Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố
Chương 79
Cô sầu thảm bước xuống nhà đi chơi, mà mặt mày ủ rũ, tâm trạng não nề. Nhìn anh thì bối rối, tim đập vừa nhanh vừa mạnh. Anh bình thường vốn đã đẹp trai rồi, hôm nay còn phong cách thư sinh nhưng trẻ trung, nhìn còn sát gái hơn. Anh mặc sơmi trắng bên ngoài cài hờ một nút ngay bụng, bên trong là áo thun trơn màu đen, quần jean tụt đen. Tay đeo toàn vòng da bản to, kết hợp đồng hồ, nhìn năng động vô cùng. Cô mặc áo thun trễ vai, ngang bụng là một sợi dây nịt bản to màu đen, đầy gai thắt hờ, kết hợp quần ngắn màu trắng thanh khiết. Cô mang bata cổ cao, tôn đôi chân thon dài. Tóc cô cột cao chếch sang một bên, rũ xuống bờ vai trắng ngần như suối tóc, trẻ trung. Trước ngực đeo hai sợi dây chuyền, một ngắn không mặt, một dài mặt bướm bằng đá đen. Tả sơ như vậy, đến với cuộc hẹn hò. Đầu tiên, anh đưa cô đến một cánh đồng bồ công anh rộng lớn, bát ngát, nhưng vắng vẻ, hoàn toàn tách biệt với sự nhộn nhịp của đô thị tấp nập, ngắm mặt trời lặn. Gió thoang thoảng, không khí trong lành, cảnh đẹp, tạo nên khung cảnh lãng mạn kì dịu. Đúng như cô thích! Cô vốn không thích những nơi ồn ào, náo nhiệt. Cô đơn giản là thích một mình, à không, hai mình cũng được, nhưng là trong cái không gian yên tĩnh, bình yên, suy nghĩ về những gì đã qua hay sắp tới, hay thả lỏng tâm hồn cho trí tưởng tượng bay xa, hay đơn giản là ngủ! Cô chỉ thích có vậy. Có lẽ, anh có cùng sở thích với cô, nên mới hiểu cô, có thể tìm được nơi như vậy, khiến cô cảm động a. - Đẹp không? – anh kéo cô ngồi xuống cạnh gốc cây to, cái cây đại thụ duy nhất của cả khu vườn. - Ừm. – cô vô thức gật đầu. Cô đang thưởng thức cái khí trời se se lạnh nơi đây. Nằm luôn ra thảm cỏ, hai mắt cô lim dim. - Nè! Đến đây ngắm mặt trời chứ không phải để ngủ nha. Nếu muốn thì tôi sẽ đưa em đến đây nữa, tha hồ ngủ ha. – anh hơi nhíu mày nhìn con nhỏ vô tư nằm kế mình. Nghe lời nói của anh, cô bỗng nhiên nhìn thấy một tương lai thật hạnh phúc. Trên cánh đồng này, có một căn nhà nhỏ xinh, nhưng tiện nghi đầy đủ, tràn ngập tiếng cười. Từ căn nhà ấy bước ra một gia đình bốn người, một cha, một mẹ, một đứa con trai và một đứa con gái, trên môi ai cũng nở nụ cười hạnh phúc. Vấn đề ở đây… trong cái viễn cảnh tương lai mà cô tưởng tượng ra này, người mẹ ấy chính là cô, người cha… không ai khác ngoài người con trai đang ngồi cạnh cô. Mặt cô đột nhiên nóng ran như đang sốt, tim cô đập nhanh đến nỗi kiệt sức. Nếu là trước kia, cô sẽ hoảng sợ vô cùng vì nghĩ mình bệnh nan y hay gì đó. Nhưng bây giờ cô biết, đó là do cảm xúc của cô dành cho anh mà thôi. Khẽ liếc sang anh, cô thấy anh đang nhìn cô với nụ cười dịu dàng. Bốn mắt nhìn nhau, trái tim rộn ràng đến lạ thường. mình bệnh nan y hay gì đó. Nhưng bây giờ cô biết, đó là do cảm xúc của cô dành cho anh mà thôi. Khẽ liếc sang anh, cô thấy anh đang nhìn cô với nụ cười dịu dàng. Bốn mắt nhìn nhau, trái tim rộn ràng đến lạ thường. Anh nhìn cô chăm chú. Cô cũng nhìn anh, không có dấu hiệu quay đi. Bốn mắt giáp nhau. Anh hỏi : - Em thích tôi đúng chứ? - Cái… Cái đó để nói sau đi! Oa! Mặt trời lặn kìa! Cô đánh trống lãng. May mắn là lúc đó, mặt trời cũng đang khuất dần sau đường chân trời. Cả bầu trời bị nhuộm cam. Những đám mây cũng đứng yên, lặng người trước cảnh đẹp. Tuy hoàng hôn thường gợi cảm giác buồn bã, nhưng đối với hai người này là khoảnh khắc đẹp nhất của ngày. Xem xong hoàng hôn, anh đưa cô đi ăn ở một nhà hàng Pháp sang trọng nào đó. Tiếp tục tăng ba là đi dạo trên núi ngắm sao. Trời hôm nay trong và cao, nhiều sao, lấp lánh đẹp tuyệt, nhất là khi ngắm chúng từ trên núi. Anh nắm tay đưa cô đến chỗ đã chuẩn bị trước. Ánh nến lung linh hai bên đường tạo thành một đường băng tuyệt hảo. Con đường dẫn vào một khu đất nhỏ thưa cây. Trên mỗi cây, anh treo vài tấm ảnh chụp cô, nó, Zoey, anh, Josh, hắn lần trước đi Nha Trang. Nổi bật là 2 tấm bảng to. Tấm thứ nhất ghi là “Từ khi gặp em, tôi chỉ làm 3 việc”. Tấm thứ hai ghi là “Thích em Nhớ em Mong gặp em” Mong gặp em” (Có ai thấy quen hôm? Hôm thì thoi! ^^! Mà sến gớm! Hờ hờ!) Cô ngơ ngác nhìn, không nói được gì. - Tôi thích em! – Darkness nói. - Tôi… - Em biết kết quả rồi phải không? - Ừ… Tôi thích anh, Darkness.- Julia nói toẹt ra, chẳng ngại ngùng gì. - Jackson. Thật ra tôi tên là Jackson . - Jack… son? Vậy tại sao… Darkness hay Jackson chỉ cười. Mọi người tự nhiên gọi anh thế, chứ đâu phải anh đặt tên ình đâu. Sau đó thì hai người lại dung dăng dung dẻ ra về. Charlie khi biết chuyện cũng chẳng có gì ngạc nhiên, bởi cậu đã biết mình sẽ thua từ lúc cá cược rồi. Thôi! Quân tử nhất ngôn, cậu sẽ nói chuyện với pama. Và hôn ước được giải quyết ổn thỏa. Buồn đấy! Vùi đầu vào công việc để quên đi vậy… … Căn nhà của nó suốt kì nghỉ phải nói là náo nhiệt, cứ như có khủng bố ý. Căn nhà của nó suốt kì nghỉ phải nói là náo nhiệt, cứ như có khủng bố ý. Sáng thì ngủ tới trưa dậy, ăn sáng kiêm ăn trưa, đi chơi mỗi ngày một nơi, rồi ăn chiều, tối đi bar, khuya đua xe tới sáng mới về nhà. Mà về tới nhà thì loạn không chịu được. Hàng xóm xung quanh sắp kiện nhà nó rồi! Thời gian trôi mau, cuối cùng cũng đã tới bữa tiệc giáng sinh của trường đêm 24. Sáu người, sáu kiểu. Nó đơn giản đầm voan trắng dài ngang gối, cụt tay khoe đôi vai trần trắng muốt, có dải lụa thắt giữa lưng, tóc búi một nữa khá cầu kì. Julia đổi xì tai, chơi nguyên bộ hồng, dài chấm đất, ren, rúa, dây,… phức tạp, nhưng vô cùng quý phái, sang trọng. Tóc xõa tự nhiên. Zoey chơi nguyên tông tím đen, đầm đen với hoa văn được cách điệu ở chân váy, dài chấm đất, giày búp bê tím đen. Tóc xõa dài. Hắn sơmi đen, tay xắn ngang khuỷu, quần jean tụt màu đen, bata đen tuốt. Tai trái đeo khuyên màu đỏ. Hôm nay hắn nhuộm đen, không dựng tóc nữa. (tủ quần áo anh ý toàn màu đen ợ!) Jackson sơmi trắng, cà vạt đỏ thắt hờ, cũng xắn tay áo đến khuỷu tay. Quần với bata cũng trắng, thư sinh. Josh trùng hợp sao sơmi tím đen hệt màu của Zoey, tai trái lấp lánh khuyên màu đen. Quần jean đen, giày cổ cao. Sáu người, ba hót boi và ba hót gơ, tiệc tùng thẳng tiến!!!!! Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 80
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương