Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố
Chương 96
- Có khoảng ba tên bắn súng trường từ nóc nhà đối diện. Và tên Doraemon vừa đặt vé máy bay về lại Tokyo (Nhật). – Phillip nói – Tên này man rợ thật, chẳng thương tiếc gì đàn em cả. Bọn bắn tỉa kia bắn không trúng mấy em, mà toàn trúng mấy cùng thuyền với chúng. Thôi, cứ nấp lát đi. - Hắn thoát rồi. Chết tiệt! – hắn nghiến răng, siết chặt nó, né đạn. - Mà anh quên nói, mấy đứa nghĩ cách thoát lẹ đi, trong nhà có bom đấy. - Cái gì? Anh nói sớm ghê ha! Còn bao nhiêu lâu? – Zoey điên máu hét lên. - Khoảng 10 phút. Hình như hắn định cho nổ tung mấy đứa. Mấy tên vest đen đó là câu giờ để mấy đứa còn trong căn nhà đó. Còn bắn tỉa từ nóc nhà chỉ là kế hoạch B thôi. - Chết tiệt! Phải bắn trả rồi chạy thôi! – hắn rút súng ra, quay sang dặn nó – Em ở yên đây! Đừng đi lung tung nha. - Không được đâu! Nguy hiểm! Súng ngắn sao đấu lại súng trường! Em phải nghĩ cách kh… Rét!!! - Ồn ào. – hắn giứt phăng cái tai nghe cũng như micro, thẳng tay vứt xuống đất, còn giẫm lên luôn nên mới tạo ra âm thanh khó nghe ấy. Lúc này trong phòng chỉ còn 6 đứa tụi nó sống sót, hắn bắt đầu di chuyển, đạn liên tục nã vào phòng. Hắn phóng lại gần cửa sổ, núp ở bức tường bên dưới tấm kính vỡ. “Đoàng, đoàng”. Bên kia, một tên đã chết. Hai tên kia giật mình chạy sang xem bạn mình bị gì. Đạn dừng bay. Hắn ngay lập tức ra lệnh, kéo nó chạy ra khỏi phòng : - Rút. Phải nhanh lên, xuống dưới là leo lên xe chạy đi. Không được chần chừ. Tụi nó vẫn có thể bắn mình từ độ xa ấy! Đúng như hắn nói, khi tất cả rồ ga chuẩn bị phóng, trên kia, hai tên còn lại nã súng theo. Tụi này thì ôi thôi, lạng lách số dzách. Hai tên kia không đoán được đường chạy liên tục bắn hụt. Tụi nó thoát. Về đến nhà nó cứ nháo lên muốn gọi xe cứu hỏa tới abc đường xyz phòng lúc bom nổ mà cháy còn kịp chữa, nhưng Julia nhất quyết không cho. Nó ấm ức! Về phía hắn cũng tức điên vì đã để tên Doraemon trốn thoát mất, tâm trạng cũng vì vậy mà trở nên tồi tệ, nhưng khi Kevin bé làm nũng, hắn ngay lập tức hạ hỏa mà chiều chuộng thằng bé. … Sáng hôm sau,… Tụi nó đi bộ đến trường. Đang dung dăng dung dẻ, bỗng nhiên có một cô gái chạy từ xa đến, tông sầm vào nó, làm nó ngã ra sau, hắn nhanh chóng buông tay Kevin bé ra đỡ nó, nhưng hình như nó bị trật chân rồi. Nó cắn răng im lặng, chẳng nói tiếng nào là mình đau, cười với cô gái kia : - Cô có sao không? - Tôi xin lỗi nha! Cái đó phải để tôi nói mới đúng. Cô có sao không vậy? – cô gái ngẩng mặt lên. Cô ta mặc đồng phục giống tụi nó, có lẽ là cùng trường, với khuôn mặt đáng yêu, mái tóc suôn mượt xõa thẳng. - Tôi không sao! Mà làm gì cô chạy ghê thế? - A! Có đám người kia rượt theo tôi. Cứu tôi với! – cô ta đứng sát nó. - A! Có đám người kia rượt theo tôi. Cứu tôi với! – cô ta đứng sát nó. - Hừ. Đó là chuyện của cô! Mình đi thôi! – hắn khoát vai nó bỏ đi một nước. - Cùng đường đến trường mà, cô đi cùng tụi này cũng được. – Zoey cười – Cô học lớp mấy? - 11B1. Còn 6, à không,… 7 người ở 11A1 phải không? - Sao cô biết? - 7 người nổi tiếng lắm đấy! Có ai trong trường này không biết tới đâu? Haha! - Ôi trời! Cô tên gì? - Kate. Tới cổng trường thì Kate tạm biệt tụi nó chạy về lớp. Tụi nó cũng về lớp, nghe Ave công bố : - Biết gì chưa? - Biết cái đầu mày! Nói lẹ coi!!! - Nói gì phỏng? - Tao đạp mày xuống nhá! - Haha! Đùa tí! Tại tao đang vui mà! Hí hí! Lớp mình cả hai tiết mục đều đậu đó mấy cưng!! Cúp học đi ăn chè đi bây! - Mày bao thì ok à! - Tao chủ trì, mày chủ chi đê! Rồi đi thôi anh em ơi!! - Hú yeh!!! Ớ!!! Thế là lớp nó chẳng ngại bảo vệ mà trèo tường chạy ra quán chè đối diện oanh tạc, tới giờ nghỉ thì kéo lại vào trường xử tới căn tin. Nó bắt đầu thấy không ổn, vì chân càng ngày càng đau. Hắn đã chú ý tới, định bế bổng nó lên đưa vào phòng y tế thì Kate từ đằng xa chạy đến ôm nó, làm nó ngã ra sàn, khuôn mặt nhợt nhạt vì đau. Hắn trừng mắt liếc Kate rồi bế nó lên. Hành động đó vô cùng thu hút chú ý nên cả mớ học sinh cứ bu lại coi, rồi hò hét um cả lên. Lưu ý cả đám đang trong căn tin nên học sinh đông hơn nhiều. Hắn bước đi còn khó, huống chi đưa nó đi. Thấy nó đau, hắn sót ruột kinh khủng. Hắn liếc ngang một cái, ai cũng thấy lạnh sống lưng, ngay tắp lự né sang bên, nhường đường cho hắn. Hành động đó vô cùng thu hút chú ý nên cả mớ học sinh cứ bu lại coi, rồi hò hét um cả lên. Lưu ý cả đám đang trong căn tin nên học sinh đông hơn nhiều. Hắn bước đi còn khó, huống chi đưa nó đi. Thấy nó đau, hắn sót ruột kinh khủng. Hắn liếc ngang một cái, ai cũng thấy lạnh sống lưng, ngay tắp lự né sang bên, nhường đường cho hắn. Xuống được tới phòng y tế là một chặng đường dài gian nan. Ra ngoài căn tin đến sân trường cũng bị học sinh bu đen bu đỏ xung quanh ngóng chuyện. Hắn phóng tia lửa điện, ảnh hưởng phạm vi rộng lớn. Học sinh hoảng sợ chạy, ti vi truyền hình cáp đang xem bị ngắt kết nối, vi tính dùng internet thì rớt mạng, chó, mèo hoảng hốt tru tréo kêu gào, hàng xóm xung quanh rùng mình,… và một số tác hại khác… - Cô bé bị bong gân, giờ thì không sao nữa, nhưng hạn chế đi lại ha. – cô y tá nói sau khi xem xét và… làm một số điều với chân nó. - Ngốc! – hắn búng vào trán nó, mắng. Khuôn mặt hắn đỏ ửng vì giận. Hắn vô cùng lo cho nó. Công hắn bảo vệ nó, vậy mà bị đau lại chẳng nói gì! – Sao bị đau mà không nói hả? Còn dám trèo tường ra ngoài nữa! - E… Em… xin lỗi. - Xin lỗi là xong hả? Em đừng có cho là cơ thể của em chỉ thuộc quyền sở hữu của em! Còn của anh nữa đấy! – hắn gắt. - Hả? – nó / cô y tá / nguyên đám tụi nó mới chạy vào đã nghe câu phán quyết hùng hồn. - À là… lúc em đau thì những người yêu thương em cũng sẽ khó chịu theo! Cho nên là em phải bảo vệ bản thân cho thật tốt, để không phiền lòng người khác! – ẻm đã biết mình bị hố! - Em xin lỗi! - Là tại tôi đúng không? Xin lỗi cô nhé. – Kate buồn bã lên tiếng. - Không phải đâu! Không hề phải! Do tôi vô ý nên ngã thôi! Cô đừng tự trách mình. - Mấy đứa về lớp đi! Chuông reo vào tiết rồi kìa. Còn bạn bị thương ở đây cũng được. – cô y tá nói. - Anh / Tôi ở lại với em / cô. – hắn và Kate đồng thanh. - Ai cho cô / anh bắt chước tôi? – cả hai lại đồng thanh. - Mọi người cứ về lớp đi. Để em ngủ. – không biết sao, khi thấy hắn và Kate hớp rơ với nhau, nó có chút… khó chịu. Nó mệt. Nó đau. Nó bứt rứt. Nó muốn ngủ. - Vậy em / cô ở lại đi. Anh / Tôi đi đây. – lại đồng thanh. - Mày ngủ đi. Về tới nhà tao sẽ xử mày tội giấu diếm thương tích! Grừ!!! – Zoey nhếch môi vẽ ra nụ cười ác quỷ. - Ngoan. – Julia xoa nhẹ đầu nó mỉm cười. Cuối cùng nó cũng có không gian yên tĩnh. Nó bị sao ý? Có nên đi khám bệnh không đây?!! Nó thấy áp lực và lo sợ kinh khủng về cái kết giữa nó và hắn. Ây da! Nó suy nghĩ nhiều đến nỗi gây ảo giác. Nó bị sao ý? Có nên đi khám bệnh không đây?!! Nó thấy áp lực và lo sợ kinh khủng về cái kết giữa nó và hắn. Ây da! Nó suy nghĩ nhiều đến nỗi gây ảo giác. Bên phải của nó là thiên thần với đôi cánh trắng, bên trái là ác quỷ với đôi cánh đen. Ác quỷ vỗ tay cái bộp, tuyên bố : - Đấy là ghen thưa chị hai! - Vậy giờ phải làm sao? – nó. - Tin vào Kevin đi. Anh ấy không phản bội cô đâu mà! – thiên thần cầm li coca hút rột rột. - Mơ đi! Đàn ông thằng nào cũng như thằng nào! Có mới nới cũ! Tốt nhất phá hoại cái mới. Đố thằng nào dám rời cái cũ. – ác quỷ nhai bánh snack. - Vậy là sao? – nó hoang mang. - Cứ cư xử như bình thường. – thiên thần lấy gậy kim loại đầy đinh tán ra đánh bóng. - Giết con đó đi! Hay làm nó thành người thực vật là ok. – ác quỷ nhớ lời mẹ dặn trước khi sang nhà bà, đem quần áo ra ủi. - Đã nói cứ bình thường mà! – thiên thần sắn tay áo chuẩn bị nhào vô thằng kia. - Đã bảo giết mà! – ác quỷ phang nguyên cái bàn ủi vào thiên thần nhưng em ấy né kịp. - Im! - Giết! Bla bla. Và hai tên này đã lao vào nhau uýnh tay đôi. Bất phân thắng bại, lấy AK ra bắn. Vẫn huề, lấy lựu đạn ra ném. Nó thở dài nằm ra giường. Nó phải tự tin lên. Dù cho hắn thích ai, đó là quyền cá nhân của hắn, hắn hạnh phúc là được… Mơ à! Đó chỉ là mớ lí thuyết lằng nhằng phức tạp trong những cuốn tiểu thuyết! Cơ mà… hình như nó làm hơi quá! Hắn và Kate đã có gì đâu. Thực ra, là nó suy nghĩ như vậy, chứ đâu hề biết, hai người này là có cái gì đấy rồi, chỉ đơn giản là chưa nhận ra. Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 97
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương