Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 13: Thân cái gì?



Giang Quân ngồi bên cạnh cũng nghĩ như thế. Nghe Tống Bách Dương nói vậy, cậu ta lập tức hoá thân thành ngọn cỏ úa buồn bã cúi đầu, không đáp lại được một câu.

Thấy thế, Tống Bách Dương không khỏi thở dài thương cảm: “Xem ra đồng chí Giang của chúng ta đã sa vào lưới tình, mắc bệnh tương tư rồi.”

Giang Quân nhìn Tống Bách Dương với vẻ chán nản, rặn ra một câu trong cổ họng: “Cút đi.”

Tuy nhiên, câu ‘cút đi’ này không sắc bén, hung hăng như trước, mà bộc lộ năm phần lo lắng, bốn phần buồn bã và một phần uất ức. Chắc là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, bởi vì cậu ta cảm nhận được nguy cơ đang cận kề.

Tống Bách Dương nhạy bén nhận ra: “Mày…”

Hắn không biết nên nói gì cho phải. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh: “Mày vẫn còn cơ hội, nhỏ ấy độc thân mà. Mày đừng bi quan như thế, kết cục đã định đâu? Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.” 

Nói dứt câu, Tống Bách Dương cảm thấy mình mấy lời hắn nói đan xen giữa nhảm nhí, vô vị và bất lực. Giống như một đoạn kết sáo rỗng trong bài thi Ngữ văn, nghe thì chán ngắt, bỏ đi thì tiếc.

Giang Quân thở dài, không biết vì lời Tống Bách Dương nói hay vì lí do nào khác. Cậu lấy hộp đựng kính khỏi hộc bàn, lấy khăn lau ra, tháo kính rồi bắt đầu lau bụi bám trên tròng kính nhựa dày cộp.

“Đừng xàm nữa, cũng đừng kêu tao hèn. Tao có bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương ở trường cấp ba đâu, nếu thi đại học xong vẫn còn cơ hội thì tao mới thử.” 

“Mày sợ ảnh hưởng việc học à?” 

Giang Quân lắc đầu: “Cũng cũng, nhưng tao không sợ đến thế.”

“Tao lại nghĩ mày là đại thần có thể cân được cả chuyện học và điểm số.” 

Giang Quân chớp mắt, nhưng lại nói với giọng tự giễu: “Thật sao? Cảm ơn mày đã khen.”

Tống Bách Dương lúc này mới nghiêm túc nói với đối phương: “Tao nói thật, nên tao mong mày đừng suy nghĩ theo hướng chạm đáy như thế, được không?” 

“Tao không biết.” Vì Giang Quân cận nặng nên đôi mắt cậu ta sẽ vô thức nheo lại khi không có chùm tia sáng khúc xạ từ tròng kính.

“Tao bắt đầu lung lay rồi, vì nhỏ tuyệt vời quá, còn nhiều người theo đuổi nữa. Đôi khi tao tự hỏi nếu bây giờ mà ngồi yên thì liệu tao có lỡ mất nhỏ, chẳng còn một phần trăm nào luôn không?” 

Tống Bách Dương hỏi ngược lại: “Nếu có thể cân bằng chuyện học với chuyện yêu, tao nghĩ mày không cần ngại.”

“Nhưng nhỏ thì không thể.”

“Hả?”

“Nhỏ nói tao vậy đó.”

Giang Quân cúi đầu cười khổ: “Người ta nói đang học cấp ba nên không muốn hẹn hò, sợ ảnh hưởng đến điểm số, nên tao mới quyết định thôi. Sau đó tao lại nghĩ: không hẹn hò không có nghĩa là không có crush, mà có crush thì cũng không nhất thiết phải quen nhau lúc đang học phổ thông, vì đã quen là phải gánh vác nhiều trách nhiệm, mà tao thì… Bỏ đi, tao nói vớ vẩn thôi.”

Giang Quân nheo mắt lại rồi đeo kính vào. Như thể đã đóng van cảm xúc, cậu ta quay về vẻ vô tư ban đầu: “Tao không muốn nghĩ nữa, có nghĩ cũng không ra. Thôi kệ đi.”

“Có lẽ tương lai còn nhiều cơ hội.” Tống Bách Dương gật đầu: “Tóm lại, bất kể mày lựa chọn thế nào, miễn đừng hối hận là được.”

“Tao biết.” Giang Quần cụp mắt xuống, chớp thêm mấy cái. Im lặng một lúc lâu, cậu ta lại ngẩng đầu cười gian: “Người anh em, tao đang chịu đựng mọi cay đắng và đau khổ trong tình yêu, hay là mày giúp tao chuyện này đi? Ai cũng biết an ủi người khác bằng lời nói, nhưng chỉ có chân nhân như mày mới biết dùng hành động.” 

Tống Bách Dương: ?

Giang Quân hướng ánh mắt rực lửa về phía bạn mình, giọng nói đến là du dương: “Bạn Tống Bách Dương, mày có phải là anh em tốt của tao không? Mày có phải là thành viên team alpha chúng ta không? Mày có phải là lớp trưởng tốt tính, sẵn sàng giúp đỡ người khác không? Hi vọng mày có thể hứa với tao!”

Tống Bách Dương lùi ghế lại nửa bước: “Mày muốn làm gì? Đừng như vậy, tao sợ.”

Giang Quân bắt đầu vận dụng kiến thức chuyên môn về nhạc Hoa của mình, ngâm nga một cách khoa trương: “Mày thực sự muốn lùi bước về sau à?” 

“Hahahaha, mày điên thật đấy.” Tống Bách Dương cười nói: “Muốn nói gì thì nói con mẹ nó đi.”

“Khụ.” Giang Quân hắng giọng, cúi đầu đến gần Tống Bách Dương rồi nói nhỏ: “Mày thân với Chu Trì Tự nhỉ? Giúp tao điều tra phe địch đi?”

“Thân cái gì?”

Tống Bách Dương nhíu mày khó hiểu: “Tao thân với cậu ây? Sao mày biết? Đến cả tao còn không biết nữa là!” 

Giang Quân trả lời một tràng: “Hội thao, người ta nhờ mày giúp bưng bê bàn ghế. Kiểm tra sức khoẻ, hai đứa mày đứng ngoài cửa cười cười nói nói?” 

“… Chứ không phải do tao là lớp trưởng hả?”

Tống Bách Dương lấy hai tay ôm đầu, phủ nhận kết luận của đối phương: “Lần khám sức khoẻ thì mày cũng biết đó, tao vốn nói nhiều, miệng cứ hoạt động không ngừng; cậu ấy lịch sự đáp lại tao, lắng nghe tao không phải vì thân thiết. Tuy nhiên…”

Tống Bách Dương chợt nhớ Chu Trì Tự đã đưa cho hắn xem giới tính đi kèm trên phiếu khám sức khoẻ.

“Haiz, dẹp đi. Nói chung là tao với cậu ấy không thân như mày nghĩ.” 

Tống Bách Dương suýt lỡ lời, nhưng vẫn kịp thời sửa mồm sửa miệng. Hắn không muốn nói về giới tính đi kèm của Chu Trì Tự với Giang Quân. Bởi lẽ với bản tính lắm chuyện của đối phương, cậu ta sẽ càng hỏi nhiều hơn. 

Giang Quân càng đanh đá hơn: “Tao không quan tâm, tao không quan tâm. Nói chung là tao thấy Chu Trì Tự sống khép kín, chỉ mở lòng một xíu với mày.” 

Tống Bách Dương: …

Giang Quân không cúi mình, cứ tiếp tục nói: “Anh Tống, tao đâu có nhờ mày ập vào Chu Trì Tự rồi hỏi chuyện. Tao không ngu đến mức không biết cách đối nhân xử thế, mà chỉ muốn mày để ý giúp thôi mà.”

“Chẳng hạn như khi trò chuyện với Chu Trì Tự, mày có thể cố tình dẫn chủ đề đến một người nào đó, sau đó tận dụng cơ hội để moi thông tin về người đó. Hoặc là nếu mày phát hiện cậu ấy với Hạ Thi Đào có dấu hiệu bất thường, mày phải báo cáo với tao.” 

“Được thôi.” Tống Bách Dương khịt mũi, suy nghĩ một lát rồi nói thêm: “Nhưng đừng đặt ngôi sao hi vọng cho tao, mày cũng phải để mắt tới kẻ địch. Nói cho cùng, tình báo của tao thường không đầy đủ lắm.” 

Giang Quân cười khẽ: “Mày đồng ý là tao biết ơn lắm rồi.”

“Cảm ơn suông thì dễ, còn mày vừa nói gì nhỉ? Chân nhân là phải dùng hành động. Mời tao bữa cơm xem nào!”

“Chừng nào?”

“Hẹn ngày không bằng gặp ngay.”

“… Xin lỗi anh Tống, tao không có tiền.” Nói đoạn, Giang Quân cười gian, lộ ra vẻ đáng đánh vô cùng: “Tao thực sự không có tiền. Tháng này tao tiêu gần hết sinh hoạt phí rồi, thôi để tháng sau nhé?” 

Tống Bách Dương nhíu mày: “Mày vô sản thật hay là lại giả đò? Hôm qua tao thấy mày ăn lẩu cay ở căn tin tầng hai. Mày tìm cách chứng minh đi.” 

Giang Quân đánh trống lảng: “Than ôi, tao còn mấy bài toán chưa giải này. Tao phải làm ngay thôi, vì tiết sau là tiết Toán rồi!” 

“Giang Quân!”

Tống Bách Dương giả vờ nhào tới giật lấy cây bút đen của đối phương: “Ghi giấy nợ đi, lấy uy tín ra mà viết: Giang Quân nợ Tống Bách Dương một bữa cơm, cam kết trả vào cuối tháng Mười.” 

Giang Quân né sang một bên, trộm vía vẫn giữ được cây bút đen trong tay: “Ghi giấy nợ xa lạ quá! Hai đứa mình thân thiết như vậy, ai thèm quan tâm? Cần gì giấy nợ chứ?”

Tống Bách Dương giả vờ tức giận, lập tức ‘dùng hành động’. Hắn nghiến răng đứng dậy, chuẩn bị giật lại cây bút từ tay Giang Quân.

Hai người quấn lấy nhau, dường như sắp đánh nhau đến nơi…

“Tống Bách Dương.”

Một âm thanh lanh lảnh vang lên gần đó, như tiếng nhẫn và mặt dây chuyền va chạm, như tiếng mưa rơi nhẹ nhàng trên những viên gạch đá xanh trên tường trắng ngói đen của ngõ hẻm Giang Nam, như âm thanh ấn tượng nhất trong trí nhớ. Nghĩ đến chủ nhân của giọng nói ấy là nghĩ ngay đến gương mặt sáng, đôi mắt trong veo và lạnh lùng. 

Tống Bách Dương đứng hình trong giây lát.

Chu Trì Tự khẽ nhíu mày, do dự nói: “Cậu…”

Tống Bách Dương lập tức biến sắc. Hắn xoay người, chỉnh lại tư thế để ngồi xuống ghế, sau đó bắt đầu giải thích với Chu Trì Tự: “Bọn tôi chỉ đùa thôi.”

Nói đến đây, hắn không quên đổ vỏ cho người anh em của mình để duy trì hình tượng của mình trong lòng Chu Trì Tự – tốt tính, thân thiện, hay giúp đỡ người khác. 

“Nó nợ tôi bữa cơm, muốn xin khất. Tính tôi đúng là rộng rãi, thoải mái thật, nhưng đã mượn là phải trả. Không thể bỏ qua nguyên tắc được, nên tôi phải dạy nó một bài học.” 

Giang Quân: ?

Tống Bách Dương chỉ muốn nhanh chóng đổi chủ đề nên không để ý đến phản ứng của cậu ta, mà nhìn Chu Trì Tự rồi hỏi: “Ủa, cậu tìm tôi làm gì?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...