Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố

Chương 97



Hết giờ học, hắn ngay lập tức vứt cặp sách của nó và hắn cho Josh giữ, kéo Kevin bé xuống rước nó về.

Hắn quỳ xuống đưa lưng về phía nó trước hai cái nhìn chằm chằm, ánh mắt mong đợt long lanh lấp lánh của cô y tá và Kevin bé. Nó ngượng ngùng leo lên lưng hắn.

Hắn cõng nó về. Trên lưng hắn, nó sợ nó sẽ trở thành gánh nặng, nhất là dưới trời trưa như vậy. Mà xem ra anh chàng chả có vẻ gì là mệt mỏi hết a. Kevin bé đi cạnh bên cảm thấy vô cùng tự hào vì pama của mình bây giờ trông thật hạnh phúc.

- Em tự đi được mà! Thả em xuống đi! – nó choi choi cả lên.

- Oái! Em ngồi yên đi! Té bây giờ! Ối!

- Mama để papa cõng đi! – Kevin bé nói, mắt long lanh.

- Trời ạ? Con nghe lời ai mà nói thế? Anh dạy nó hả? – nó níu tay áo của hắn.

- A! Đâu có! Anh vô tội mà! – hắn đáp, vẻ mặt lúng túng nhìn mà thấy tội.

- Hi hi! Người ta nhìn kìa! – Kevin bé cười khúc khích. Lúc này, 2 nhân vật chính của chúng ta mới phát hiện ra họ đang ở trên đường.

Sau đó nó không dám ho he, hó hé gì thêm. Hắn cười cười, rồi cõng nó về tận nhà vì hôm nay cả đám đi bộ nên không có xe. Tận sao này nó mới thấy mình ngu, tại sao lúc đó không đi taxi?!!

Tới nhà, nó thấy trước cổng nhà là 3 chiếc xe hơi đen tuyền. Còn hắn chẳng thèm quan tâm, cõng nó đi tới. Kevin bé tíu ta tíu tít, luôn miệng hát hò, đi cạnh hắn nãy giờ im re, tay níu quần hắn (mém tụt ^*^).

Lúc cả ba tới gần, ba cánh cửa xe đồng loạt mở ra, những tên mặc vest đen theo sau một người đàn ông trung niên, ông chặn trước cửa, hất mặt về phía hắn :

- Chơi đủ rồi. Về đi.

- Không thích. – hắn dừng bước lạnh lùng đáp.

- Tao nói mày về lấy vợ cho tao!

- Ai vậy ba? – Kevin bé sỡ hãi níu ống quần hắn (sắp tụt rồi bé ơi! Tới luôn đê!!!)

- Người dưng.

- Người dưng.

- Mày… mày… với con nhỏ này… có con? Thằng mất dạy! Tao nuôi mày khôn lớn mà mày quay lại đâm sau lưng tao một nhát vậy hả? Mày biết tao với mẹ của mày vất vả như thế nào không? Mày lớn già đầu còn bỏ nhà ra đi. Thằng khôn nhà dại chợ! Ba mẹ không nuôi lại nuôi gái. – ông đó mất hết vẻ điềm tĩnh ban đầu, hét lên.

- Tôi cấm ông xúc phạm cô ấy!

- Tao ày biết. Mày không về nhà ngoan ngoãn đi cưới vợ. Con nhỏ trên lưng mày không được yên đâu! Cái thứ bám trai.

Hắn trợn mắt, định đặt nó xuống chạy đến đấm cho ông ta một cái thì…

“Bốp.”

Ông đó bị đấm ột cái mất thăng bằng hơi ngã rồi ngay lập tức quát lớn :

- Mày là thằng nào?

- Xin lỗi cô ấy / con bé ngay. – hắn cùng người mới đánh ông ta đồng thanh, người đó còn ai ngoài papa nó. Pama nó vừa thưởng thức khí lạnh Đà Lạt những ngày đầu năm, vừa về đến nhà đã nghe tiếng cãi vả, nghe kĩ mới biết mắng con gái mình. Không kiềm nỗi tức giận, ông đã đánh cho ông ta một phát.

- Tại sao một người cao quý như tao lại phải hạ mình xin lỗi một con nhỏ bám ví tiền đàn ông như thế? – ông ta lại hét lên.

- Bác thật quá đáng! – Julia và Zoey vừa chạy tới đồng thanh thét lớn. Jackson và Josh cũng phải kiềm chế hai cô nàng và chính mình lắm mới không nhào tới xé xác ông ta ra.

- Tao là ba nó, tao có quyền dạy nó.

- Ông đang tự bôi xấu bản thân đấy. – hắn liếc người nhận mình là cha của hắn. Ánh mắt hắn lạnh hơn bao giờ hết. Chất chứa bao nhiêu hận thù, cay đắng, chua chát. Hắn muốn băm vằm ông ra thành từng mảnh nhỏ, lấy keo dán lại, rồi xát muối ớt (ớt hiểm mới được a) lên vết thương của ổng.

- Dù anh có là ai đi chăng nữa, một người trưởng thành lại lên tiếng mắng nhiếc con cùng bạn gái nó giữa đường như vậy có đáng mặt đàn ông không? Khác nào tự rêu rao mình không dạy được con? Có gì cũng phải từ từ về nhà dạy bảo nó. – mama nó nói.

- Tao không biết! Thằng kia, mày về nhà cho tao ngay!

- Tôi đã nói không? Sao ông lì quá vậy?

- Tôi đã nói không? Sao ông lì quá vậy?

- Thằng mất dạy.

- Về với bác đi anh. – giọng nó nhẹ nhàng vang lên.

- Cuối cùng cũng chịu buông tha con trai người khác rồi à? Khuôn mặt này giúp mày dễ dàng tìm thằng khác để mồi chài nên mới…

“Chát.”

Là nó. Lần thứ hai nó tát người khác. Chân nó chẳng thấy đau nữa, nó tiến thẳng tới, tát ông ta một cái như trời giáng, làm ổng giật mình quay qua trừng mắt với nó. Hắn chạy tới kéo nó vào lòng mình nhằm bảo vệ

nó nếu ông ta điên lên làm hại nó, mặt nó vô cảm nói :

- Cháu xin lỗi vì đã đánh bác. Bác à, cháu cũng không phải muốn lên mặt dạy đời bác, nhưng cháu phải nói một điều. Đừng bao giờ xúc phạm người khác khi bác chẳng biết gì về người đó. Bác mắng cháu cũng được nhưng không phải là trước ba mẹ cháu. Còn nữa, chuyện giữa bác và Kevin là chuyện gia đình của hai người. Cháu không liên quan. Đừng có kéo cháu vào mớ lí luận cùn của bác. – nó quay sang hắn – Anh và bác về nhà nói chuyện thẳng với nhau một lần đi.

Ba hắn vẫn đứng như trời trồng trừng mắt nhìn nó, mấy tên mặc vest sau lưng bắt đầu tiến đến hắn. Hắn lạnh lùng bẽ gãy cổ một thằng, làm mấy tên khác khiếp đảm chần chừ chưa dám tiến lên. Nó hoảng hốt hét lên :

- Anh đừng chống cự nữa! Mau về nhà đi!

- Hana.! Em… Chết tiệt! Đỡ lấy cô ấy. – hắn đẩy nó về phía Julia và Zoey đang đứng lườm ba hắn.

Hắn tức điên, mắt đỏ ngầu ngọn lửa chết chóc. Hắn vào nhà leo lên chiếc môtô thân yêu phóng thẳng tới bar Steward.

Ba hắn thấy hắn chạy xe ra, ngỡ là hắn đồng ý về nhà, nên cũng lên xe chạy đi. Trước đó còn liếc sang nó một cái.

Sau khi hắn, cùng ba chiếc xe chạy đi, mặt nó vô cảm, lết từng bước lên phòng, mặc cái chân đau nhói hành xác. Pama nó và năm người còn lại chỉ biết đau xót nhìn theo nó chứ chẳng biết làm gì hơn, nhất là Kevin bé. Thằng bé hoảng sợ khi thấy hai người mình cho là pama cãi nhau.

Nó vừa đóng cửa phòng đã nhảy lên giường nằm khóc. Nó vừa buồn vừa tức, biết xả đi đâu đây?! Tức vì ba hắn xúc phạm nó. Buồn vì tương lai, chắc nó và hắn chẳng có cơ hội với nhau đâu.

- Hana, xuống ăn cơm đi con. Con đã không ăn trưa rồi. – mama nó gõ cửa phòng nó khi trời đã sụp tối. Bà và chồng bà đau lòng vô cùng khi thấy nó buồn, nhưng bà biết nó đã lớn, sẽ không thích pama can thiệp vào chuyện của mình. Bà đành đứng sau, làm hậu phương vững chắc, khi nào mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, bà sẽ giúp đỡ.

- Hana, xuống ăn cơm đi con. Con đã không ăn trưa rồi. – mama nó gõ cửa phòng nó khi trời đã sụp tối. Bà và chồng bà đau lòng vô cùng khi thấy nó buồn, nhưng bà biết nó đã lớn, sẽ không thích pama can thiệp vào chuyện của mình. Bà đành đứng sau, làm hậu phương vững chắc, khi nào mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, bà sẽ giúp đỡ.

- Con không ăn đâu. Mọi người ăn đi. Bây giờ con chỉ muốn ngủ thôi. – giọng nó uể oải.

- Mày xuống ăn đi. – Zoey nhăn nhó.

- Mày ăn đi. Khi nào tao đói, tao sẽ xuống bếp mò cơm ăn. – nó cố đùa.

- Xuống ăn đi. – Julia cũng vào cuộc. Xót xa khi thấy nó như vậy.

- Kevin bé tối nay nhờ hai đứa bây cho ngủ ké đi. Tao muốn một mình. – nó lại khóc.

- Vậy tao dành phần ày.

- Ừ.

Nó lại có không gian yên tĩnh. Nó nhìn sang phần giường của hắn, nhớ tới hắn, nhớ nụ cười, khuôn mặt giận dữ của hắn, thở dài, thôi không khóc nữa. Tâm nó đã bình tĩnh hơn. Nó bắt đầu hối hận vì đã quát hắn và vì những chuyện khác. OMG! Nghĩ lại lúc đó sao nó gan cùng mình vậy trời. Dám tát cả ba hắn! Nó rầu rĩ… nằm than thở như sắp chết.

Còn hắn mãi miết uống rượu từ trưa đến giờ như một thằng khát nước lâu năm mới từ hoang mạc trở về và nguồn nước duy nhất là rượu. Bao nhiêu cô nàng đi qua đều điêu đứng trước hắn, mặc dù hắn vẫn mặc đồng phục học sinh, và mặc dù từ người hắn tỏa ra luồn sát khí khổng lồ. Vài ả lại gần nũng nịu, bị hắn thẳng tay, à nhầm, thẳng chân đạp phát cho bay xuống ghế. Phillip thấy

có gì đó bạo động liền chạy lên xem, thấy hắn lúc này giật cả mình. Nhìn như… oan hồn vất vưởng ở trần gian chuẩn bị báo thù ý.

Tâm trạng của hắn phải nói là cực kì tồi tệ. Tại sao hắn say đến chẳng đứng nỗi nữa mà nỗi tức giận vẫn không nguôi ngoai chút nào cả? Ba hắn là con người nhẫn tâm, tàn bạo, gia trưởng, luôn ích kỉ bảo hắn phải nghe lời, hoàn thành những thứ ông muốn, nhưng phải xuất sắc mới được. Lúc cần thì ổng giữ, lúc không cần thì vứt đi như đồ vật. Xưa nay toàn bắt ép hắn nhưng chẳng thèm quan tâm gì tới, toàn lo công việc của ổng. Giờ khi cần bán hắn sang nhà vợ, ổng cũng ép cho bằng được. Hình như hắn chỉ là công cụ làm giàu thì phải. Nay ông ta còn dám mò tới tận nhà nó, mắng nhiếc đủ điều. Hắn tức điên, hận không thể giết ổng. Nó chưa biết điều đó hay sao còn bắt hắn đối mặt với ổng? Thật tức chết! Khuôn mặt hắn đen lại. Hắn thanh toán rồi chạy về nhà nó. Điều hắn muốn lúc này là nó.

Về tới nhà nó, hắn chạy ngay lên phòng nó đập cửa rầm rầm.

(Eo ui! Anh này kinh thật! Say xỉn thế mà vẫn an toàn về được tới nhà! – hắn nhếch mép : “Không có đâu cưng! Anh đây xém tông mấy người, xém làm gãy mấy cây cột điện, xém cán nát đuôi mấy con chó, rồi xém tí hất văng cổng nhà Hana rồi. Mà tại vì anh mày thánh thiện nên được phù hộ thôi! Hê hê! – t/g (= =”) (_ _”)).

Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 98
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...