Phú Lâm hiểu sai ý, nở nụ cười, hùa theo ý của Diệp Kiều.“Kiều Kiều, chú nghe nói, kỹ năng nấu nướng của cháu rất tốt. Không biết chú Trương có vinh hạnh được nếm thử thức ăn cháu làm một lần không? Ha ha ha ha.”“Không thành vấn đề, đợi lát nữa cháu sẽ nấu thêm một chút.”Diệp Kiều bắt được cơ hội này, liền lập tức đứng dậy, gọi người phục vụ vẫn đang đứng trước của phòng bao.“Tôi muốn mượn nhà bếp của các cô một chút được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương