[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Bỏ Trốn Của Đại Lão
Chương 63: Hào Môn Nam Chính (7)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa"Cái gì!" Lưu Ngọc Mai nhảy dựng lên, cả giận: "Đi tong? Tại sao có thể đi tong được? Tôi nói này Tô Duy Duy, rốt cuộc cô có biết nhà Tưởng Đông Lai có điều kiện thế nào không? Người ta có quyền có thế, gặp được đàn ông tốt như vậy mà không biết dạy Lương Mẫn Anh giữ chặt lấy? Lại còn để mối hôn nhân này đi tong!"Tô Duy Duy cười lạnh, cô biết ngay là vì chuyện này, chỉ là Tưởng Đông Lai người ta coi thường những người họ hàng nghèo như bọn họ. Dù có coi trọng đi chăng nữa thì bà mẹ kế Lưu Ngọc Mai này còn dự định hưởng ké sao?"Nhà trai làm việc không đúng chuẩn mực.""Không đúng chuẩn mực thì đã sao? Người ta điều kiện tốt, xem thường nông dân chúng ta cũng là chuyện có thể hiểu được, Lương Mẫn Anh không hiểu chuyện, người làm chị dâu như cô cũng không hiểu chuyện luôn? Không được! Giờ tôi sẽ đi nhà họ Tưởng nói rõ ràng, tôi..."Tô Duy Duy đập đũa bốp một cái, cô đứng lên cười lạnh nói: "Nếu như bà dám đi tôi sẽ không tha cho bà!""Cô cô cô..." Lưu Ngọc Mai tức giận đến nỗi hai mắt tối sầm suýt ngất đi: "Ông Lương, ông xem đứa con dâu của ông này, nó nói chuyện kiểu gì vậy!"Tô Duy Duy trợn mắt khinh bỉ: "Tôi nói này Lưu Ngọc Mai, bà cũng một bó tuổi rồi, còn học tố cáo với đàn ông như mấy đứa thanh niên! Bà nhìn gương mặt già nua kia của bà đi, bà đã trông như thế này rồi còn học đòi bọn trẻ làm nũng, nói chứ cũng chỉ là do bố chồng tôi không kén ăn, nếu không cái loại như bà, ha ha, nói nhiều một câu cũng khiến người khác muốn ọe."Lương Phú Quý ho khan một cái, gượng gạo dời mắt đi.Bản mặt mo của Lưu Ngọc Mai đỏ bừng, tức giận đến nỗi suýt không thở nổi, làm nũng thì đã sao? Lương Phú Quý thích như vậy đấy! Tô Duy Duy này chính là đồ hai mặt, ở trước mặt người ngoài thì kính cẩn với bà ta, sau lưng thì đối xử với bà ta như vậy!"Cô không biết xấu hổ!""Không dám đâu, chưa bằng một phần ba của bà!"Tô Duy Duy nói xong thì bỏ đi với gương mặt không cảm xúc, cô vừa về phòng đã bắt đầu thu dọn tủ quần áo. Bỗng nhiên, một bóng dáng nho nhỏ vượt qua ngưỡng cửa có chút khó khăn, đi lạch bạch vào trong, đến bên cạnh Tô Duy Duy. Cậu bỗng nhiên ôm lấy đùi của Tô Duy Duy, chọc cho Tô Duy Duy bật cười."Thằng nhóc nhà con ăn cơm xong rồi hả?" Tranh Tranh luôn tự ăn cơm, chưa bao giờ cần người lớn bón, vô cùng bớt việc.Tranh Tranh gật đầu, cười híp mắt vươn bàn tay nhỏ ra, tay cậu nắm thành nắm đấm."Con muốn mẹ đoán?" Tô Duy Duy cười tủm tỉm hỏi.Tranh Tranh gật đầu."Vậy mẹ đoán trong tay con là trứng gà?"Tranh Tranh lắc đầu."Là quả táo phép thuật?"Tranh Tranh tiếp tục lắc đầu, hừ, Duy Duy cho rằng cậu là đồ ngốc Lương Tiểu Muội kia sao? Cậu vừa nhìn là biết ngay Tô Duy Duy đang đùa cho cậu vui vẻ."Vậy thì, Tranh Tranh đang nắm tình yêu dành cho mẹ hả?"Lần này cuối cùng Tranh Tranh cũng cười, cậu mở nắm đấm ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay nho nhỏ của cậu có một viên kẹo có giấy gói màu hồng. Trẻ con đều thích kẹo, Tranh Tranh cũng thích. Đây còn là kẹo mà Tô Duy Duy mua cho cậu từ rất lâu trước đây, cậu vẫn luôn cất đi không nỡ ăn, Tranh Tranh bóc kẹo, vụng về đưa đến bên miệng Tô Duy Duy. Tô Duy Duy chớp mắt rồi híp mắt ăn vào. Kẹo đã bị đứa bé nắm cho nóng lên, rõ ràng là một viên kẹo kém chất lượng, nhưng trong lòng Tô Duy Duy lại ngọt ngào hơn bao giờ hết.Khi cô cười thì hai mắt sáng ngời, đôi mắt cong cong, khuôn mặt lập tức trở nên sinh động, Tranh Tranh cũng híp mắt cười, quả nhiên, lúc Duy Duy cười càng xinh đẹp.Ngay sau đó, Lương Tiểu Muội chạy vào, bí mật đưa một thứ cho Tô Duy Duy, Tô Duy Duy sững sờ, thấy Lương Tiểu Muội bới cho cô thêm một bát cơm nữa, trong bát đầy ắp đồ ăn, có thịt băm, trứng gà, củ cải khô, vô cùng phong phú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương