Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 48: Rắc rối.



Thứ Ba, danh sách học sinh đội tuyển được vào vòng hai đã được quyết định.

Các giáo viên gửi danh sách đến cho chủ nhiệm các lớp.

Tống Bách Dương nhận danh sách học sinh trúng tuyển từ tay Tôn Huệ Vân rồi mang về lớp học. Hắn vừa đến nơi thì chuông reo, nên đành phải chờ đến lúc hết tiết để dán danh sách lên bảng tin lớp.

Đến giờ tan học, Tống Bách Dương không dám chần chừ thêm nữa. Hắn đang định rời khỏi chỗ ngồi với danh sách thì nghe thấy Phương Văn Trạch bên cạnh gọi tên mình.

“… Tống Bách Dương, cậu cho tôi xem danh sách trước được không?”

Phương Văn Trạch vốn đang ngồi ở bàn học. Vì đi đứng bất tiện, cậu ta chỉ có thể từ từ xoay thân trên đúng chín mươi độ, mỉm cười thận trọng với Tống Bách Dương: “Tôi không tiện đi ra sau.”

Tống Bách Dương đưa tay ra, cầm một tờ giấy mỏng với vài dòng chữ đen phỏng Tống thể: “Đây.”

“Cảm ơn cậu.”

Phương Văn Trạch rụt rè rướn cổ, dán mắt nhìn vào danh sách như tìm kiếm điều gì đó. Chẳng mấy chốc, ánh mắt cậu ta dừng lại ở ngay một vị trí – tên của chính mình.

Cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, Phương Văn Trạch không hề tỏ ra quá ngạc nhiên. Ngược lại, giữa hai hàng lông mày cậu ta thoáng hiện một chút nhẹ nhõm.

“Cảm ơn cậu nhé, tôi xem xong rồi. Cậu ra sau dán nó lên đi.” Phương Văn Trạch không nhìn nữa, mà quay người lại, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Tống Bách Dương sải bước dài đến bảng thông báo, dán danh sách bằng băng dính trong suốt. Bỗng nhiên, có người vỗ vai anh từ phía sau. Tống Bách Dương vô thức giật mình, quay lại nhìn…

“Giang! Quân!”

Giang Quân, kẻ đang lén lén lút lút đứng sau lưng Tống Bách Dương, cười phá lên.

Hai người vươn đầu nhìn vào danh sách những người đã vượt qua vòng một của kì thi chọn đội tuyển Toán. Đúng như mong đợi, cả hai đều tìm thấy tên mình trong đó.

Tống Bách Dương còn xem giúp Chu Trì Tự – tên cậu ấy đương nhiên phải có trong danh sách. 

Có tổng cộng tám cái tên. Tống Bách Dương nhớ hồi đầu lớp có mười người đăng kí, tức là tỉ lệ đậu vòng hai lên đến 80%.

Nói gì thì nói, đây vẫn là lớp chọn, còn ở các lớp chương trình chuẩn, tỉ lệ có thể sẽ thấp hơn một nửa.

Giang Quân không rời đi ngay, mà tiếp tục xem những người khác trong danh sách. Cậu ta nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó không ổn, chỉ vào một chỗ trên danh sách: “Anh Tống! Chỗ này lạ quá!”

“Có chuyện gì vậy?”

“Anh Tống, nếu tao nhớ không nhầm thì Phương Văn Trạch không tham gia vòng tuyển chọn đầu tiên? Lúc đó nó bị gãy chân, vẫn đang nằm viện để hồi phục mà? Tại sao nó lại có tên trong danh sách?

Tống Bách Dương im lặng một lúc.

Thấy nét mặt hắn thay đổi, Giang Quân không khỏi hỏi: “Anh Tống, mày sao vậy? Sao không nói gì hết? Mày biết chuyện này không?” 

Tống Bách Dương chậm rãi lắc đầu: “Không.”

Hắn nói thêm với Giang Quân: “Nhưng tao sẽ để ý, có gì tao nói mày ngay.”

“Ừ.” Giang Quân nhìn chằm chằm vào ba chữ ‘Phương Văn Trạch’ trên danh sách, khinh khỉnh nói: “Mong nó không được đối xử đặc biệt nữa.”

Tống Bách Dương không trả lời.

Nghĩ đến một vài chuyện lặt vặt, ngay cả hắn cũng không dám chắc chắn.

Suy cho cùng, Tôn Huệ Vân đã có ‘tiền án’ phá hoại sự công bằng của quy định trường học chỉ vì Phương Văn Trạch.

Ngay từ trưa hôm trước, khi Tôn Huệ Vân đến hỏi thăm chân Phương Văn Trạch để nói rằng chân cậu ấy bất tiện, dễ va quệt trên đường, không nên tiếp tục đến giảng đường học nữa, Tống Bách Dương đã cảm thấy kì lạ rồi.

Theo lẽ thường, nếu Phương Văn Trạch không tham gia kì thi tuyển chọn vòng một, chắc chắn cậu ấy sẽ không thể vào vòng tiếp theo, cũng không cần phải vượt ngàn dặm đến giảng đường.

Vì thế, Tôn Huệ Vân không cần phải nhắc nhở cụ thể, bởi vì đây vốn là chuyện thường tình. Hơn nữa, Phương Văn Trạch không cần cô nhắc nhở. 

Lí do cô nói vậy là bởi cô tin chắc Phương Văn Trạch có thể vượt qua vòng tuyển chọn đầu tiên, bước vào đợt học đội tuyển thứ hai.

Hơn nữa, phản ứng của Phương Văn Trạch cũng rất kì lạ. Nghe Tôn Huệ Vân dặn dò, cậu ấy không hề ngạc nhiên, cũng chẳng mấy ngạc nhiên khi thấy tên mình trong danh sách vừa rồi.

Cứ như thể biết chắc mình sẽ đậu vòng tuyển chọn đầu tiên.

Nghĩ kĩ một chút thôi là đã thấy sợ rồi.

Tống Bách Dương vừa suy nghĩ, vừa trở về chỗ ngồi. Hắn mới ngồi xuống là đã nghe Phương Văn Trạch nói chuyện với mình.

“Tống Bách Dương…” Phương Văn Trạch khẽ nói: “Tôi thấy cậu cũng đậu rồi, chúc mừng cậu.” 

Tống Bách Dương ngoài mặt thì mỉm cười, bên trong thì không: “Tôi cũng chúc mừng cậu.”

Phương Văn Trạch cúi đầu im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên nói tiếp: “Đề thi vòng một khó quá, tôi vấp nhiều câu lắm, cứ tưởng không qua ấy chứ…”

Tống Bách Dương nhân cơ hội hỏi: “Chẳng phải cậu bị gãy chân sao? Cậu thi thế nào?”

“Đề thi online… Tôi thi online đấy.” Phương Văn Trạch cười phá lên trước khi nói hết câu, có lẽ vì cảm thấy câu chuyện này quá buồn cười: “Sáng thứ Bảy, tôi nằm trên giường bệnh, internet không tốt, phải mất vài phút mới nhận được đề thi. Lúc đó, camera đã bật lên rồi, mẹ tôi cầm laptop để ghi hình toàn bộ quá trình, tôi nhìn vào đó rồi giải đề, đến hết giờ thì chụp đáp án gửi cho giáo viên.”

“À, hoá ra vậy.”

Tống Bách Dương cũng cười, nhưng trong lòng, hắn suýt  nghĩ Phương Văn Trạch lại được Tôn Huệ Vân đối xử đặc biệt.

Nếu Phương Văn Trạch không nói dối, Tôn Huệ Vân đã xử lí chuyện này một cách công bằng, chính đáng. Tuy nhiên, cũng có thể là vì thi đội tuyển là trách nhiệm của cả Tổ Toán, nên Tôn Huệ Vân không thể nhúng tay vì lợi ích cá nhân.

Đồng thời, Tống Bách Dương còn đoán Phương Văn Trạch cố ý giải thích cho mình, vì nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta rõ là cố tình mở lời nhắc đến chuyện này.

Nhiệt độ cuối tháng Mười Một đã giảm mạnh, đồng phục học sinh mặc trên người ngày càng dày hơn, thời tiết sáng nắng chiều mưa.

Đôi khi Tống Bách Dương phải thừa nhận tình bạn giữa người với người có mối quan hệ mật thiết với vị trí địa lí.

Ví dụ, hai người bạn cùng phòng sống chung dưới một mái nhà, thói quen sinh hoạt khác nhau đến mức ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng vẫn chọn cách chịu đựng, ngoài mặt vẫn bình thường.

Trừ khi cãi nhau đến mức không thể hòa giải, bọn họ sẽ đến gặp quản lí kí túc xá để xin chuyển phòng.

Hẳn rồi, mâu thuẫn giữa Tống Bách Dương và Phương Văn Trạch vẫn chưa đến mức này, nhưng anh Tống làm gì cũng muốn có không gian riêng tư, mà hắn không thể đối xử lạnh nhạt với người kia được.

Tất nhiên, hắn càng không thể mở lòng với Phương Văn Trạch.

Bởi lẽ đó, hai người chỉ là ‘bạn’ trên bề nổi. 

Một thời gian sau, khi đã thân thiết hơn một chút, Phương Văn Trạch bắt đầu hỏi Tống Bách Dương bài tập Ngữ văn. Hắn không từ chối vì không có lí do để tự chối; tất cả những gì hắn có thể làm là không bao giờ hỏi bài đối phương.

Nhưng Tống Bách Dương cảm thấy Phương Văn Trạch dần dần dựa dẫm, tin tưởng mình, khiến mọi việc lại bắt đầu trở nên rắc rối.

Hắn hiểu Phương Văn Trạch làm vậy là vì cậu ta thiếu thốn bạn bè.

Hắn biết Phương Văn Trạch và Vương Đống cũng chỉ là bạn xã giao.

Hắn không thể giãi bày với Giang Quân được. Cậu ấy vốn thẳng tính, không thể hiểu được nghệ thuật của việc thoải hiệp, mà sẽ khuyên hắn một câu: “Mày cứ kệ nó đi.” 

May thay, còn có Chu Trì Tự.

Nhân cơ hội đi lấy cơm cho Phương Văn Trạch, Tống Bách Dương kể hết cho Chu Trì Tự về những phiền não của mình trên đường đến căng tin.

“Tôi còn tưởng cậu không nhận ra.” Chu Trì Tự khịt mũi, dùng chân đá sỏi trên đường.

Tống Bách Dương cười khổ: “Sao tôi lại không nhận ra chứ?”

“Hết cách rồi. Cậu không thể mang cơm cho Phương Văn Trạch mỗi ngày, rồi lại mong không tiếp xúc với nó được.” Chu Trì Tự cau mày: “Cậu chỉ có thể chờ đổi chỗ thôi. Không ngồi cùng bàn với Phương Văn Trạch, hai người sẽ dần dần xa cách.”

Tống Bách Dương lắc đầu bất lực, thở dài: “Má nó chứ, còn nửa tháng nữa.”

Chu Trì Tự nghe vậy cũng khó chịu. Cậu cúi đầu, mặt mày ủ dột: “Chẳng phải Phương Văn Trạch còn thằng Vương Đống à? Sao cậu ta cứ phải làm phiền cậu?”

“Phương Văn Trạch và Vương Đống không giống nhau, chẳng hiểu sao hai người lại thành bạn bè.” 

Tống Bách Dương suy nghĩ một lúc: “Có lẽ là do cả hai đều bị cô lập trong lớp?”

“Vương Đống học dở nên bị lớp mình đẩy ra, nên nó chỉ cần đối xử tốt với Phương Văn Trạch một chút là cậu ta chấp nhận ngay. Suy cho cùng, tôi nghĩ con người khó mà chịu đựng được sự cô đơn.”

Chu Trì Tự suy nghĩ một lúc: “Nhưng tôi nhớ Vương Đống quen biết rộng mà? Hồi tôi còn học lớp Khoa học xã hội, có mấy bạn hay chơi bóng rổ với nó sau giờ học.”

“Ừ.” Tống Bách Dương gật đầu: “Đối với Vương Đống, Phương Văn Trạch chỉ là một người bạn bình thường giữa đám bạn bè, một người nó quen biết hời hợt, một người xã giao, học giỏi, có thể cho nó mượn bài tập để chép. Từ lúc Phương Văn Trạch gãy chân, tôi nhớ Vương Đống chỉ giúp mang cơm có một lần.”

“Phương Văn Trạch chắc cũng cảm nhận được chứ nhỉ?”

“Hai đứa mình đứng ngoài mà còn thấy được.” Tống Bách Dương lại thở dài: “Học sinh cấp ba hết rồi, sao cậu ấy lại không hiểu được? Chỉ là không muốn nói trắng ra thôi, để vậy thì chí ít cậu ấy cũng có một người ‘bạn’ trong lớp.”

Chu Trì Tự nhìn Tống Bách Dương, nói một câu sắc lẹm: “Hoá ra trong mắt Phương Văn Trạch, cậu là người đối xử với nó chân thành nhất.” 

“Ngoài ra, tôi nghĩ mỗi người đều có định nghĩa khác nhau về ‘xã giao’. Cậu xem đó là xã giao, nhưng Phương Văn Trạch lại xem là sự chân thành hiếm có.”

“Nói thẳng ra là đ*t con mẹ.” Tống Bách Dương đau khổ cào tóc đau đớn: “Quan hệ giữa người với người đúng là một nghệ thuật.”

“Tóm lại là tôi vẫn quá nhiệt tình.”

Chu Trì Tự lại không đồng ý với Tống Bách Dương: “Nhưng nếu cậu không nhiệt tình, hai đứa mình không thể thân thiết nhanh như vậy được.”

Nghe vậy, Tống Bách Dương nghệt mặt ra: “Ừ nhỉ.”

Chu Trì Tự nói đúng. Tống Bách Dương quả thực đã hỗ trợ cậu ấy vài lần trong học kì này, nào là giúp khiêng bàn ghế, giúp xem điểm ở văn phòng ông Lưu, giúp giải quyết Tôn Huệ Vân khi cô thiên vị, đổ lỗi cho cậu trong vụ rò rỉ pheromone không mùi.

Hai người bắt đầu trò chuyện với nhau nhiều hơn.

Nếu chỉ dựa vào vị trí địa lí ‘độc nhất vô nhị’ của bọn họ, có lẽ sau một học kì, hai người vẫn chỉ là xã giao.

“Còn chuyện này tôi phải nhắc nhở cậu.” Chu Trì Tự nói: “Tuần trước, có một hôm cậu không tiện ra ngoài nên tôi phải mang cơm cho Phương Văn Trạch, nó hỏi tôi về sở thích của cậu, còn hỏi tôi có số cậu không.”

Nói đoạn, cậu ấy nói thêm: “À, nó hỏi mấy lần luôn đó, toàn là hỏi lúc cậu không có mặt.” 

Suy nghĩ một chút, cậu ấy lại bồi thêm một câu: “Nhưng tôi không tiết lộ gì cả, chỉ nói không biết thôi.”

Tống Bách Dương nhíu mày: “Không phải chứ, sao nó lại hỏi cậu? Cậu mới chuyển đến lớp trong học kì này thôi mà.”

“Nó đâu có lựa chọn nào khác, dạo này chỉ có hai đứa mình đến gần nó thôi, nó không thể hỏi thẳng cậu được nên đành hỏi tôi?” 

“Nó còn là omega nữa.” Chu Trì Tự ý nhị nói: “Cậu hiểu ý tôi mà.”

“Tôi hiểu rồi.” Tống Bách Dương nhíu mày: “Trời ơi, sao mà phiền quá vậy?! May mà hai tuần nữa là tôi được về chỗ.” 

Hắn khựng lại một chút rồi chợt nhận ra: “Này, sao chuyện tuần trước mà tuần này cậu mới kể tôi?” 

“Vì tôi định không nói. Chẳng may cậu biết rồi lại đưa nó số điện thoại thì sao?” Chu Trì Tự cụp mắt xuống, nhỏ giọng giải thích: “Tôi không muốn cậu đưa số cho nó.” 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...