Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố
Chương 61
Cả bọn đến Munn. Đúng như Zoey dự tính. Rắp tâm hại nhỏ từ lần này sang lần khác, chứng tỏ người đó phải rất quyết tâm, luôn luôn muốn mọi việc phải được chuẩn bị chu đáo, thật kĩ lưỡng, thật chắc chắn, phải thuê những tên sát thủ bậc nhất. Và đúng là người đó đã đến quán bar bậc nhất, tìm người có quyền lực nhất. Để điều tra ra kẻ đứng sau việc ám sát, nhỏ cần tìm tên sát thủ đó. Zoey càng khẳng định rõ Job là tên sáng nay khi Darren nói tên này nhiều sẹo trên mặt, bởi vì thật ra, sáng nay, Zoey đã thấy lờ mờ khuôn mặt chi chít sẹo của tên muốn ám sát nhỏ. Những cái lí luận này chỉ là do Zoey suy ra thôi. Mà suy tùm lum, trúng tà la thật. Đến trường đua, Zoey nhoẻn miệng cười với Julia : - Julia ơi… giúp tao nhá! - Biết. – Julia nhếch mép rồi bắt đầu đi vòng vòng tìm người. - Tại sao lại là Julia đi mà không phải cô? – Josh tò mò. - Vì tên đó biết mặt Zoey rồi. Thấy nó ló mặt ra, hắn sẽ chạy ngay, trong khi mình chả biết gì về hắn ngoài khuôn mặt đầy sẹo và cái tên. Tóm lại, Zoey nên tránh mặt. – nó đáp. - Và chỉ có Julia mới xử lý được việc này. – Zoey mỉm cười nhìn theo cô bạn thân đang tiến gần một nhóm những tên to cao, trong đó có một tên mặt đầy sẹo. - Cậu là Job? – Julia hỏi lạnh. - Ừ. – Job có vẻ ngạc nhiên khi thấy một cô bé xinh đẹp nhưng lại đeo kính đen to bản che khuất nửa khuôn mặt, dáng người chuẩn từng mili tiến tới hỏi tên mình, nhưng khuôn mặt nhanh chóng quay về vẻ lạnh lùng hằng ngày, hàng chân mày xô vào nhau tỏ vẻ bặm trợn – Có việc gì? - Tôi có chuyện cần hỏi. - Tôi có chuyện cần hỏi. - Đến đây chứng tỏ cô không phải dạng thường, đua thắng thì tôi sẽ trả lời. Thế nào? Julia không trả lời, cười khẩy rồi bỏ đi. … - 1… 2… 3! Đoàng! Tiếng hò hét vang dội khắp trời. Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều chăm chú vào cô gái lạ mặt đang chầm chậm chạy phía sau. Đường đua như thành chữ O, nên đa số khúc đường đều cong. Những người đua khác đều chạy qua với tốc độ kinh khủng, nhưng đến khúc cua gấp, quãng đường lên xuống thất thường, hầu hết các xe đều ngã rạp… ngoại trừ Job. Cậu phóng với tốc độ kinh hồn bỏ xa những xe không ngã nhưng đang chật vật cố ra khỏi con dốc, nhưng giật mình vì có một bóng đen vụt qua trên đầu mình, và đáp xuống trước mặt Job, tiếp tục phóng lên trước. Mái tóc đen dài bóng mượt tung bay trong gió như dải lụa dài… và Job đã biết người vượt mình là ai, cậu nghiến răng : - Con nhỏ đáng ghét! Không thể thua được. Julia cứ phóng, đến khúc cua khúc khuỷu cuối cùng, tốc độ càng ngày càng tăng. Job nhếch mép, ép xe Julia sát vách ngăn đường đua và nơi quan sát. Cô rồ nhanh rồi bẻ lái chạy luôn trên tường. Job thoáng ngạc nhiên nên nhất thời chếch tai lái. Julia phóng thẳng đến đích. Cô giành thắng lợi. … - Được chưa? – Julia đến gần Job, người đang mang khuôn mặt khó chịu vì thua một đứa con gái, thậm chí là trên đường đua mình đã quá quen thuộc. - Muốn hỏi gì? – Job hất hàm. Dù là thua thì nhục thật, nhưng cậu rất có uy tín, không thể bỏ lơ cô được. - Muốn hỏi gì? – Job hất hàm. Dù là thua thì nhục thật, nhưng cậu rất có uy tín, không thể bỏ lơ cô được. - Ai thuê cậu đâm con kia? – Julia hất hàm về phía Zoey. Job thấy Zoey, khuôn mặt tỏ vẻ ngạc nhiên rồi hơi khó xử : - Là… một học sinh trung học, cô ta học trường New Star từ Sài Gòn đến đây du lịch. - Biết. Tên? - Tôi… không biết. – Job nhíu mày. Dù gì cũng phải bênh vì người đó là bạn của em gái cậu. - Không muốn nói. Okie. Thế cô ta tóc vàng, hơi xoăn, sơn móng sọc carô, mũi cao, có nụ cười rất hung tợn, giọng nói the thé, tính tình chanh chua, đanh đá? – Julia tuôn một tràn. Job miễn cưỡng gật đầu bởi cậu hiểu có giấu cũng không làm gì được nữa khi Julia đã biết quá rõ những đặc điểm của ả ta. Julia quay lưng bước về phía tụi nó : - Đúng là nhỏ đó _ Cee. - Tao sẽ xử đẹp nó ày coi. Để xem tao nên làm gì nó nhỉ? Tống nó ra khỏi nước mình ư? Thôi! Nhẹ quá! Hay cho nó sống đời thực vật dưới gầm cầu ta. Tao vẫn thấy vậy là quá tốt rồi… – Zoey thơ thẩn. - Tao sẽ xử đẹp nó ày coi. Để xem tao nên làm gì nó nhỉ? Tống nó ra khỏi nước mình ư? Thôi! Nhẹ quá! Hay cho nó sống đời thực vật dưới gầm cầu ta. Tao vẫn thấy vậy là quá tốt rồi… – Zoey thơ thẩn. - Xẻ thịt tẩm bột chiên giòn vứt cho heo ăn. – nó cười khẩy. Cả lũ nhìn nó mắt tròn vo như bi ve. Ai mà nghĩ hôm nay nó… bạo lực vậy. Cơ mà người nay có câu “Gần mực thì đen, gần đèn thì tối.” Sống trong xã hội này, không ai là không nhiễm sự tàn độc, khốc liệt, mưu toan, tính toán,… Nó vậy là điều tất yếu. Thấy mọi người nhìn mình quá đến nỗi hai con mắt muốn rớt ra lăn long lóc trên đường, nó vội đánh trống lãng – Haha. Đùa tí. Đi ăn bún cá đi! Đói quá! Thế là Julia lại gọi người đến lấy xe, cả sáu cuốc bộ về khách sạn, dọc đường ghé hàng bún cá bên lề đường đánh chén. Quán khá vắng, vậy mà rộn cả lên bởi sáu đứa loi nhoi ý. Thấy trong quán toàn mĩ nam mĩ nữ, mọi người cũng bắt đầu vào ăn luôn. Té ra cả sáu vô tình câu khách giúp chủ quán kiếm lời. Lúc đầu, thấy nó bay đến kéo ghế ra ngồi xuống, tụi hắn ngơ ra, rồi khi cả Zoey và Julia cũng ngồi xuống chiếc ghế lùn tịt không vừa với dáng tụi nó, còn đưa tay ngoắc ngoắc kêu ngồi xuống, thì tụi hắn không khỏi cười trong lòng : “Đúng là chọn không lầm người (để yêu) mà. Giàu nhưng không phung phí, rất bình dân lại thân thiện chứ không có sang chảnh mà chê bai này nọ. Quả là rất đáng yêu. Giản dị ghê!” … Ngày thứ 3 trôi qua như thế, báo hiệu sóng gió sắp bắt đầu nổi lên. Zoey đã tìm được một kẻ thù không đội trời chung. Cả bọn được ăn bún cá miễn phí đến no căng bụng. Bà chủ quán không lấy tiền vì bảo tụi nó đã câu khách giùm bà. Và bà còn thân thiện nói, con trai bà cũng trạc tuổi tụi nó. Nhìn cả bọn vui vẻ, bà lại nhớ con trai đang học ở Hà Nội… Về tới khách sạn là mệt nhừ lăn ra ngủ. … Ngày thứ tư sáng cứ tự do, trưa về nhà hàng ăn, đi chợ mua quà lưu niệm, chiều ăn trên thuyền thả nổi trên mặt biển, thấy được san hô ở dưới đáy cùng hệ sinh thái đa dạng của biển Nha Trang. Đặc biệt, buổi chiều này, món uống của học sinh là bia, thức ăn như mồi nhậu, nhất là không chịu sự quản lí của giáo viên, làm ai cũng thích thú và phấn khởi. Tối tự do. Và công cuộc vui chơi sáng ngày thứ tư của tụi nó là tắm biển. Zoey tuy hôm qua mém xíu là thấy được mặt anh thần chết đẹp trai nhưng hôm nay vẫn tung tăng nhảy ùm xuống tắm. Con này vô tư, vô lo, sau này cưới thằng chồng vô phước vớ phải con vợ như vậy… Đang tắm biển, hắn kéo nó lên bờ rồi chạy biến, để lại bốn đứa kia với khuôn mặt gian không tưởng được. Mấy đứa trong lớp cũng trố mắt ra nhìn với câu hỏi nó và hắn thật sự đang hẹn hò á? Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 62
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương