Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố
Chương 86
- Ầu, ra vậy đó hen. – cã lũ đồng thanh sau khi nghe tường thuật những chuyện đã qua. - Vậy thằng nhóc tên gì? – Zoey hỏi một cách đầy phấn khởi bởi nhỏ đã đổ trước vẻ đáng yêu của thằng bé. Với khuôn mặt này, chắc chắn khi lớn sẽ trở thành một hotboy! Hế hế! Khi ấy, nhỏ sẽ lên kế hoạch cưa cẩm. Mới nghĩ đến đây, mà Zoey nhà ta cười đến nỗi muốn toét luôn cái miệng. Nhìn khuôn mặt gian tà và nham nhở của Zoey, nó nuốt nước bọt, lo lắng cho tháng ngày phía trước của thằng bé : - Ke… vin. – hắn nhìn nó chằm chặp ra chiều đe dọa, nên nó thêm vào – bé. Là Kevin bé. Zoey dừng cười quay sang lườm hắn : - Có chắc đây không phải con anh không hả? - Tất nhiên không. – hắn nói mặt không cảm xúc, nhưng rồi quay qua ôm lấy nó đang ngồi kế bên – Là con trai của tôi và Hana. Một mình tôi làm sao đẻ ra thằng nhóc được! - Kevin! – nó đỏ mặt thét lên. - Hahaha!! - Mà này. Ngày mai tụi mình bắt đầu đi học lại rồi, ai sẽ ở nhà chăm sóc Kevin bé đây? – Jackson luôn là người đưa ra những vấn đề thực tế nhất. - Đem bé đến trường luôn. Trường mình cho đem em trai em gái vào lớp mà, miễn sao canh chừng em thôi. – nó cười toe toét. - Ừ. Quyết định vậy đi. … Kevin bé được cả bọn quyết định là sẽ ngủ chung phòng với hắn và nó. Thằng bé ngủ tới tận chiều mới dậy, thấy chỗ lạ lẫm, lại rộng lớn, khóc lên : - Oa!!! Mẹ ơi! Ba ơi! Oaa!!! - Em nín đi! Chị đây! Không sao đâu! Không sao cả! Chị sẽ bảo vệ em nhé! – nó đang dưới phòng khách xem ti vi với cả bọn, nghe Kevin bé khóc ngay lập tức chạy ù lên phòng. Dù mới gặp nhau chưa lâu, nhưng nó cực kì thích thằng bé. Làm hắn có tí ghen tị. - Em nín đi! Chị đây! Không sao đâu! Không sao cả! Chị sẽ bảo vệ em nhé! – nó đang dưới phòng khách xem ti vi với cả bọn, nghe Kevin bé khóc ngay lập tức chạy ù lên phòng. Dù mới gặp nhau chưa lâu, nhưng nó cực kì thích thằng bé. Làm hắn có tí ghen tị. - Mẹ! Mẹ ơi. – Kevin bé ôm lấy nó mà gọi. Níu tay áo của hắn đang đứng cạnh nó – Ba! Ba ơi. Đừng bỏ Kevin mà! Ba ơi! Mẹ ơi. - Ừ. Mẹ không bỏ Kevin đâu! Mẹ sẽ ở bên Kevin hoài hoài luôn! Chịu không nè? – nó cụng nhẹ trán nó vào trán Kevin bé, cười. Thằng bé nghe vậy nín khóc. - Mẹ hứa nha! - Ừ. Hứa. - Con đói chưa? Đi ăn ha! Con có đủ răng chưa nè? Mẹ nấu cháo cho con nhé! - Dạ! Kevin của mẹ sẽ ngoan ngoan ăn hết luôn! Thế là nó bế Kevin bé xuống bếp, dắt theo Kevin lớn cứ tủm tỉm cười vì được gọi là ba. - Anh cũng muốn có một đứa như vậy! Anh với em tới luôn đi. – Josh quay qua Zoey. - Đi chết đi. – Zoey tạt nguyên thau nước lạnh vô mặt Josh, te te lên phòng khách xem ti vi tiếp. Pama của nó về nhà ngay lúc này. Julia cười gian, nói : - Hai bác ăn chưa ạ? Dưới bếp còn cơm ấy ạ. – cô muốn pama nó thấy cái cảnh tượng gia đình hạnh phúc ba quả tim vàng ế. - Hay quá! Đang đói! Cảm ơn cháu nhé! – pama nó cười, xong mama nó nhảy chân sáo xuống bếp. - Hay ngày mai nhờ hai bác canh giùm Kevin bé khi tụi mình đi học nhỉ? – Josh phát hiện chân lí mới, nhưng ngay lập tức bị Jackson phản bác. - Đứa bé là do tụi mình chịu trách nhiệm nuôi thì mình phải tự giữ thôi. Đâu nhờ vả như thế được. - Ừ. Mày là người cóa trách nhiệm. – Josh gật gù rồi quay qua Julia, mặt nghiêm túc nói như đúng rồi ý – Julia, cô cứ tự nhiên mà trao thân cho thằng này. Chắc chắn không sa… Ặc! Josh bị Jackson cốc đầu. - Cho chừa. – Zoey lại đạp thêm một cái vào đầu gối Josh. - Cho chừa. – Zoey lại đạp thêm một cái vào đầu gối Josh. Trong khi đó, pama nó đứng ngay cửa bếp mà không vào, chứng kiến. - A…! Ăn nè. – nó thổi ngụi cháo xong đút cho Kevin bé. - Mẹ ơi! Ngon! - Ăn tiếp nè. - Mẹ nó ơi, chồng cũng muốn ăn. – hắn ngồi xuống bàn ăn kế Kevin bé, lấy tay khều khều nó. - Vậy hả? Còn trong nồi kìa, anh vào lấy ăn đi. – nó cười, tiếp tục đút cho Kevin bé. (Chị Hana nhà mình ngây thơ quá! Háhá! Anh Kevin thông cảm.) Hắn nhăn nhó, rồi nảy ra sáng kiến. Hắn chờ nó thổi ngụi, chộp lấy cổ tay nó, kéo cái tay, cũng như cái muỗng cháo về phía mình, há miệng ra ăn. - Ăn vầy ngon hơn. Hehe. - Sao anh lại giành ăn của con thế này? - Mẹ ơi! Ba ăn hiếp mẹ hả? Con uýnh ba bảo vệ mẹ nha! Nó cảm động, ôm chầm lấy Kevin bé : - Dễ thương quá!! Rồi đột nhiên nó bị đẩy ra, Kevin bé bị ai đó bế lên mất, cơ mà còn ai ngoài mama nó : - A!! Dễ thương quá! Cháu ngoại của mama đó hả hai đứa? Chu choa! Dễ thương quá đi à!!! Moah! - Không! Mama hiểu nhầm rồi. Thằng bé không phải con của con. - Mẹ ơi? – Kevin bé hoang mang nhìn nó, nó hoảng hốt. - A! Kevin là con của mẹ và ba! - A! Kevin là con của mẹ và ba! - Ừ! Con của ba mẹ là Kevin dễ thương. Ăn xong rồi, ra ngoài chơi với ba nha. Để mẹ con nói chuyện với ông bà ngoại. Đi thôii! Bay lên! Cao nè! Cao hơn nè! – hắn bế Kevin bé bay lên, còn nói chuyện bằng cái giọng con nít đó, làm nó phì cười. Sau khi hắn đưa Kevin bé ra ngoài chơi ở phòng khách, nó giải thích. Pama nó có vẻ bất bình bởi cái người vô tâm kia, nhưng nó chỉ cười buồn : - Ai cũng có nỗi khổ riêng của mình. Bỏ lại đứa bé mình sinh ra đã quá đau buồn, huống chi một đứa bé đáng yêu như vậy. Chỉ trong một buổi chiều, mà ai cũng cảm thấy thích thằng bé, thậm chí buổi tối, Zoey cứ ôm khư khư Kevin bé, không cho nó đem về phòng ngủ. Hắn và nó nằm hai bên, Kevin bé nằm giữa cười tươi rói. - Ba ơi kể chuyện con nghe. – Kevin bé đột nhiên níu áo hắn. - Ờ. Chuyện về ba chú heo con nhé! - Không thích đâu! Chuyện khác cơ! - Á. Chuyện gì? Nàng tiên cá nha. - Không thích! - Vậy… vậy còn… Bạch tuyết, Công chúa ngủ trong nhà, hay… hay là… A! Chiến binh chihuahua nhé! Thấy hắn vất vả, loay hoay với thằng nhóc, nó nằm quay lưng sang hắn mà cười cho đã. Âu! Hình tượng bang chủ lạnh lùng, khó gần, giết người không chớp mắt biến đâu mất tiu. Thay vào đó là người cha trẻ đang vắt óc tìm truyện cổ tích kể cho con nghe, mà cứ chế biến tùm lum câu truyện của người ta. Buồn cười chết mất! - Aha! Mẹ dám cười hai cha con mình kìa! Xử lí!! - Dạ! Rồi nó bị hắn với Kevin bé đè ra chọc cù léc chảy cả nước mắt. Bé Kevin có phải là món quà ông trời ban tặng để đem đến niềm vui cho cả căn nhà. Nhưng là tụi nó vui thôi, nó quên mất cảm nhận của thằng bé. Thừa biết nó và hắn không phải pama mình, nhưng vẫn như vậy, là đang cố che đi nỗi nhớ nhung cha mẹ thực sự. Nhưng cảm xúc là phải chân thực, thằng bé không giấu được nước mắt, và gọi ba mẹ trong mơ. Nó nghe thấy, ôm chặt lấy Kevin bé, khóc còn to hơn thằng nhỏ. Hắn nghe thấy giật mình, quay sang dỗ cô bạn gái bé bỏng yếu đuối. Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 87
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương