Giọng bác sĩ không quá to, nhưng cũng đủ để nghe được vì phòng 204 chỉ còn lại anh với hai học sinh lớp 11/1. Hơn nữa, Tống Bách Dương còn đứng rất gần để theo dõi sát sao Chu Trì Tự.
Bởi lẽ đó, hắn đã nghe rõ lời bác sĩ vừa nói.
Anh ấy nói đến đây, một sự hiểu ngầm kì diệu khiến Tống Bách Dương với bác sĩ lẳng lặng nhìn nhau lần, rồi hai người bật cười.
Thật là trùng hợp.
Bác sĩ mỉm cười: “Chắc là duyên số.”
Tống Bách Dương không đáp mà chỉ cười đến là rạng rỡ.
Chu Trì Tự là người duy nhất chẳng hiểu gì. Cậu không biết cái chạm mắt đó có ý nghĩa gì, lại vô tình chọc trúng ‘điểm cười’ của hai người kia.
Chu Trì Tự nhìn bác sĩ rồi lại nhìn Tống Bách Dương: “Sao vậy?”
Bác sĩ trả lời: “Đừng hiểu lầm, anh không có ý gì đâu. Anh cảm thấy em với bạn này có duyên phận khá đặc biệt đấy.”
Chu Trì Tự: ?
“Khụ.” Tống Bách Dương biết bác sĩ không thể nói thẳng cho Chu Trì Tự biết đặc điểm của pheromone của hắn, nhưng những lời mơ hồ như vậy càng khiến cậu hoang mang. Hắn nghĩ mình chia sẻ chuyện này với cậu cũng không sao, thế nên hắn mở lời giải thích: “Bác sĩ nói bọn mình có duyên vì tôi cũng có pheromone không mùi.”
Bác sĩ này nhiệt tình với tất cả mọi người, đối với Chu Trì Tự cũng không ngoại lệ. Trong lúc điền kết quả xét nghiệm pheromone không mùi của đối phương, anh vẫn không quên nhắc nhở cậu: “Pheromone của em không có mùi, nên nhớ uống thuốc ức chế hoặc miếng dán chặn pheromone khi đi đến những nơi công cộng vào những thời kì đặc biệt nhé.”
Tính Chu Trì Tự vốn lạnh lùng, khác với Tống Bách Dương có thể hoạt ngôn với tất cả mọi người, nên chỉ bình tĩnh gật đầu: “Dạ.”
Tống Bách Dương tin rằng bác sĩ đã có hẳn một bộ câu hỏi dành cho những người có pheromone không mùi. Có bấy nhiêu câu vừa hỏi hắn xong, bây giờ anh lại hỏi Chu Trì Tự: “Pheromone không mùi có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của em không?”
Chu Trì Tự lập tức lắc đầu: “Không có vấn đề gì ạ.”
“Không hả?” Nhớ lại lời than phiền của Tống Bách Dương, bác sĩ hỏi: “Pheromone hạ nhiệt độ, mùa đông em không lạnh sao?”
Chu Trì Tự ngạc nhiên, có lẽ không ngờ bác sĩ hỏi khó như thế: “Không sao. Em mặc thêm quần áo là được.”
Bác sĩ đối diện vừa viết vừa nói: “Ừ, trời lạnh thì mặc thêm áo. Nhưng nếu mùa hè nóng nực, pheromone lại tăng nhiệt độ thì phải làm sao đây?”
Tống Bách Dương đứng sau Chu Trì Tự nghe đến đây thì sờ mũi rồi cười: “Anh cứ nói em là đứa pheromone tăng nhiệt độ đi. Cậu ấy biết cũng có sao đâu, em chẳng ngại.”
Chu Trì Tự kinh ngạc quay đầu lại, im lặng nhìn Tống Bách Dương mấy lần. Lúc này, cậu đã hiểu được ý tứ của hắn với bác sĩ rồi. Cậu suy nghĩ một lát rồi mím môi nói với hắn: “Đợi mùa hè, tôi cho cậu mượn một ít pheromone.”
Đương nhiên, pheromone của omega không thể tùy tiện cho người khác ‘mượn’ được, huống chi là một alpha như Tống Bách Dương. Pheromone AO hấp dẫn lẫn nhau sẽ k*ch th*ch hắn vào kì đ*ng d*c sớm hơn.
Chu Trì Tự là người thông minh, có trí nhớ siêu phàm, nên cậu không thể quên kiến thức này được. Bởi lẽ đó, Tống Bách Dương nghĩ cậu chỉ nói đùa thôi.
Bản thân hắn không phải người không biết đùa, nên thay vì phản bác, hắn mỉm cười rồi hỏi tới: “Cậu cho tôi mượn pheromone rồi tôi có phải trả lại không?”
Chu Trì Tự thế mà lại nghiền ngẫm câu hỏi này: “Có.”
Sau đó cậu gật đầu, trông có vẻ rất nghiêm túc: “Mùa đông trả lại cho tôi.”
Tống Bách Dương nghe vậy thì cười ha hả: “Vừa đẹp! Bọn mình có thể tối ưu pheromone của cả hai.”
Câu trả lời hời hợt này cho thấy có lẽ hắn không để tâm đến những lời Chu Trì Tự vừa nói. Hắn chỉ xem đó như một cơn gió nhẹ nhàng thoảng bên tai, thổi qua rồi tan đi.
Chu Trì Tự thấy vậy thì cụp mắt xuống, nhưng không đáp lại lời Tống Bách Dương.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bác sĩ đưa lại phiếu khám sức khoẻ cho Chu Trì Tự. Nó được chuyền qua cho bác sĩ bên cạnh cửa như một quả bóng. Cuối cùng, tờ giấy này, cùng với tất cả phiếu khám sức khoẻ của lớp, rơi vào tay Tống Bách Dương.
Tống Bách Dương học theo bác sĩ đã đo chiều cao trước đó – dùng mắt thường để đo độ dày xấp phiếu, rồi chia thành hai phần tương đối bằng nhau. Hắn đưa một phần cho Chu Trì Tự, mình thì giữ phần còn lại.
Hai người bắt đầu kiểm phiếu.
Tống Bách Dương hỏi trước: “Cậu có bao nhiêu?”
Vài giây sau, Chu Trì Tự đếm xong mấy tờ phiếu khám sức khoẻ trong tay: “Hai mươi bốn.”
Nghe vậy, Tống Bách Dương thở phào nhẹ nhõm: “Tôi có ba mươi bốn, cộng lại đúng năm mươi tám tờ.”
Quá trình kiểm tra sức khỏe diễn ra suôn sẻ, không có vấn đề gì, khiến Tống Bách Dương rất vui mừng. Hắn còn đắc ý với Chu Trì Tự: “Tôi hơn cậu hẳn mười tờ, nhưng tôi đếm nhanh hơn cậu đấy!”
Chu Trì Tự không khỏi bật cười: “Khùng quá.”
Tống Bách Dương nghĩ cậu chỉ toàn nói lời hay ý đẹp, thế là cười tươi: “Cảm ơn cậu đã khen!”
Chu Trì Tự cẩn thận đặt xấp phiếu thẳng đứng trên bàn để chỉnh lại các cạnh. Sau khi đã sắp xếp, cậu đưa sang cho Tống Bách Dương. Hắn lập tức cầm lấy, rồi cũng làm y hệt Chu Trì Tự.
Trong lúc đang xếp lại phiếu, Tống Bách Dương vô tình liếc thấy tờ phiếu trên cùng của Phương Văn Trạch. Cột ghi mùi pheromone có một hàng chữ dài, nghĩa là cậu ta cũng có pheromone không mùi.
Lớp này nhiều pheromone không mùi ghê.
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Tống Bách Dương như một con ngỗng bay qua không để lại dấu vết. Đến cuối cùng, nó vẫn là một bí mật không được bật mí, giống mấy tờ phiếu khám bệnh hắn đã bỏ vào túi hồ sơ niêm phong.
–
Một tuần sau kì thi tháng đầu tiên, trường A, với chủ trương phát triển toàn diện văn – thể – mĩ, giao cho học sinh khối mười một nhiệm vụ mới: làm báo tường.
Vì Ngày Quốc khánh đang đến gần, nên chủ đề báo tường phải liên quan đến lòng yêu nước.
Đây là trách nhiệm của lớp phó văn – thể – mĩ lớp 11/1: Hạ Thi Đào. Cô nhóc lập tức huy động một số bạn trong lớp, tranh thủ giờ ra chơi để bắt đầu trang trí tấm bảng đen cuối lớp.
Giang Quân thường không muốn làm bài tập trong giờ ra chơi, thế là quay lưng lại quan sát tiến độ làm báo tường: “Ôi, hiệu suất cao quá! Mới hai ngày mà đã bắt đầu tô màu rồi. Nhỏ tuyệt vời quá đi!”
Tuy Giang Quân không nói ‘nhỏ’ là ai, nhưng bạn cùng bàn Tống Bách Dương của cậu ta thì đã nghe được hàm ý.
Tống Bách Dương thò đầu ra khỏi biển câu hỏi, bắt chước Giang Quân mà quay đầu lại nhìn báo tường trên tấm bảng đen sau lưng. Trong mắt hắn có mấy phần ngưỡng mộ, trong giọng nói lại là mấy phần cợt nhả: “Ái chà, người ta nói gì ấy nhỉ, liệu có phải là người tình trong mắt…”
Lúc này, Giang Quân nhảy dựng lên che miệng hắn lại.
Cậu ta bắt đầu hoảng loạn: “Mày túm cái miệng lại! Muốn nói cho cả lớp biết hả?!”
Tống Bách Dương kéo tay Giang Quân ra, nhìn cậu ta từ đầu đến chân rồi động viên: “Đừng sợ. Thay vì giấu giếm, mày cứ tấn công thẳng đi!”
Giang Quân: …
“Nếu ông trời cho tao một cơ hội, tao sẽ không bao giờ nói mày nghe chuyện này.” Giang Quân hối hận lắc đầu: “Mày thì cảm nắng ai chứ? Toà không chơi, toà không hiểu được đâu.”
Vừa dứt lời, Giang Quân đã nhanh chóng phủ nhận quan điểm của mình: “À không. Nhìn mặt mày là biết đường tình duyên bằng phẳng, cho dù toà có chơi thì toà cũng không hiểu được.”
Tống Bách Dương thắc mắc: “Chẳng lẽ Giang Quân hiên ngang như thế mà cũng tự ti về ngoại hình sao?”
“Trời, tao nói mày nghe, tao từng nghĩ mình đẹp trai lắm.” Giang Quân đổi chủ đề, thở dài lắc đầu: “Cho đến khi tao có crush…”
“Crush có thể khiến người ta lo lắng về ngoại hình…” Nói đến đây, cậu ta chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt bắt đầu di chuyển quanh các đường nét gương mặt Tống Bách Dương: “Haiz, cũng không hẳn, vì đẹp trai như mày là ngoại lệ.”
Mới nói mấy câu, Tống Bách Dương đã nhận ra bạn thân của hắn hơi ủ dột. Hắn không cười nữa, bày ra vẻ nghiêm túc để an ủi cậu ta: “Tự tin lên. Biết đâu crush thích người như mày thì sao? Tao thấy mày đẹp trai mà.”
“Người như tao?” Giang Quân tự giễu: “Một đứa dở thể thao, vô dụng đến mức không thể hít xà? Một thằng mọt sách ngoại hình bình thường, không có tài cán gì?”
Tống Bách Dương đảo mắt: “Khó nói lắm.”
“Mày nghĩ mày không có ưu điểm, không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như thế.” Tống Bách Dương nói thêm: “Mấy năm liền mày làm đại thần trong phòng thi số một, còn dám nói mình chỉ là thằng mọt sách à? Nhiều người muốn được điểm như mày mà không được đấy!”
“Điểm tao cũng được thôi.” Giang Quân không đồng ý lắm với lời khen của Tống Bách Dương. Vởi vẻ mặt còn hơi bực bội, cậu quay đầu theo thói quen rồi thốt lên: “đ*t mẹ!”
Tống Bách Dương hỏi: “Gì vây?”
“Mày nhìn đi, phải Chu Trì Tự đứng trong góc không?” Giang Quân hất cằm về một hướng nào đó. Đằng sau cặp đít chai trong suốt dày cộp, đôi mắt hí nheo lại để nhìn kĩ hơn, sau đó than thở: “Tao thấy hơi sợ rồi! Có vẻ như Hạ Thị Đào đã nhờ Chu Trì Tự giúp nhỏ làm báo tường!”
Tống Bách Dương đáp ngay: “Tao nhớ chữ cậu ấy đẹp lắm.”
Nhìn theo hướng của Giang Quân, Tống Bách Dương thấy Chu Trì Tự một tay cầm cọ, một tay cầm khay pha màu. Đầu cọ xoay tròn trong khay, hoà lẫn màu gouache đỏ với vàng thành màu cam ấm.
Bàn tay cầm cọ trắng trẻo, xương xương nhưng không thô kệch. Bộ đồng phục học sinh cực kì bình thường khoác trên người cậu mang đến vẻ ngoài trẻ trung, tươm tất, trong sáng.
Giang Quân cứ thì thầm vào tai hắn: “Anh Tống, anh Tống, nếu tao vẽ đẹp hoặc viết đẹp thì có thể giúp nhỏ làm báo tường!”
Tống Bách Dương không trả lời. Hắn chợt nhớ lễ bế mạc đại hội thể thao, Chu Trì Tự đã viết tên vào phiếu đăng kí; b kí tự đều đẹp, kiểu đẹp có thể gây ấn tượng với Tống Bách Dương. Ngoài ra, còn mấy chữ trên phiếu kiểm tra sức khoẻ của cậu – nét chữ ngay ngắn, cứng cáp, lại rất có hồn.
Người ta thường nói thư pháp và hội họa không thể tách rời, nên Tống Bách Dương đoán có lẽ Chu Trì Tự cũng có tài vẽ? Thế nhưng, dù cậu không vẽ, mà chỉ viết phấn mấy chữ trên bảng đen thôi, cũng đã khiến mọi người thoạt nhìn đều kinh ngạc.
Trong thoáng chốc, Tống Bách Dương nghĩ đến tấm huy chương vàng mà Chu Trì Tự giành được ở nội dung nhảy cao tại đại hội thể thao, trong lòng không khỏi thở dài: Đại thần đều là những người toàn năng.
Sắc mặt của hắn hiếm có lúc nghiêm túc thế này. Hắn nhìn Giang Quân rồi trịnh trọng nói: “Đồng chí Giang Quân, tao nói thật, có lẽ mày nên bắt đầu hoảng loạn.”
