Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 47:
“Không thể nói như vậy được, bạn Tạ Miêu này gần đây rất nỗ lực học tập, tiến bộ cũng rất nhanh. Theo như biểu hiện thường ngày của em ấy, lần kiểm tra này nhất định có tiến bộ lớn, căn bản không cần gian lận.”Thầy Chu giúp Tạ Miêu nói vài câu.Gần đây ông thường gọi Tạ Miêu trả lời câu hỏi, lúc chấm bài cũng rất để ý đến em ấy, tất nhiên biết được sự nỗ lực và tiến bộ của em ấy đều là thật không hề giả dối, càng không giống loại người gian lận.“Thế thầy giải thích làm sao việc em ấy kiểm tra đạt điểm tối đa môn toán đây?”Cô Lan chặn họng thầy Chu, quay đầu nhìn thầy Lưu, “Tôi không cần biết thầy để lộ đáp án vì nguyên nhân gì, ngoài em ấy còn tiết lộ cho ai. Nhưng chuyện này thầy phải ăn nói thế nào với mọi người, với những em học sinh không được đối xử công bằng kia?”Thầy Lưu không nói gì, mà chỉ xem tờ giấy thi lại một lượt từ đầu đến đuôi.Bỗng nhiên, anh ngẩng đầu, hỏi cô Lan: “Nếu như tôi có thể chứng minh mình không để lộ đáp án, Tạ Miêu dựa vào sự nỗ lực của bản thân mới đạt điểm tối đa, có phải cô cũng nên có một lời xin lỗi đến tôi và Tạ Miêu vì những lời nói hôm nay của cô không?”Đến lúc này rồi còn cố ý ngụy biện.Trong mắt cô Lan tràn đầy giễu cợt, “Thế thầy chứng minh cho tôi xem đi, nếu thầy có thể chứng minh, thì tôi đây cũng có thể xin lỗi.”“Được, đây là cô nói đấy.”Thầy Lưu nhìn cô một cái thật sâu, rồi lấy câu hỏi và đáp án mà thầy đã chỉnh sửa lúc ra đề từ trong ngăn kéo, đặt lên bàn.“Câu hỏi lớn cuối cùng và câu hỏi nhỏ thứ hai của câu hai lớn từ dưới lên, mặc dù Tạ Miêu làm đúng, nhưng phương pháp giải mà em ấy dùng lại không giống tôi. Có lẽ em ấy đã dùng một chút kiến thức mà chỉ lên cấp ba mới học được, không tin thì cô tự xem đi.”Cô Lan tất nhiên không tin.Cô cười lạnh cầm phần đáp án đó lên, so sánh với đáp án của Tạ Miêu, sau đó mặt bỗng cứng đờ.“Nhìn ra chưa?” Thầy Lưu hỏi cô.“Ai mà biết cách giải này có phải cũng là thầy nói với em ấy hay không?” Cô Lan vẫn cứng miệng.Nhưng vào lúc này đây, thầy Ngưu nãy giờ không nói gì bỗng kêu lên một tiếng, chỉ vào giấy thi rồi gọi thầy Uông ở bên cạnh, “Thầy đến xem xem, câu trả lời ngữ văn này của Tạ Miêu có phải rất hay không? Câu hỏi chọn lựa phía trước và điền thơ em ấy đều đúng hết, còn có cách dịch này.”Nhất thời phòng làm việc yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi cũng có thể nghe.Tất cả những lời của cô Lan đều bị chặn lại, thậm chí sắc mặt của cô ta còn từ từ chuyển từ đỏ sang trắng.Không ngờ môn ngữ văn của Tạ Miêu kiểm tra cũng tốt thế, làm sao có thể chứ!Môn toán kiểm tra tốt còn có thể nói thầy Lưu để lộ đáp án. Nhưng thầy Uông là người ra đề văn lần này vốn không dạy lớp của Tạ Miêu, thầy Uông cũng chẳng có giao tình gì với Tạ Miêu cả, không thể nào nói ông ta để lộ đáp án được?Những thầy cô khác nhìn cô Lan, rồi lại nhìn thầy Ngưu và thầy Uông bên kia, không nhịn được nhìn vào tờ giấy thi môn ngữ văn của Tạ Miêu.Sau đó, sắc mặt như thể tam quan* của bọn họ bị thách thức.*三观, tức là nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan.Thật sự có người có thể nâng cao thành tích từ đội sổ lớp đến mức độ này chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hơn nữa không chỉ một môn.Em Tạ Miêu này quá thông minh, hay là trước đây giả vờ heo ăn thịt hổ, chưa từng nghiêm túc làm bài thi?Không được, lát nữa quay về chấm bài thi môn khác của lớp hai phải chú ý đến em Tạ Miêu này một chút.Mọi người đều bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, thầm nghĩ trong lòng.Trong im lặng, chỉ có ánh mắt của thầy Lưu vẫn luôn dừng trên người cô Lan, chưa hề rời đi.“Bây giờ cô nên xin lỗi rồi chứ?”Trên gương mặt vốn đã có chút nhợt nhạt của cô Lan, bỗng chốc đỏ đến nỗi có thể lọt cả máu ra ngoài.Cô rất muốn giả vờ không nghe thấy, nhưng trong phòng nhiều người nhìn như vậy, cô không muốn mở miệng cũng phải mở.Cô Lan cưỡi hổ khó mà xuống, một lúc lâu mới nghẹn họng nói một câu: “Xin lỗi.”“Và còn?”“Còn cái gì nữa chứ?”Cô Lan mất hết mặt mũi, vừa nghe xong câu này hai mắt đỏ hoe, thẹn quá hóa giận nói: “Lưu Hữu Tông, lần này tôi sai rồi, hiểu nhầm thầy, nhưng thầy cũng không cần phải cắn mãi không buông thế chứ?”“Tôi cắn mãi không buông?”Mặt thầy Lưu lặng như nước, nói câu không hề nể tình, “Em Tạ Miêu chăm chỉ học hành, dựa vào sự cố gắng của mình đạt điểm tối đa, cô lại không chứng không cứ nghi ngờ em ấy gian lận, lẽ nào cô không nên xin lỗi em ấy sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương