Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 46:
Những học sinh từng bị cô Lan độc mồm mắng té tát không khỏi nắm cổ tay than thở.“Chuyện tốt như thế, sao lại cứ rơi trên đầu của Tạ Miêu nhỉ? Đổi lại là tớ, tớ sẽ đạt điểm tuyệt đối ấy chứ.”Mọi người nghe xung quanh không khỏi liếc xéo, “Thôi xuống đi, cậu mà được điểm tối đa môn toán thì còn bị phê bình sao?”Đám học sinh cười cười rồi cũng qua, phía bên kia, cô Lan được bọn họ nhắc đến lại lạnh mặt đi vào phòng làm việc.Trong phòng làm việc vừa nhộn nhịp vừa bận rộn, có người vừa nói chuyện vừa ăn cơm, có người còn đang chấm bài kiểm tra vừa thi xong ban sáng.Đề toán của những lớp khác cũng đã được thu lại, thầy Lưu đang cầm cái dùi và dây thừng, chuẩn bị đóng tập mỗi các lớp lại với nhau, tránh để nhiều giấy thi như vậy nhầm lẫn với nhau, hoặc không cẩn thận mất bài nào đó.Thấy cô Lan đi vào, anh ta ngẩng đầu nhìn, “Sao sắc mặt không được tốt thế kia? Các học sinh lớp chúng ta chọc cô giận hả?”Là đồng nghiệp nhiều năm, thầy Lưu cũng khá hiểu tính cách của cô Lan, biết con người cô ấy không chịu thua kém, sĩ diện.Anh cười khuyên cô: “Đều là đám nhóc mới lớn, có nghịch thì cũng chỉ được thêm năm nay thôi, có lẽ năm tới sẽ có hơn nửa lớp đi làm rồi. Có gì cứ nói với tôi, đừng chấp nhặt chúng làm gì.”“Thế thầy thì sao? Thầy đã nhiều tuổi vậy rồi, tại sao vẫn làm chuyện trái đạo đức nghề giáo như thế?”Cô Lan bỗng nhiên trầm giọng hỏi anh, sự tức giận không thể kìm nén tràn ngập trong giọng nói.“Tôi?” Thầy Lưu sững sờ, “Tôi làm sao?”Cô Lan nhìn đồng nghiệp xung quanh, cuối cùng vẫn nuốt lại lời sắp thốt ra ngoài.“Bỏ đi, lát nữa không còn ai tôi sẽ nói với thầy.”Nhưng thầy Lưu khăng khăng, “Có gì cô cứ nói thẳng, không cần úp úp mở mở như vậy.”Anh tự nhận chưa từng làm những chuyện gì đáng xấu hổ, nên không sợ cô Lan nói trước mọi người.Nếu sợ cũng chỉ là sợ cô Lan nói lấp lửng như vậy, khiến cho người ta tự suy đoán trong lòng.Chỉ mới câu nói vừa rồi thôi đã có không ít người nhìn qua, trong ánh mắt đều là sự nghi hoặc và dò xét.Thấy thầy Lưu không hề có chút chột dạ hay áy náy gì, cô Lan cũng trở nên tức giận, “Thầy thực sự muốn tôi nói ở đây?”“Cứ nói tại đây.”Thầy Lưu đặt hết đồ trong tay xuống, nâng mắt nghiêm túc nhìn cô, “Tôi cũng tò mò, không biết Lưu Hữu Tông tôi đây suốt bao năm tận tụy với sự nghiệp trồng người, rốt cuộc đã làm nên chuyện gì vi phạm đạo đức nghề giáo mà đáng để cho cô tức giận như vậy.”“Được, đây là thầy bắt tôi nói đấy nhé.”Cô Lan gật gật đầu, trực tiếp đưa giấy thi của Tạ Miêu cho anh, “Thầy nói xem, bài thi này là thế nào đây?”Thầy Lưu nhíu mày nhận lấy, không hiểu, “Bài thi có vấn đề gì sao?”“Có thể có vấn đề gì nữa?” Cô Lan cười lạnh, “Nếu không phải thầy tiết lộ đáp án, thì dựa vào thành tích như vậy của em ấy làm sao có thể đạt điểm tối đa chứ?”Thầy Lưu trước nay luôn nghiêm túc và có trách nhiệm, làm việc cũng rất có nguyên tắc.Mỗi lần anh ra đề thi, trước lúc kiểm tra sẽ chú ý tránh hết sức những câu hỏi tương tự làm trọng điểm giảng cho học sinh. Sợ người ta nói rằng anh làm lộ đề, ảnh hưởng đến sự công bằng của kỳ thi.Bây giờ cô Lan không chỉ nói anh lộ đề, mà còn vu vạ anh làm rò rỉ đáp án, trong lòng anh làm sao không tức giận cho được.Lúc đó thầy Lưu bèn xụ mặt, “Làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy rồi, tôi là người thế nào chẳng lẽ cô còn không rõ? Đề tôi ra bao năm nay cũng đã mấy chục hơn 100 đề rồi, có lúc nào để lộ chưa? Cô nói đi!”Vài thầy cô xung quanh thấy thế bèn đi đến khuyên ngăn.“Tiểu Lan à, tiểu Lưu quả thật không phải người như vậy đâu, cô xem trong chuyện này có hiểu lầm gì không?”“Đúng thế, thời gian hai người dạy cũng khá lâu rồi, thế còn không tin cách làm người của thầy ấy ư?”Cô Lan nghe mà thờ ơ, “Trước đây thầy ấy không phải, nhưng không có nghĩa bây giờ không phải vậy, và sau này cũng thế.”Cô chỉ chỉ vào tờ giấy thi trong tay thầy Lưu, “Nếu không thì cái này làm sao giải thích đây? Một học sinh ba năm trung học chưa bao giờ đạt môn toán, tự nhiên có thể đạt điểm tối đa, nói em ấy tự mình làm, mấy người có ai tin không?”Điều này làm cho mọi người có chút ngạc nhiên, vội vàng lấy tờ giấy thi xem tên tuổi, “Tạ Miêu?”“Thầy nói ai cơ? Tạ Miêu?”Cô Lý dạy hóa học của lớp Tạ Miêu không thể tin nổi hỏi lại, bước tới vài bước, “Tôi xem xem.”Cô sửng sốt khi nhìn thấy nó, “Đúng là Tạ Miêu này, Tạ Miêu đạt điểm tối đa? Cô Lan không chấm sai đó chứ?”“Cô cũng biết em ấy không thể có kết quả này đúng chứ?” Cô Lan cười chế nhạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương