Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố

Chương 95



Ông nội của hắn vốn rất nghèo, nhưng từ khi cưới bà của hắn, ông trở nên quyết tâm và kiên cường hơn với quyết tâm làm giàu để có thể bảo vệ được người con gái ông yêu thương. Sau khi ông thành lập được một công ty nhỏ thì ba hắn ra đời. Vài năm sau, khi công ty đang trên đà phát triển thì chú Thomas của hắn ra đời. Khi cả hai trưởng thành, với sự giúp đỡ của hai thằng con trai, công ty của ông lên như diều gặp gió. Ông khi đó như hổ thêm cánh, đã đưa công ty trở thành một tập đoàn hùng mạnh. Về sau khi ông chết, công ty được giao lại cho ba hắn, nhưng chú Thomas không cam lòng trước sự phân chia tài sản đó nên tìm mọi cách hại ba hắn để giành được ghế chủ tịch, nhưng ba hắn vốn là thiên tài nên chẳng khó khăn gì trong việc đối phó những trò mèo của Thomas.

Rồi thời gian trôi, cả hai cưới vợ, lập gia đình nhưng Thomas vẫn còn nuôi tham vọng chiếm được chỗ của ba hắn. Hắn ra đời với trách nhiệm nặng nề trở thành chủ tịch tương lai nên phải học nhiều thứ từ bé, lại phải sống trong căn nhà to lớn, lạnh lẽo không tiếng cười. Khi ba hắn và mẹ hắn với chức vụ chủ tịch và phó chủ tịch của một tập đoàn lớn suốt ngày công tác, hắn trở nên bướng bỉnh, tìm đủ mọi cách đuổi hết giáo viên, người làm, quản gia,…

Rồi lần đó, Thomas đã tìm đến và nói với hắn :

- Nếu con bỏ nhà ra đi, con sẽ không phải học cách để trở thành người thừa kế nữa.

Dù chỉ mới bảy tuổi, nhưng vốn thông minh, hắn thừa biết ông chú mình muốn làm gì. Đấy, hắn ương bướng mà, nên thích làm trái ý người khác. “Ông muốn tôi nhường cái ghế đó cho ông? Tôi càng muốn giành lấy nó!”. Hắn lao đầu vào học, rồi đi bar, đua xe xả street. Rồi hắn gặp được những người hắn cần gặp – tụi nó, tụi hắn,… những người bù đắp những năm tháng trống trải.

- Đấy, cái ông chú đó chả có ưa gì anh nên luôn tìm cách đá anh đi. Ông ta biết anh yêu em nên mới đem chuyện hôn thê ra nói, làm anh đau khổ đó mà. Mà thấy em như thế chắc ổng tức lắm nhỉ. Haha. – hắn cười nhạt.

- Vậy… hôn thê là có thật? – nó hỏi.

- Ừ. Ông bố anh bán anh đấy em biết không? Theo nguồn tin của anh, công ty dạo này thua lỗ nặng vì hợp đồng Thomas đã tự tiện kí mà không thông qua ba anh. Công ty mang nợ, ba anh đã bán anh cho nhà cô ta để hai tập đoàn hợp tác phát triển. Ông cha già của anh nghĩ đó là cách duy nhất để cứu công ty.

- Vậy là… – nó nhìn hắn, đau đớn.

- Nhưng cô dâu của anh duy nhất chỉ có em. Anh có cách mà em yên tâm.

- Thật chứ?

- Ừ. Nhưng anh xin lỗi em, làm em lo rồi. – hắn cười buồn.

- Con sẽ dúp! – Kevin bé nghênh mặt.

- Hahaha!

Sáng hôm sau, New Star,…

Cả đám tụi nó ngồi tám, rồi chợt nhớ ra, Julia nói :

- Tao biết thời gian và địa điểm giao hàng kế tiếp của tụi Nobita là ở đâu.

- Tao biết thời gian và địa điểm giao hàng kế tiếp của tụi Nobita là ở đâu.

- Hở? Vậy sao bữa nay không nói? – nó và Zoey đồng thanh.

- Thì tại thấy chưa cần thiết lắm, với cả,… Jackson nói là chưa phải lúc.

- Jackson là thằng nào? – nó và Zoey lại đồng thanh.

- Là tên thật của Darkness. – Josh giải thích.

Jackson vứt lên bàn cuốn sổ hôm trước chôm được. Hắn lật vài trang, nói :

- Tối mai, tại số abc đường xyz. Tụi mình sẽ mai phục ở đó.

- Ok luôn!

Hắn nghiêm mặt nhìn nó và Kevin bé mà nói :

- Em ngoan ngoãn ở nhà với thằng bé đi.

- Em muốn đi theo. Với lại Kevin bé cũng có anh Phillip ở nhà chăm sóc rồi!

- Em… thật là cứng đầu! Nghe lời anh chút đi! – hắn cau mày, còn nó cứ đưa ra bộ mặt đáng yêu mà năn nỉ.

- Đi mà…! Cho em theo với!

- Thôi được rồi. Mệt ghê! Đi thôi.

Thế là 5 chiếc môtô chạy đến địa điểm đã định trước. Vũ khí các loại hệt lần trước. Nhưng lần này, thật sự không biết mình phải đối đầu với ai.

Đó là một căn nhà hai tầng mặt tiền, trên con đường khá vắng, nhà cũng khá thưa, đúng là thuận lợi để mua bán trái phép. Tụi nó đến sớm hơn giờ hẹn tận hai giờ, đứng bên ngoài ngóng tình hình. Đèn trong nhà đã mở từ khi tụi nó đến chứng tỏ đã có người trong đó.

Trước giờ hẹn 15 phút, có một đoàn xe hơi chạy đến, chở toàn những người mặc vest đen, ngầu ngầu như vệ sĩ. Nổi bật là một ông mập đầu hói ăn mặc lè loẹt, hình như là người Nhật.

Trước giờ hẹn 15 phút, có một đoàn xe hơi chạy đến, chở toàn những người mặc vest đen, ngầu ngầu như vệ sĩ. Nổi bật là một ông mập đầu hói ăn mặc lè loẹt, hình như là người Nhật.

Rồi cả đám vào nhà, tụi nó cũng trèo rào vào theo. Kì lạ là trên đường theo dõi không có tên nào cản đường. Đám người đó lên tầng hai, vào căn phòng to nhất. Tụi nó định là đứng ngoài nghe trộm, mà hắn thản nhiên đẩy cửa bước vào, còn vô cùng tự nhiên ngồi đối diện tên ú kia. Thấy hắn như vậy, tụi nó đành làm theo.

- Ông để tụi này chờ lâu quá. – hắn nói bằng tiếng Nhật.

- Ồ! Cậu thật tài giỏi, biết cả tiếng Nhật cơ đấy! – ông ú đó nói tiếng Việt – Xin giới thiệu, tôi tên Doraemon. Là người mà các cậu muốn tìm ra từ Nobita đây.

- Hahaha!!

- E hèm. Kevin này, cậu nói vậy là ý gì? Tôi bắt cậu đợi hồi nào?

- Ông vốn chỉ dùng Nobita như con chốt thôi đúng chứ? Ông đưa hắn sang đây, cố tình tấn công Dark và Telk không phải vì muốn chiếm địa bàn, mà là muốn gây chú ý nhỉ? – hắn nói một câu chả liên quan, nhưng tụi nó đã hiểu được hầu hết kế hoạch của Doraemon thông qua gợi ý đó, hắn nói tiếp – Ông hi sinh Nobita, để lại cuốn sổ để chúng tôi mò tới đây.

- Hay thật. Cậu đoán tài nhỉ? Sao cậu biết, tôi dụ các cậu tới đây?

- Tôi vốn không biết, cho đến khi ông tới.

- Cái gì?

- Nếu cuốn sổ ở nhà Nobita, thì cuộc giao dịch này, hẳn phải là do hắn phụ trách. Nhưng tại sao lại là ông? Ông tới đây vì biết Nobita đã chết, mà một con cáo già như ông phải đến nhà hắn để kiểm tra xem ai dám ra tay với tay sai của mình chứ. Khi thấy mất cuốn sổ, tức là biết cuộc giao dịch đã bị lộ. Ông có ngu mới tiếp tục tại điểm đã bị mai phục. Tóm lại, hôm nay ông đến đây để gặp chúng tôi.

“Bốp, bốp, bốp”

- Hay! Quả là Kevin.

- Vậy, ông muốn gặp tụi tôi làm gì?

- Ồ… Cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là muốn nhờ cậu giúp tôi kiếm sống thôi. Để yên cho tôi buôn bán, tôi sẽ chia phần trăm cho cậu, coi như thuế vậy.

- Ok. – hắn nói làm cả bọn ngạc nhiên. Doraemon trong lòng khinh bỉ “Thằng này tưởng ngon lành, trượng nghĩa gì. Ai ngờ cũng chỉ là thằng nhóc ngông cuồng, bất trị, có tí chất xám, nhưng tham lam. Được có cái danh, chứ vẫn là thằng nhóc nhu nhược, vắt mũi chưa sạch mà học đòi.” – Viết hợp đồng rồi kí tên vào.

- Được thôi. Đơn giản mà. Lấy cho tao. – Doraemon cười đắc thắng nói với lũ đàn em, còn hắn thì khuôn mặt tĩnh lặng. Tụi nó nhìn hắn với ánh mắt tin tưởng tuyệt đối. Tiếp xúc với nhau lâu như vậy, thân thiết như người thân ruột thịt chả lẽ không hiểu hết con người hắn ra sao. Dù cho có chết, cũng không bán rẻ nhân phẩm, hay chính mình để lấy tiền. Hắn làm như vậy, chắc chắn có kế hoạch gì đó.

Sau khi Doraemon đưa bản hợp đồng cho hắn, hắn nở nụ cười đắc thắng :

Sau khi Doraemon đưa bản hợp đồng cho hắn, hắn nở nụ cười đắc thắng :

- Ông biết đó. Với chữ kí của ông, tôi có thể làm nhiều thứ đem lại lợi nhuận ình, và thiệt hại về phía ông.

- Hử?

- Tôi hoàn toàn không có ý định hợp tác. Thứ tôi cần, là chữ kí này của ông.

- Haha! Lại lần nữa ta bị cậu dắt mũi đấy. Nhưng tôi cho cậu cơ hội cuối. Rốt cuộc, có trở thành đồng minh của tôi không?

- Không thích. – hắn đáp.

- Hừm. Có cần cho cậu vài ngày suy nghĩ không nhỉ?

- Không cần.

- Vậy đành phải cưỡng ép vậy. Sáu thành phần bất trị lượn lách, đánh võng trên đường trong tình trạng say rượu, nên bị té xuống vực, thì sao nhỉ? Hay đấy… Giờ thì lên đi tụi bây. – Doraemon cười khả ố. Làm Zoey muốn xách dép phang cho vài cái.

- Khoảng 200 tên. Hệt lần trước. – Phillip nãy giờ im lặng cũng lên tiếng, rồi cậu ngập ngừng – Nhưng… hình như, còn… thứ gì đó… nữa… Anh có cảm giác… là không đơn giản vậy đâu.

- Anh toàn nói gở. – Julia cau mày, lao vào đánh.

Mỗi đòn đánh của tụi nó, lại có một người ngả xuống. Hắn tay ôm nó, tay đút túi, chỉ dùng chân mà không dính đòn nào. Julia và Jackson lạnh lùng đánh. Nàng rút dao, chàng rút kiếm, lướt qua tên nào là có máu đổ và một thân thể ngã xuống. Zoey phi phi tiêu, một cái vung tay, một người đi đời. Josh lấy côn đánh như múa, vậy mà vẫn làm con người ta nằm ra hấp hối.

Một lát sau, khi địch chỉ còn một nửa, nó phát hiện ra, Doraemon đã biến mất, trên trán hắn xuất hiện một chấm đỏ, nó ngay lập tức nhận ra vấn đề, thét lên :

- Có bắn tỉa, mau nằm xuống.

Ngay khi nó vừa dứt lời, một tràng dài tiếng súng nổ ra, cửa kính vỡ toan, những âm thanh khốc liệt…

(Nobita có rồi, thêm Doraemon cho đủ! ~^^~)

Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 96
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...