Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 31: Tự nhiên phớt lờ mình?



Giáo viên môn Thể dục lớp 11/1 rất lành tính. Trước hội thao mùa thu, thầy ấy dạy môn này một cách nghiêm túc vì muốn các học sinh giành được vinh dự.

Sau đó, phần lớn thời gian thầy đều xuất hiện trước cả lớp cho có lệ, rồi biến mất tăm. 

Trước khi chuông reo báo hiệu hết tiết học, thầy lại xuất hiện từ hư không, chính thức điểm danh, rồi tuyên bố hết giờ học thể dục.

Có lúc việc điểm danh sau giờ học cũng bị hủy bỏ.

Bởi thế cho nên tiết thể dục là thời gian hoạt động tự do, tự do đến mức về lớp học cũng được, miễn là kịp quay trở lại trước khi hết tiết. 

Nói gì thì nói, Tống Bách Dương là người giỏi nhất ở đường đua cự li ngắn – điều này càng được thể hiện rõ khi hắn chạy trên sân trường vắng, không có chướng ngại vật.

Nhìn ra xa, hắn thấy bóng dáng Chu Trì Tự bước nhanh lên cầu thang giảng đường, như thể đang định quay về lớp 11/1 ở tầng năm.

Chạy quãng đường dài với tốc độ nước rút nhưng Tống Bách Dương không hề hụt hơi. Ngoại trừ lồng ngực lên xuống phập phồng nhiều hơn bình thường một chút, trông hắn hầu như chẳng có gì bất thường cả.

Hắn dùng đôi chân dài của mình leo lên cầu thang từng hai bậc một, khoảng cách với Chu Trì Tự cuối cùng cũng dần dần thu hẹp lại.

Hắn lên đến tầng năm rồi nhìn xung quanh. Chu Trì Tự đang đứng cách hắn không xa về phía bên phải.

Cuối cùng cũng đuổi kịp.

Tống Bách Dương chạy nhanh về phía đối phương, vỗ vai cậu từ phía sau: “Chu Trì Tự, sao lúc nãy tôi gọi mà cậu không nghe?”

Chu Trì Tự ngoảnh lại – đây vốn là một hành động vô thức – sau đó kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt Tống Bách Dương. Cậu vội vàng lùi lại vài bước, có lẽ là vì bị đối phương chạm vào: “Xin lỗi cậu, tôi không nghe thấy.”

Tống Bách Dương nghĩ rằng mình đã gọi tên Chu Trì Tự thật to trên sân vận động, hẳn là cậu không thể không nghe thấy, nhưng hắn không bận tâm đến vấn đề này: “Sao tự nhiên thấy không khỏe thế?”

Nghe hắn hỏi như vậy, Chu Trì Tự có vẻ hơi là lạ. Cậu quay lưng về phía Tống Bách Dương rồi bước về phía trước: “Không sao đâu, cậu đừng lo.”

Nhưng Tống Bách Dương vẫn không yên tâm. Hắn đứng đó, nói với lưng của Chu Trì Tự: “Cậu thấy khó chịu ở đâu? Có cần đi bệnh viện không?”

Chu Trì Tự trả lời: “Tôi không sao.”

Thế là hắn dặn dò: “Nếu cần tôi giúp thì cứ nói nhé.”

Tốc độ đi của Chu Trì Tự càng lúc càng nhanh: “Ừ.”

Tống Bách Dương cũng nhanh chân hơn, đi về phía trước, đuổi kịp với bả vai đối phương: “Tôi thấy đúng là cậu không khỏe…”

Lần này, Chu Trì Tự không phản hồi hắn nữa. 

Là lớp trưởng dưới trướng Tôn Huệ Vân cả một năm, Tống Bách Dương đã đạt đến trình độ nhất định trong việc quan sát lời nói và biểu cảm của mọi người. Hắn mơ hồ cảm thấy người trước mặt có gì đó không ổn.

Tự nhiên phớt lờ mình?

Theo lí mà nói, lựa chọn tốt nhất của Tống Bách Dương lúc này là lặng lẽ rời đi, nhưng hắn không khỏi suy đoán về sự bất thường trong lòng Chu Trì Tự. Đây là vấn đề thường gặp ở những người có đầu óc hay nhảy số, nói hơi quá một chút thì là overthinking.

Chu Trì Tự không muốn, mà mình cứ hỏi đi hỏi lại thì phiền lắm, nhưng thôi nhây thêm lần nữa vậy. Tống Bách Dương nghĩ.

“Sao cậu không trả lời?”

“Cậu khó chịu đến mức không muốn nói chuyện luôn hả?”

“Tôi biết cứ hỏi tới như thế này sẽ làm cậu khó ở…” 

Chu Trì Tự đang đi phía trước chợt dừng lại một chút.

“Tôi thấy trông cậu không được khỏe lắm…”

“Tôi hơi lo.”

“Nói thêm hai câu nữa thôi.”

Chu Trì Tự dừng lại.

“Nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì cứ nói tôi nghe.”

“Cậu đừng ngại làm phiền tôi, tôi còn không ngại ấy chứ.”

Một phút im lặng.

Ngay sau đó, Chu Trì Tự quay đầu lại, cắn chặt răng hàm dưới, hung hăng nói với Tống Bách Dương: “Tôi vào kì đ*ng d*c, được chưa?”

“Đã nói không sao rồi mà.”

Lại thêm một khoảng lặng chết chóc nữa.

Lời hồi đáp như tiếng vọng từ từ tan biến trong không khí, quanh quẩn bên tai Tống Bách Dương, ùa vào tai hắn. Trong giây lát, đầu óc trống rỗng của anh chỉ còn lại ba từ…

Kì… Kì đ*ng d*c.

Tống Bách Dương cứng đơ tại chỗ.

Ừ, ừ nhỉ. Omega cũng có kì đ*ng d*c.

Chu Trì Tự đứng bên cạnh quấn chặt áo rồi bỏ chạy.

Vẻ mặt Tống Bách Dương trở nên kì lạ, đan xen giữa sự xấu hổ và hối hận. 

Sao mình lại quên được chứ!

Mấy ngày trước mình còn đi mua miếng dán chặn pheromone với cậu ấy.

Tống Bách Dương mải mê suy nghĩ mà không nhận ra rằng hành động đi theo bước chân của Chu Trì Tự đã trở thành phản xạ có điều kiện của hắn.

Ít nhất là vào lúc này, phản xạ có điều kiện này đang điều khiển cơ thể hắn, khiến hắn vô thức, mơ màng bước tới cửa nhà vệ sinh.

Ngoại trừ lớp 11/1 đang có tiết Thể dục, các lớp còn lại đều có tiết văn hóa. Tiếng giảng bài của các giáo viên cứ ong ong bên tai Chu Trì Tự.

Tất nhiên, giữa âm thanh này là cả tiếng bước chân luôn hiện hữu phía sau.

Biển báo nhà vệ sinh ở rất gần, nằm ngay trong tầm mắt của Chu Trì Tự. Trong nháy mắt, nó k*ch th*ch dây thần kinh kiềm nén muốn giật lên của cậu.

Sự kiên nhẫn cuối cùng đã cạn kiệt, Chu Trì Tự quay lại, cộc cằn hỏi Tống Bách Dương: “Cậu định đi theo tôi vào nhà vệ sinh để xem tôi thay miếng dán chặn pheromone à?”

Bấy giờ, Tống Bách Dương mới tỉnh ngộ.

“Không, không.” Tống Bách Dương nói: “Xin lỗi cậu, tôi đi đây. Tôi sẽ đi ngay.”

Chu Trì Tự không nói gì, còn bóng dáng người kia nhanh chóng biến mất ở cửa nhà vệ sinh.

Khi bước vào nhà vệ sinh, vẻ mặt của Chu Trì Tự vẫn bình thản, không khác mấy so với thường ngày. Tuy nhiên, khi cậu đóng cửa buồng lại, cuối cùng cậu cũng cau mày, để lộ vẻ mặt như đang chịu đựng.

Sự hấp dẫn về pheromone giữa AO sẽ trở nên mãnh liệt hơn khi một trong hai người đang trong thời kì đ*ng d*c.

Giống như Chu Trì Tự hiện tại.

Cậu cảm thấy nếu mình đến gần người kia hơn nữa, cậu sẽ trở thành một kẻ yếu đuối, cầu xin pheromone của hắn trong trạng thái ngơ ngác, khuất phục trước h*m m**n.

Nhiều lần Chu Trì Tự cảm thấy mình có thể vượt qua bản năng bằng lí trí, nhưng kì đ*ng d*c không bao giờ đến chậm cứ liên tục gào thét, chế giễu cậu. Nó nói cậu chỉ là một người bình thường; giống như hàng triệu con người nghiện ngập khoái lạc trong trên đời này, h*m m**n sinh lí vẫn luôn tồn tại.

Chỉ là bình thường nó ẩn núp trong một góc khuất, tạo cho người ta ảo giác rằng nó đã biến mất. Nhưng đến kì đ*ng d*c, nó đột nhiên xuất hiện, giương nanh múa vuốt, chống lại sức mạnh lí trí.

Nó nhắc đi nhắc lại với Chu Trì Tự rằng cậu cũng muốn yêu, muốn được yêu.

Cụ thể hơn…

Muốn pheromone.

Pheromone ánh nắng mặt trời.

Cậu run rẩy gỡ miếng dán sau gáy, lấy một miếng dán mới to hơn trong túi đồng phục học sinh rồi xé toạc bao bì. Đây chính là loại cậu đã đi mua vào cái ngày dẫn Tống Bách Dương đi ăn thịt nướng.

Chu Trì Tự từ từ dán miếng dán lên gáy, dùng mười ngón tay ấn chặt mép để tránh trường hợp độ bám dính kém gây rò rỉ pheromone.

Một loạt thao tác này cực kì đơn giản, nhưng khi hoàn thành, Chu Trì Tự lại thở dài một hơi.

Omega trong thời kì đ*ng d*c thường trở nên yếu ớt, mệt mỏi. Có lẽ mục đích của việc con người bình thường tiến hóa thành con người với giới tính đi kèm ấy là omega thích được bảo vệ, đồng thời khơi dậy mong muốn bảo vệ người khác của alpha.

Pheromone không mùi nhưng có thể hạ nhiệt độ chỉ mang đến cảm giác thoải mái vào giữa hè. Còn những thời điểm khác ấy à, chẳng khác gì tra tấn.

Thời tiết cuối tháng Mười không còn mát mẻ nữa, mà hơi se lạnh, xen lẫn với mùi nước mưa khiến Chu Trì Tự không khỏi quấn chặt lớp đồng phục mùa thu mỏng manh quanh người.

Kì đ*ng d*c thực sự rất phiền.

Chu Trì Tự cảm thấy mình sắp hết sức rồi.

Cậu đứng cạnh bồn rồi rửa tay, để dòng nước mát chảy qua các đầu ngón tay.

Chu Trì Tự mím môi.

Không biết Tống Bách Dương còn ở ngoài cửa không?

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...