Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 32: Nhưng trời vân lạnh.



Chu Trì Tự biết giọng điệu của mình ban nãy không mấy thân thiện. Cậu muốn đổ thừa hết cho thời kì đ*ng d*c mà mình ghét cay ghét đắng nhưng không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, tiếng lòng cậu nói nguyên nhân thực ra còn sâu xa hơn.

Khoảng cách quá gần thì táo bạo, khoảng cách quá xa lại không đủ mập mờ.

Cậu nghĩ đến mục tiêu lâu dài, không muốn gấp rút vì chuyện trước mắt, nhưng cũng lo mình sẽ bỏ lỡ cơ hội.

Chu Trì Tự vốc nước rửa mặt hai lần để chấm dứt dòng suy nghĩ lung tung.

Cậu luôn tin rằng kì đ*ng d*c không chỉ mang lại sự yếu đuối về thể chất, mà còn cả những thách thức về mặt tâm lí.

Trong lúc cơ thể yếu ớt, con người dễ phản ứng với các thông điệp sinh lí, khiến những suy nghĩ tiêu cực xuất hiện.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Chu Trì Tự hơi do dự, nghĩ đến việc mình nên nói gì nếu Tống Bách Dương vẫn còn đứng ngoài cửa.

Nhưng cậu chưa kịp nghĩ ra thì chân đã đi tới cửa rồi. 

Ánh nắng chiều chiếu xuống cửa sổ kính trong suốt như tấm màn chắn được tạo nên từ những viên pha lê trắng lấp lánh. Trong nháy mắt, cả hành lang sáng bừng lên.

Chớp mắt một cái, Chu Trì Tự đã thấy Tống Bách Dương không còn đứng đây nữa.

Những lời nói trên đầu lưỡi bị Chu Trì Tự lẳng lặng nuốt vào trong.

Chẳng thế. Nếu có người từ chối mọi sự quan tâm của mình thì mình cũng không ở lại. Chu Trì Tự nghĩ.

Cậu bước dọc theo những đốm vàng rực do mặt trời để lại. Trên đường đi, cậu ngoảnh đầu lại nhìn – ánh nắng bên ngoài cửa sổ vẫn đang sáng rực rỡ.

Chu Trì Tự không nhìn nữa. Cậu rụt cổ, khoanh tay bước về phía lớp học.

Chỉ là trời hôm nay hơi lạnh.

Sự khác biệt giữa người với người được phản ánh ở nhiều khía cạnh, chẳng hạn như khả năng chịu lạnh. Có một số người trông gầy gò, ít thịt nhưng lại có chịu lạnh giỏi cực kì, chẳng hạn như mẹ của Chu Trì Tự.

Nhưng cậu thì không như thế. Ngoại trừ mùa hè, mỗi lần đến kì đ*ng d*c, cậu đều hi vọng có sự đột biến nào đó để cứu vãn những gen quá nhạy cảm với cái lạnh của mình.

Cuối tháng Mười mà vẫn còn những người mặc áo ngắn tay vui vẻ chơi bóng rổ trên sân, uống soda và nước khoáng trong tủ đông, ăn kem giá cao tại siêu thị trường.

Chu Trì Tự quấn chặt mình bằng hai lớp áo, bên trong là hoodie, bên ngoài là đồng phục học sinh.

Nhưng trời vẫn lạnh.

Chu Trì Tự ngồi một mình trên ghế – chỉ có mỗi cậu đang ở trong lớp. Ngay cả khí carbon dioxide ở nhiệt độ 36,3-37,2oC được đẩy ra khỏi phế nang rồi thở ra ngoài cũng trở thành xa xỉ phẩm.

Chu Trì Tự lạnh đến nỗi không muốn rút tay ra khỏi túi đồng phục. Thay vào đó, cậu nhét chúng vào tay áo rộng để cố gắng làm chậm quá trình tản nhiệt.

Khỏi nói đến việc cầm bút làm bài tập.

Mỗi khi tiếp xúc với không khí, chỉ có các thụ thể lạnh trên da nhận được k*ch th*ch: các dây thần kinh hướng tâm, trung tâm điều hòa nhiệt độ vùng dưới đồi, các dây thần kinh li tâm và các cơ quan sinh nhiệt đều bị k*ch th*ch.

À, còn vỏ não nữa. Nó cũng là thủ phạm gây ra cảm giác lạnh lẽo này.

Chu Trì Tự thử thò một đốt ngón tay nhỏ ra nắm lấy vành nón hoodie, đội nó với nón đồng phục lên đầu rồi nằm úp mặt xuống bàn.

Vành nón phủ xuống hai cánh tay bắt chéo, tạo thành một không gian tương đối kín.

Ngủ thôi.

Những gì Chu Trì Tự có thể làm ở thời điểm hiện tại là giảm diện tích tản nhiệt, giảm năng lượng tiêu thụ.

Cậu không biết mình bị đánh thức bởi tiếng động hay bởi cái lạnh.

Trường A có hai tiết Thể dục mỗi tuần được sắp xếp liền kề nhau. Chu Trì Tự không xem đồng hồ trước khi đi ngủ, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, bởi có vẻ như đó là một khoảng thời gian dài, nhưng cũng có vẻ như chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Hầu hết học sinh lớp 11/1 đã về lớp. Các bạn vừa học Thể dục, adrenaline sinh ra khi mới vận động vẫn chưa tan biến hoàn toàn. Bởi lẽ đó, có thể hiểu được tại sao ai nấy cũng đều hào hứng.

Lớp học tràn ngập tiếng nói chuyện, thảo luận sôi nổi. Nước trong bình đun siêu tốc đã cạn kiệt, nên nó phải hoạt động hết công suất để kịp đun sôi nước lạnh.

Khi Chu Trì Tự tỉnh giấc, cậu nhận ra cái mũi mình bị nghẹt, thế là phải tạm thời thở bằng miệng.

Bạn cùng bàn để ý ngay tới hành động của cậu: “Dậy rồi hả?” 

Cậu ấy suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Sao tự nhiên lại về lớp?”

Chu Trì Tự đáp lời: “Tôi thấy hơi khó chịu.”

Bạn cùng bàn hỏi lại: “Tôi lấy cho cậu li nước ấm nhé?” 

“Cảm ơn cậu, không cần đâu.” Chu Trì Tự từ chối: “Tôi vẫn chưa uống hết nước trong li.”

Bạn cùng bàn không nói nữa.

Chợt, đại thần Chu cảm thấy mũi hơi ngứa.

“Hắt xì…”

Chu Trì Tự khịt một cái, rút ​​khăn giấy từ trong ngăn kéo ra rồi bình tĩnh xì mũi.

Hình như có tiếng kẽo kẹt khác ở phía trên đầu… Chu Trì Tự nhìn lên mới thấy quạt trần đang bật. Cậu ngồi chéo dưới chiếc quạt; nó thổi đến góc đồng phục cũng phải bay lất phất.

Chẳng trách ban nãy còn thấy lạnh hơn.

Chu Trì Tự nhíu mày: “Sao lại bật quạt?”

Bạn cùng bàn giải đáp: “À, có mấy đứa trong lớp da dày, không sợ lạnh. Tụi nó học Thể dục chăm chỉ lắm nên đổ mồ hôi rần rần, hết tiết là phải bật quạt ở mức cao nhất.” 

Chu Trì Tự lại hỏi: “Quạt bật lâu rồi hả?”

Người bạn kia đáp: “Từ lúc hết tiết Thể dục là đã bật rồi, một phút nữa là vào tiết mới.” 

“Ừ.” Chu Trì Tự vò nát tờ khăn giấy xì mũi rồi vứt sang bên phải bàn học ngay sát tường: “Tôi đi tắt nó nhé.”

“Khỏi đi.” Chu Trì Tự bị bạn cùng bàn cản lại: “Cậu không khoẻ mà, để tôi đi tắt cho.”

“Ừ, cảm ơn cậu.” Chu Trì Tự gật đầu: “Hắt xì…”

Lại hắt xì thêm lần nữa.

Chu Trì Tự thầm nghĩ đáng lẽ mình phải thức sớm hơn.

Mấy triệu chứng này có vẻ là bệnh cảm lạnh

Một lúc sau, chiếc quạt trần trên đầu cậu cuối cùng cũng quay chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn. Đối với Chu Trì Tự, đó giống như kết thúc một cuộc tra tấn. Mặc dù vậy, cậu vẫn không thể ngừng run rẩy vì cái pheromone nước mưa kia.

Mọi người thường nói hàn khí xâm nhập cơ thể có thể gây cảm lạnh.

Chu Trì Tự cảm thấy tình cảnh của mình còn đáng thương hơn, bởi chẳng có hàn khí xâm nhập gì cả. Pheromone giảm nhiệt độ là nội sinh. Nó đang nỗ lực  phát tán ra bên ngoài, nên nếu cậu không cẩn thận thì nó có thể gây ảnh hưởng đến người khác.

Đến tiết học thứ ba và thứ tư buổi chiều, Chu Trì Tự liên tục cảm thấy buồn ngủ vì chóng mặt. Cậu may mắn tránh được cú ngã đập đầu xuống bàn bằng cách dùng tay trái giữ cằm. Tuy nhiên, mí mắt cậu liên tục giật giật, lúc tỉnh lúc mê, đầu thì gục xuống như con gà mổ thóc.

Nét chữ trên sách giáo khoa đã biến dạng đến mức không thể nhìn thẳng được, như một sợi tơ mỏng, mặc dù Chu Trì Tự cảm thấy từng nét mình viết đều rất nghiêm túc.

Nhưng thực ra chỉ đẹp hơn cây bách với cây dương mà Tống Bách Dương vẽ lần trước.

Khi tiếng chuông báo hiệu tiết học vang lên, nó như tiếng gọi giải thoát vọng bên tai Chu Trì Tự.

Cậu xếp cặp sách gọn gàng, cầm theo cuốn sách giáo khoa Hoá Sinh đang học dở vào buổi chiều rồi đi thẳng đến văn phòng của Tôn Huệ Vân.

Cậu muốn xin phép Tôn Huệ Vân để nghỉ tiết tự học buổi tối.

Tuy Chu Trì Tự thường cố gắng hạn chế tiếp xúc với cô Tôn, nhưng với tình hình hiện tại, cậu không thể tránh né được.

Trong văn phòng, Chu Trì Tự giải trình sơ với cô Tôn, bao gồm cả thời kì đ*ng d*c và các triệu chứng hiện tại của cậu.

Tôn Huệ Vân gật đầu đồng ý: “Ừ, tôi biết rồi.”

Chu Trì Tự biết cô sẽ không ngăn cản cậu nghỉ ngơi, nhưng cô cũng không sẽ không hỏi thêm mấy câu vì lo lắng. Vậy cũng được, Chu Trì Tự không muốn giao tiếp quá nhiều với Tôn Huệ Vân.

Chu Trì Tự bước ra khỏi văn phòng rồi xách cặp chạy thẳng lên cầu thang. Cậu chỉ muốn trốn khỏi trường càng sớm càng tốt, về nhà đắp chăn rồi đánh một giấc thật ngon, không cần phải lo lắng gì nữa.

Chu Trì Tự cúi đầu đi được thêm vài bước thì một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện trong tầm mắt cậu. Chiếc quần đồng phục học sinh rộng thùng thình treo trên không vì không đủ dài, để lộ một mảng da phía trên mắt cá chân.

Nhìn quen quá.

Hình như mình vừa thấy hồi tiết Thể dục hôm nay. 

Chu Trì Tự chậm rãi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt Tống Bách Dương.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...