Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 22: Tống Bách Dương.



Nghe vậy, Tôn Huệ Vân lộ ra vẻ thất vọng nhiều hơn là tức giận. Môi cô run rẩy, muốn hỏi tới cùng, nhưng khi lời nói sắp ra vuột khỏi miệng, cô chợt nhận ra Chu Trì Tự vẫn còn ở trong văn phòng.

Cô quay sang Chu Trì Tự rồi nói: “Em về trước đi.”

Khi Tôn Huệ Vân lên tiếng, giọng điệu cô rất bình tĩnh, dường như đang cố kiềm nén cảm xúc trào dâng.

Điều này khiến Chu Trì Tự có cảm giác Phương Văn Trạch không phải một học sinh bình thường của lớp 11/1, mà là người nhà cô. Chuyện nhà đóng cửa bảo nhau, nên cô Tôn mới yêu cầu người ngoài đi trước, rồi sau đó chất vấn Phương Văn Trạch.

Nhưng cậu cũng chẳng liên quan tới mấy chuyện này.

Chu Trì Tự thấy bản thân là người điềm tĩnh, trầm tính. Cậu vướng phải cớ sự này là vì cách hành xử của Phương Văn Trạch, suýt nữa cậu phải chịu tai bay vạ gió. 

Nhưng cậu thực sự không quan tâm đến chuyện riêng tư của con cưng chủ nhiệm.

Kể cả lí do tại sao Phương Văn Trạch che giấu tai nạn rò rỉ pheromone – có thể cậu ta sợ phải chịu trách nhiệm thôi.

Trong mắt người khác, sự việc lần này quả là đề tài nóng để chuyện trò với người thân hoặc bạn bè trên mạng. Tuy nhiên, đối với Chu Trì Tự, nó cũng chỉ là gió thoảng mây bay. Cậu cũng chẳng muốn bận tâm đến những người không thân thiết.

Chu Trì Tự bình tĩnh đáp: “Dạ, chào cô Tôn.” 

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, mọi cảnh tượng trong văn phòng lập tức bị chặn đứng. Chu Trì Tự nghe loáng thoáng câu hỏi của Tôn Huệ Vân với Phương Văn Trạch, giọng điệu tức tưởi lắm: “Tại sao?”

Lí do gì thì cũng không đáng để cậu phải bỏ thời gian quan tâm. Chu Trì Tự vốn không phải người tò mò.

Cậu ấy hiếm khi tò mò về ai đó. Lần gần đây nhất cũng là một năm về trước rồi…

Chu Trì Tự vừa bước đi, vừa cúi đầu suy nghĩ.

Cậu bị cận nặng, nhưng bình thường không thích đeo kính; chỉ khi nào đi học, cậu mới để sống mũi mình chịu đựng cơn đau do gọng kim loại đè lên. Kết cấu của sàn bê tông trước mặt cứ mờ mờ, thế là cậu vô thức nheo mắt lại.

Bỗng, có người vỗ nhẹ vào vai cậu từ phía sau.

“Chu Trì Tự!”

Cậu ngạc nhiên nhìn lên.

Khi Tống Bách Dương nói, hai cái răng nanh của hắn lại lộ ra: “Sao rồi? Cô chủ nhiệm có nặng nhẹ gì với cậu không?”

Hắn liếc về phía sau Chu Trì Tự. Thấy con cưng chủ nhiệm vẫn chưa đi ra, hắn suy luận ngay: “Phương Văn Trạch thật à?” 

Chu Trì Tự gật đầu: “Chắc vậy.”

Cậu ngẫm lại một lúc rồi nói thêm: “Cô Tôn không gây khó dễ cho tôi đâu.”

“Đúng là cậu ta.” Tống Bách Dương gật đầu nói.

Hai người đều ngầm hiểu, sau đó bước đi về phía lớp học với nhau.

Chu Trì Tự không nói gì, nhưng trong đầu không khỏi nhớ lại khoảnh khắc bàn tay Tống Bách Dương đặt lên vai hắn cứ mang theo cảm giác là lạ. Cậu quay đầu lại; lúc này cậu mới nhận ra mình vừa ra khỏi văn phòng được ba bước thì đối phương đã gọi cậu lại.

Khi đó, cậu nhìn lướt thấy có một người đang đứng cạnh cửa sổ hướng ra cửa văn phòng. Có lẽ đó chính là Tống Bách Dương.

Chu Trì Tự nghĩ ngợi một lát, rồi vẫn lên tiếng hỏi: “Cậu tò mò lắm hả? Nên cậu không về lớp, mà đứng cạnh cửa sổ để chờ ai đó bước ra?”

Chẳng lẽ mình ‘thiếu tò mò’ đến vậy sao?

Cậu đang suy nghĩ vẩn vơ thì bị giọng nói trong trẻo, rõ ràng của đối phương ngắt lời.

“Cũng cũng.” Tống Bách Dương đảo mắt: “Chủ yếu là lo cô chủ nhiệm này nọ với cậu thôi, với cả sợ bản thân phí công phí sức nữa.”

Chu Trì Tự ngẩng đầu nhìn Tống Bách Dương rồi nhíu mày: “Là sao?”

“Tôi đã mất công nhắc nhở Tôn Huệ Vân rằng Phương Văn Trạch cũng là một trong những ‘nghi phạm’ của vụ án này, không thể để công cốc được, nhỉ?” Tống Bách Dương đắc ý cười. Hai cái răng nanh trắng của hắn lủng lẳng trước mắt đối phương. Đầu răng nhọn, nhưng có đỉnh nhẵn, thể hiện sự sắc sảo đan xen dịu dàng của chàng trai trẻ.

Thực sự khiến người ta rất khó để ngó lơ.

“Thì ra cậu…” Đôi mắt Chu Trì Tự tròn xoe vì khó tin: “Cậu không hiểu lầm lời cô nói, mà là cố ý làm như vậy để…” 

Tống Bách Dương đưa tay phải lên khoác vai đối phương, động tác tự nhiên thì thôi nhé. Hắn cười: “Bạn học Tiểu Chu sắc sảo quá đi thôi.” 

Toàn thân Chu Trì Tự cứng đờ trong giây lát vì sự tiếp xúc thân thể quá mức thân mật.

“Tôn Huệ Vân thường rất sáng suốt, nhưng đụng vào Phương Văn Trạch là cô biến thành kẻ hồ đồ ngay.” Tống Bách Dương giải thích: “Tôi sợ cô có định kiến, khăng khăng cậu là người có liên quan đến vụ tai nạn, mà không thèm cân nhắc đến những trường hợp khác.”

“Vì thế, tôi mới phải nhắc khéo chuyện Phương Văn Trạch cũng là một trong những người đáp ứng đủ điều kiện.”

Chu Trì Tự nghiêm túc nói: “Cảm ơn cậu.”

Tống Bách Dương giả vờ bất mãn: “Khách sáo quá.”

Đại thần Chu hơi chần chừ: “Vậy tôi… Mời cậu một bữa?”

“Được thôi.” Tống Bách Dương vui vẻ đồng ý: “Tôi thích nhất là được bao ăn, không ngại đâu đấy nhé.”

Chu Trì Tự đáp lại: “Ừ, cho tôi thiếu trước, để hôm nào tôi nói cậu sau.”

Nghe vậy, Tống Bách Dương hạnh phúc mỉm cười.

Đối phương thấy thế cũng bất đắc dĩ cười, rồi chợt nhớ ra điều gì đó: “Tôi nói cậu chuyện Phương Văn Trạch giải phóng pheromone, cậu tin thật hả?”

Tống Bách Dương lập tức trả lời: “Đương nhiên là tin.”

“Tại sao?”

Sau một hồi cân nhắc, Tống Bách Dương trả lời: “Từ lúc kết thúc tiết học, ai cũng ngồi thin thít, không dám đứng lên vì sợ người khác hiểu lầm. Có mỗi mình cậu dám đi đến văn phòng thôi. Nếu đây mà là ‘vô trách nhiệm’ thì trên đời còn gì là ‘trách nhiệm’ nữa đâu? Nên tôi mới nghĩ cậu không có gì phải giấu giếm, cũng không cần nói dối.” 

Chu Trì Tự cười lớn: “Cậu cũng biết nhìn nhận đấy chứ.”

Từ văn phòng đến lớp học chỉ còn một đoạn ngắn, bảng tên lớp 11/1 đóng đinh trên tường đã hiện ra ngay trước mắt. Hành lang thưa thớt dần, tay Tống Bách Dương vẫn đặt trên vai Chu Trì Tự; khung cảnh này dường như đang thôi thúc cậu phải hỏi điều gì đó… 

Nếu không hỏi, sau này có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Bầu không khí tốt đẹp này bất ngờ ập vào thế giới của Chu Trì Tự.

“Tống Bách Dương.”

Khi gọi tên người kia, cậu nói một hơi như thể đã bí mật tập luyện hàng ngàn lần.

Đến mấy lời tiếp theo, tốc độ nói của cậu dần chậm lại.

“Tại sao cậu lại… Tốt với tôi như vậy?”

“Hả?” Tống Bách Dương trả lời mà không cần suy nghĩ, như thể đó chỉ là một câu hỏi đơn giản: “Tôi là lớp trưởng. Chẳng phải trách nhiệm của tôi là chiếu cố học sinh mới sao?” 

Đây có vẻ là câu trả lời hợp tình, hợp lí, chẳng lệch đi đâu được. 

Nhưng đó không phải là câu trả lời Chu Trì Tự mong muốn nhất.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, cánh tay Tống Bách Dương trên vai cậu đã buông xuống.

Tống Bách Dương nói: “Đến lớp rồi.” 

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...