Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 49: Có điểm của tôi.



Tống Bách Dương hơi ngẩn ra, rồi cúi đầu cười.

“Tất nhiên là tôi sẽ không đưa cho nó rồi.” Ôm lấy Chu Trì Tự, Tống Bách Dương nháy mắt với cậu: “Đừng lo.”

“Ừ.”

“Chịu đựng thêm mười ngày nữa là được đổi chỗ rồi.” Chu Trì Tự nghĩ một chút, rồi lại nói với hắn.

“Ừ.”

Cùng lúc đó, Chu Trì Tự tự nhủ trong lòng: Mình cũng phải chịu đựng thêm mười ngày nữa.

Sắp xong rồi.

Sớm thôi.

Kì thi tháng thứ ba của học kì này diễn ra vào cuối tháng Mười Một, kết quả sẽ được công bố vào ngày cuối cùng của tháng – thứ Ba, khi Tống Bách Dương không phải lên giảng đường học đội tuyển.

Kết thúc tiết tự học buổi tối đầu tiên, Tôn Huệ Vân âm thầm bước vào lớp, lặng lẽ đặt bảng điểm lên chỗ ngồi của Tống Bách Dương.

Hắn lấy băng keo trong suốt từ ngăn kéo bàn ra. Hắn không thích dùng băng keo hai mặt. Nếu có vấn đề gì, hắn sẽ dùng băng keo trong để dán lại, mặc dù đối mặt với nguy cơ rách giấy. 

Vì thế, một đoạn băng keo dài đã mất độ dính được để lại ở cuối, với nét chữ ngổn ngang của Tống Bách Dương dày đặc, xiêu vẹo trên đó.

Tống Bách Dương cắn đứt đoạn này bằng hàm răng chắc khỏe của alpha.

Phương Văn Trạch không biết mình đã ngừng viết từ lúc nào. Khi Tống Bách Dương há miệng cắt đứt đầu băng keo, cậu ấy lập tức thì thầm: “Cậu cho tôi xem trước được không?”

Nghĩ đến chuyện Phương Văn Trạch chống gậy đến bảng tin lớp ở hàng ghế sau khá bất tiện, hơn nữa giờ học vẫn chưa kết thúc, việc rời khỏi chỗ ngồi mà không xin phép bị Tôn Huệ Vân xem là vi phạm nội quy lớp, Tống Bách Dương nhanh chóng nảy ra một ý.

Hắn nói: “Cậu xem thử đi.”

“Cảm ơn cậu.”

Phương Văn Trạch nín thở cầm bảng điểm, vẻ mặt vừa lo lắng, vừa mong đợi.

Nhưng khi những cái tên trong bảng điểm hiện ra trước mắt, ánh mắt mong đợi trong mắt Phương Văn Trạch hoàn toàn tan biến. Cậu ta phải nhìn đi nhìn lại kết quả nhiều lần, âm thầm ghi nhớ từng con số.

Rồi cậu ta ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tống Bách Dương.

Mặt Tống Bách Dương vẫn bình thường: “Xem xong thì đưa tôi.”

Phương Văn Trạch vội vàng quay mặt đi, cúi đầu đưa tờ danh sách xếp hạng cho Tống Bách Dương, rồi lại nói lời cảm ơn.

Hình như ‘cảm ơn’ là câu cửa miệng của Phương Văn Trạch.

Nói xong, cậu ta không khỏi ngước nhìn Tống Bách Dương.

Hắn cảm thấy Phương Văn Trạch muốn nói gì đó với mình – môi cậu ta đã mấp máy hồi lâu.

Nhưng hắn không quan tâm.

Tống Bách Dương định cầm danh sách xếp hạng đi thì nhận thấy Phương Văn Trạch không hề buông tờ giấy ra, mà còn nắm chặt, khiến nó càng nhăn nhúm thêm, mặc dù cậu ta đang đưa cho hắn. 

Tống Bách Dương cúi đầu chỉ vào tờ danh sách: “Có buông ra được không?”

Phương Văn Trạch dường như chợt tỉnh, rồi lúng túng bỏ tay ra.

Nhưng khi Tống Bách Dương định quay người lại, cuối cùng cậu ta cũng lấy hết can đảm gọi tên đối phương: “Tống Bách Dương…”

Hắn không thể không để ý: “Sao hả?”

“Cậu với cô Tôn thường xuyên tiếp xúc…” Phương Văn Trạch thở dài: “Cậu có cách nào… để cô thôi làm thế này không…”

Cậu ta đau khổ che mặt lại: “Rõ ràng tôi không phải hạng nhất, sao cứ xếp tôi lên hạng nhất? Tôi không muốn cái hạng nhất cướp lấy của người khác này…”

Phương Văn Trạch càng lúc càng bực bội: “Hạng nhì thì hạng nhì. Tôi không thể nào lên hạng nhất được. Sao cứ phải cho tôi một hạng nhất giả tạo, tôi thật sự không muốn…”

Cuối cùng, cậu ấy nghẹn ngào, “Mỗi lần bị bắt đứng hạng nhất, người khác nhìn tôi như nhìn một thằng hề tự dối mình, một thằng ăn cướp hèn hạ, vô liêm sỉ… Tôi thực sự…”

Tống Bách Dương sững sờ.

Cũng như bao người khác, hắn cũng mặc định Phương Văn Trạch và Tôn Huệ Vân cùng phe, nhưng hắn đã quên mất rằng cậu ấy không hề ngu ngốc.

Hành vi này, ngoài việc thỏa mãn kì vọng của Tôn Huệ Vân rằng Phương Văn Trạch luôn đứng đầu lớp, thực ra lại chẳng mang lại lợi ích gì đáng kể cho bản thân cậu ấy. Cho dù có sửa đổi danh sách, vị trí đầu bảng cũng không thực sự rơi vào tay Phương Văn Trạch, mà ngược lại còn thu hút nhiều ánh nhìn và chỉ trích từ người khác.

Vậy nên, xét riêng chuyện này, Tôn Huệ Vân là người duy nhất được hưởng lợi.

Trong giây lát, Tống Bách Dương cảm thấy chuyện này vô cùng ngớ ngẩn, đáng thương. Hắn suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được giải pháp nào khả thi.

“Nếu muốn Tôn Huệ… Cô Tôn thôi làm thế này, có lẽ chỉ còn cách nói thẳng với cô.” 

“Tôi đã nói rồi, khi bảng xếp hạng thứ hai được công bố, tôi đã nói khéo với cô.”

Phương Văn Trạch hít một hơi thật sâu, giọng cậu nghẹn ứ khi nói tiếp: “Nhưng cuối cùng, chủ đề lại là tại sao tôi không được hạng nhất? Sao tôi lại không được hạng nhất được? Cô thực sự nghĩ tôi phải được nhất, thực sự luôn đấy, tôi phải làm sao đây?”

Tống Bách Dương im lặng hồi lâu: “Nói khéo không được đâu, phải nói thẳng thôi.”

“Vậy cậu giúp tôi nói với cô…”

“Không được.” Tống Bách Dương nghiêm túc nói: “Không phải tôi không muốn giúp cậu, nhưng nếu tôi nói, cô sẽ nghĩ tôi ghen tị với cậu, ghen tị vì cậu được cô ‘ưu ái’.”

Tống Bách Dương nhìn Phương Văn Trạch: “Cậu cứ tự nói ra đi, để Tôn Huệ Vân nhận ra mình đã gây ra cho cậu nhiều phiền phức. “

“Nhưng tôi không dám…”

“Tại sao?”

“Vì tôi vốn là một đứa nhát gan…” Phương Văn Trạch cười khổ: “Nếu tôi mà dũng cảm hơn, chuyện trong lớp đã không bung bét như thế.Tôi không tự chối, cũng không biết cách từ chối, vì cô là người lớn…” 

Phương Văn Trạch thở dài: “Tôi nghĩ từ chối cũng sẽ phiền lắm, nên tôi mới nghĩ sao mình không im lặng chịu đựng… Chịu đựng thì sẽ qua…”

Cậu ta luồn mười ngón tay vào tóc: “Tôi ghét cái tính nhát gan của mình.”

Cùng lúc đó, chuông reo báo hiệu hết tiết học.

Tống Bách Dương tạm dừng cuộc trò chuyện với Phương Văn Trạch: “Tôi đi dán bảng điểm lên trước, chắc hẳn có nhiều bạn đang nóng lòng muốn xem kết quả.”

Hắn không định tiếp tục thảo luận với Phương Văn Trạch, vì chính hắn cũng bất lực trong chuyện này.

Mặt khác, Giang Quân là người đầu tiên vội vã rời khỏi chỗ ngồi, đứng cạnh bảng thông báo của lớp để chờ Tống Bách Dương.

Từ khi biết Chu Trì Tự viết đơn khiếu nại vào hòm thư hiệu trưởng và nhận được thư trả lời – mặc dù là thư trả lời tự động – Giang Quân vẫn tò mò không biết bảng xếp hạng kì thi tháng này có thay đổi không.

Chờ mãi mới có bảng điểm.

Chu Trì Tự cũng có mặt.

Hai người họ đã chiếm được vị trí đắc địa từ sớm.

Tống Bách Dương dán bảng xếp hạng rồi quay đi, còn Giang Quân đã ngửa cổ nhìn chằm chằm vào đó. Sau khi biết điểm số với thứ hạng của mình, việc thứ hai cậu ấy làm là tìm tên Chu Trì Tự. Cậu liếc nhìn hàng đầu tiên…

Nhưng đó vẫn là tên Phương Văn Trạch.

Nhìn xuống hàng thứ hai cũng không phải Chu Trì Tự.

Giang Quân nổi giận đến độ suýt nữa thì nổ tung, lại nghe Chu Trì Tự nói:

“Có điểm của tôi.”

Giang Quân: ?

Chu Trì Tự chỉ vào dòng cuối cùng của bảng xếp hạng: “Nhìn xem, đây không phải là điểm của tôi à?”

Cậu khẽ gật đầu: “Xem ra thư khiếu nại có ích đấy chứ.” 

Giang Quân đảo mắt từ trái sang phải. Đề thi lần này khá đơn giản, ngoại trừ môn Ngữ văn, Chu Trì Tự đều đạt điểm gần tối đa ở tất cả các môn; hai ô cuối cùng ghi thứ hạng lớp và thứ hạng toàn khối đều là ‘1’.

Vậy nên lần này Chu Trì Tự vẫn đứng nhất lớp, điểm của cậu không hề bị Tôn Huệ Vân cố tình xóa đi.

Tuy nhiên, cô xếp điểm của cậu vào hàng cuối cùng. Điểm của các học sinh khác được xếp từ cao xuống thấp theo tổng điểm, chỉ có Chu Trì Tự – người đạt điểm cao nhất – lại bị xếp vào hàng cuối. Nếu không nhìn kĩ, người ta có thể cho rằng Phương Văn Trạch mới là người đứng đầu. 

Nhận ra điều này, Giang Quân nổi cơn thịnh nộ, thậm chí còn hơn cả lúc đầu: “Sao không xếp điểm của tất cả học sinh theo tổng điểm? Sao lại xếp riêng điểm của cậu vào hàng cuối? Cô có ý gì vậy?!”

“Anh Chu, cậu chụp thêm một tấm ảnh làm bằng chứng rồi về viết thư cho hiệu trưởng.” Giang Quân nhíu mày chửi: “Đúng là gặp vong! Tôi không tin cô có thể chỉnh sửa bảng điểm thế này mãi được!” 

Chu Trì Tự lặng lẽ đọc điểm của mình, im lặng một lúc rồi nói: “Thôi bỏ đi, viết thư phí thời gian lắm.”

“Xem điểm với xếp hạng là được rồi, tôi không quan tâm danh sách lắm.” 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...