Gió lạnh thổi trong văn phòng, luồn vào tay áo và ống quần của Phương Văn Trạch, khiến cậu run lẩy bẩy.
Tôn Huệ Vân đã bình tĩnh lại sau cơn thịnh nộ vừa rồi: “Cô không ngờ lại là em.”
“Em xin lỗi cô Tôn.” Phương Văn Trạch cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Tôn Huệ Vân. Chính cậu cũng cảm thấy mình cực kì hèn nhát, tệ bạc, đúng là một con thỏ đế.
“Tôi mong em không chỉ có thành tích tốt, mà còn là một người dũng cảm, có trách nhiệm.” Lông mày Tôn Huệ Vân nhíu lại: “Em thực sự làm tôi thất vọng quá.”
“Xin lỗi… Cô Tôn…” Tầm mắt Phương Văn Trạch bắt đầu mờ đi. Ban đầu, cậu vốn tưởng đó là do mồ hôi bốc lên tạo thành; nhưng cậu nhanh chóng nhận ra rằng nhiệt độ trong văn phòng chỉ có thể khiến lỗ chân lông co lại, chứ không phải đổ mồ hôi.
“Em chỉ không muốn… Em chỉ không muốn người khác biết… Em có pheromone không mùi…”
Tôn Huệ Vân khó hiểu nhướng mày: “Pheromone không mùi thì sao?”
Phương Văn Trạch lắp bắp: “Em nghĩ… Em nghĩ định kiến của mọi người về pheromone không mùi vẫn luôn ở đó… Bọn họ không thể hiện ra… Nhưng sau lưng thì vẫn chỉ trích… Pheromone không mùi là khuyết tật… Gây hại cho xã hội…”
Tôn Huệ Vân phản bác ngay: “Những người vô văn hoá ấy mà, em không cần để ý. Thế nhưng, việc em không dám nhận lỗi có thể khiến mọi người càng tin pheromone không mùi có ảnh hưởng tiêu cực. Em muốn phá vỡ định kiến, nhưng cách em hành xử lại đi theo những định kiến.”
“Em không nên giấu chuyện mình đã giải phóng pheromone. Đúng ra em nên có trách nhiệm, chứ không phải trốn tránh, không dám chịu thế này.”
Mấy câu sau gần như chạm đến trái tim của Phương Văn Trạch. Cậu ghét lắm, nhưng lại nghĩ rằng mình bất lực không thể thay đổi được, thế nên cậu không nói nữa, chỉ đứng im lặng với thái độ ăn năn, tự vấn.
Nhưng Tôn Huệ Vân vẫn tiếp tục chất vấn Phương Văn Trạch: “Em quên dùng miếng dán chặn pheromone à? Giai đoạn phân hóa của học sinh đa số là hồi cấp hai. Từ đó đến nay, em đã qua biết bao nhiêu thời kì đặc biệt rồi. Tại sao em lại quên chứ?”
“… Em có dán.” Phương Trạch thấp giọng nói.
“Thế thì có vấn đề gì?”
Phương Văn Trạch cúi đầu nói: “Em không biết… Tại sao miếng dán chặn pheromone lại không có tác dụng…”
Tôn Huệ Vân tỏ vẻ không tin: “Không biết?”
Kĩ năng ‘thẩm vấn’ của cô lại phát huy tác dụng vào lúc này: “Em thực sự không biết tại sao nó không có tác dụng?”
“Nói chuyện thì nhìn vào mắt tôi.” Giọng cô trở nên đanh thép.
Phương Văn Trạch hết cách nên đành phải chậm rãi ngẩng đầu lên. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu cảm giác như tất cả những lời thêu dệt, giấu giếm của mình đều bị đối phương nhìn thấu. Tất cả những cái cớ của cậu đều nực cười như mấy trò trẻ ranh.
Não cậu đột nhiên ngừng hoạt động, chỉ còn lại một khoảng thở cuối cùng, nhưng cậu không thể nghĩ ra bất kì lí do lí trấu gì nữa.
Tuyến phòng thủ tâm lí đã sụp đổ.
Cậu không thể kiềm nén làn sương mờ ảo trước mắt. Nó ngưng tụ thành những giọt nước mắt trong suốt, từ từ lăn dài trên má, nghiền nát lòng tự trọng của cậu ra thành từng mảnh: “Bởi vì nó hết hạn…”
“Em xin lỗi, cô Tôn… Cô cũng biết gia cảnh nhà em… Em thực sự không đủ khả năng để mua một miếng dán chặn pheromone tốt hơn… Thế nên em trao đổi với nhân viên cửa hàng… Trước giờ em vẫn mua loại cận date…”
“Bình thường không có vấn đề gì… Thực sự… Em không biết lần này thì sao… Không dùng được nữa.”
Phương Văn Trạch gần như khóc nấc.
–
“Tôi không ngờ đến cả miếng dán chặn pheromone mà cũng cá lớn khinh cá bé.”
Mình edit như thế, nhưng raw là 鄙视链, word for word thì là ‘chuỗi khinh thường’. Đây một từ lóng trên mạng để chỉ trích hành vi sống vật chất ở Trung Quốc. Tương tự như chuỗi thức ăn, những người ở nhóm cao hơn (về địa vị xã hội, công việc, kinh tế, sở thích, v.v.) khinh bỉ những người ở nhóm thấp hơn.
Thứ Sáu, trong buổi sinh hoạt lớp, Tôn Huệ Vân đứng trên bục giảng nghiêm túc nói: “Một miếng dán chặn pheromone mà cũng phải cạnh tranh à? Những học sinh sử dụng miếng dán năm mươi tệ kém cỏi hơn những học sinh sử dụng miếng dán hai trăm tệ sao?”
“Đừng quên, các em đang là học sinh. Ba mươi chưa phải là Tết, vận đổi sao dời, sau này không biết ai hơn ai đâu. Các em nên cạnh tranh với nhau về điểm số, chứ không phải vật chất phù phiếm!”
Tôn Huệ Vân lên tiếng: “Đâu phải các em kiếm ra tiền, mà là ba mẹ. Em dùng hai trăm tệ mua miếng dán vì em được sinh ra trong một gia đình khá giả, ba mẹ cho em nền tảng kinh tế tốt hơn. Nhưng đây không phải cái cớ để em coi thường bạn khác!”
“Tôi thực sự bối rối.” Tôn Huệ Vân nói thẳng: “Cứ cái gì cũng phải so sánh mới được hay sao?”
“Mục đích cuối cùng của miếng dán là để chặn pheromone, không phải để thể hiện sự giàu có của nhà các em. Chỉ cần có thể chặn pheromone thì không nên cạnh tranh về giá cả. Giá của miếng dán chặn pheromone nên được cân đo đong đếm dựa theo tình hình tài chính của gia đình. Các em rõ chưa?”
“Gì vậy trời?” Giang Quân không hiểu tại sao Tôn Huệ Vân lại đột nhiên lại nói mấy chuyện này, thế là thấp giọng phàn nàn với Tống Bách Dương: “Tao tưởng cô sẽ làm rõ vụ tai nạn pheromone mấy ngày trước. Với cả tao thấy lớp mình thân thiện mà, khinh thường người khác dùng miếng dán rẻ tiền hồi nào?”
Tống Bách Dương lắc đầu rồi viết vào giấy nháp: Khó nói thật.
Giang Quân cũng biết nói chuyện sẽ dễ thu hút sự chú ý của Tôn Huệ Vân, nên cậu cũng cầm bút lên viết: Tôn Huệ Vân không truy cứu chuyện đó nữa à? Tại sao không phê bình tội đồ Phương Văn Trạch trước mặt cả lớp chứ?
Tống Bách Dương ghé văn phòng rồi về lớp, làm sao tránh khỏi sự tra hỏi của Giang Quân. Hắn nói thẳng chân tướng mà Chu Trì Tự đã chia sẻ, rằng người giải phóng pheromone chính là Phương Văn Trạch. Bởi vậy cho nên bạn thân hắn mới biết.
Tống Bách Dương đáp: Liên quan tới Phương Văn Trạch, ai mà biết được.
Giang Quân khó tin: Cứ để như vậy sao?
Cậu ta suy nghĩ một lát rồi tiếp tục viết nhanh: Mày có biết gần như cả lớp nghĩ Chu Trì Tự là người gây hoạ không? Vì cậu ấy là người duy nhất ghé văn phòng sau khi tan học.
Bài phát biểu hùng hồn trên bục giảng của Tôn Huệ Vân về miếng dán rào chắn đã tạm dừng: “Tôi nghe lớp bên cạnh nói về tình trạng này, nên tôi mới nêu ra ở buổi sinh hoạt lớp hôm nay. Tôi mong lớp mình sẽ không có xảy ra chuyện tương tự.”
Tôn Huệ Vân đổi chủ đề, bắt đầu nói về mấy việc quen thuộc: điểm số và thứ hạng.
Tống Bách Dương với Giang Quân ngồi ở dưới cùng, ngóng chờ chờ cô Tôn giải thích về vụ rò rỉ pheromone. Thời gian lặng lẽ trôi qua lặng lẽ trong lúc chờ đợi. Thay vì sự quở trách gay gắt, cả hai chỉ nghe thấy tiếng chuông báo hết giờ học, cộng thêm ‘buổi sinh hoạt lớp kết thúc ở đây’.
Bất ngờ đấy, nhưng cũng đoán được.
Tôn Huệ Vân vừa rời đi, Giang Quân lập tức cay cú với Tống Bách Dương, bắt đầu chửi bới: “Không được, như này là hết nói nổi! Nếu là người khác, với cái nết của Tôn Huệ Vân ấy hả, chắc chắn sẽ mắng cả lớp, chuông có reo thì vẫn phải mắng thêm mười phút nữa mới thôi!”
“Tao cũng hết nói nổi.” Vẻ mặt Tống Bách Dương cũng hơi khó chịu: “Rò rỉ pheromone gây ảnh hưởng đến tất cả mọi người. Đây vốn không phải chuyện nhỏ, vậy mà cô còn không đề cập đến.”
“Mỗi lần có chuyện liên quan đến Phương Văn Trạch là cô cứ im ỉm vậy đó.” Tống Bách Dương nhíu mày, không khỏi thở dài: “Tao đánh giá thấp địa vị của Phương Văn Trạch trong lòng cô rồi.”
