Thứ Sáu, ngày mười tháng Mười Hai, Phương Văn Trạch đến trường, chân cậu ta cuối cùng cũng được tháo bỏ lớp thạch cao dày cộp.
Tuy bỏ được nạng, nhưng cậu ấy vẫn chưa thể đi lại bình thường, mà chỉ có thể nhích từng chút một.
Tống Bách Dương đến lớp sớm hơn Phương Văn Trạch, lập tức chú ý đến chân của đối phương: “Cậu tháo bột rồi, chúc mừng nhé.”
Phương Văn Trạch chậm rãi cười, vẫn dùng hai từ quen thuộc mà gần như đã trở thành câu cửa miệng của mình: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn cậu đã mang cơm trưa cho tôi trong một tháng tháng vừa qua.”
Tiếng chuông báo hiệu giờ học đọc sách buổi sáng vang lên, giai điệu nhẹ nhàng bị át đi bởi tiếng tập đọc len lỏi của các bạn, khiến lớp học chẳng mấy chốc trở nên ồn ào.
Vì cả lớp tràn ngập tiếng đọc sách, Tống Bách Dương không nghe thấy tiếng giày cao gót cho đến khi Tôn Huệ Vân đứng trước mặt; lúc này, hắn mới nhận ra cô đã đến lớp.
“Hai em đến phòng làm việc của tôi.”
Tống Bách Dương giật mình, “Dạ cô, bây giờ luôn ạ?”
Tôn Huệ Vân gật đầu.
Thế nên hai người rời khỏi lớp học bằng cửa sau với Tôn Huệ Vân trước ánh mắt của mọi người.
Đã gần giữa tháng Mười Hai, trời se lạnh. Trong phòng làm việc bật lò sưởi; hơi ấm chạy đến quấn lấy hai đứa học sinh, nhưng áp lực từ giáo viên vẫn luôn hiện hữu.
Cảm giác này càng rõ rệt hơn ở Phương Văn Trạch, bởi vì cậu là một omega thường xuyên ở thế yếu, không biết là do áp lực, hay do sự ức chế của pheromone – tóm lại là cậu ta thấy không thoải mái.
“Tôi gọi hai em đến đây là để trao đổi một số vấn đề.”
Tống Bách Dương gật đầu, trong lòng linh cảm có thể liên quan đến chuyện chỗ ngồi.
Tuy nhiên, Tôn Huệ Vân hỏi Phương Văn Trạch bằng giọng lo lắng trước: “Chân em sao rồi?”
Phương Văn Trạch lập tức đáp: “Lành rồi ạ, em có thể đi đứng bình thường.”
“Vẫn chưa đi học thể dục được sao?”
“Dạ, tạm thời thì chưa được.”
“Vậy thì tuần này và tuần sau, trong tiết Thể dục, em nên ở lại lớp để hồi phục.”
“Dạ.”
Tôn Huệ Vân lại chuyển chủ đề: “Tôi cảm ơn Tống Bách Dương đã giúp Phương Văn Trạch mang đồ ăn trong tháng này. Tôi biết việc này rất phiền phức, em phải lên cầu thang đến hai lần.”
Hiếm khi nghe được tiếng ‘cảm ơn’ từ miệng Tôn Huệ Vân. Tống Bách Dương cảm thấy lạ lẫm, được khen mà hoảng sợ.
Phương Văn Trạch thì thầm: “Còn Chu Trì Tự… Cậu ấy cũng mang đồ ăn cho em mấy lần…”
Sau đó, cậu ta quay sang Tống Bách Dương: “Tôi thực sự cảm ơn các cậu…”
“Không có gì.”
Vừa nói, hắn vừa nhìn phản ứng của Tôn Huệ Vân.
Tôn Huệ Vân có thể cảm ơn hắn vì Phương Văn Trạch, vậy thì cô cũng phải cảm ơn cả Chu Trì Tự chứ?
Hóa ra Tống Bách Dương nghĩ nhiều…
Tôn Huệ Vân lờ đi, nói tiếp: “Giờ thì có một vấn đề… Về chỗ ngồi.”
Phương Văn Trạch lập tức bày tỏ quan điểm: “Nếu Tống Bách Dương muốn đổi lại thì đổi lại, em rất biết ơn cậu ấy đã hỗ trợ em suốt một tháng qua.”
Tôn Huệ Vân gật đầu nhẹ, tỏ vẻ đồng ý: “Vậy thì quyền quyết định nằm trong tay Tống Bách Dương.”
Nhưng cô không hỏi Tống Bách Dương ngay, mà bảo Phương Văn Trạch: “Em về trước đi.”
Sau đó, cô lại hỏi với vẻ quan tâm: “Em tự về được không? Có cần tôi nhờ ai đưa em về không?”
Phương Văn Trạch vội vàng lắc đầu: “Không, không. Cảm ơn cô, em tự làm được.”
Cửa văn phòng bị đẩy ra rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Chỉ còn lại Tống Bách Dương một mình đối mặt với Tôn Huệ Vân.
“Tôi muốn nói với em chuyện này.” Tôn Huệ Vân nói.
–
Trong giờ thể dục, Tống Bách Dương, Chu Trì Tự và Giang Quân lại cùng nhau chơi cầu lông như thường lệ. Khi trở về, cả ba đều nhễ nhại mồ hôi.
Chu Trì Tự đi trước vì có việc gấp.
Trên đường từ sân thể dục về lớp học, chỉ còn lại Tống Bách Dương với Giang Quân chậm rãi đi về cuối hàng.
Tống Bách Dương quay đầu nhìn lại phía sau. Thấy không có bạn học lớp 11/1 nào, hắn phải hỏi một câu: “Đi chậm thế này có trễ học không?”
“Thì sao?” Giang Quân nói: “Tao chạy hết nổi rồi.”
Tống Bách Dương cười: “Ừ.”
Giang Quân lại thở dài: “Tao đổ mồ hôi nhiều quá, về phải tắm rửa sạch sẽ mới được.”
Tống Bách Dương đồng ý: “Tao cũng vậy.”
Rồi hai người nói chuyện phiếm mấy câu.
Khi sắp đến cửa lớp, Giang Quân chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: “À, Anh Tống, thứ Hai tuần sau mày có được đổi chỗ không?”
Tống Bách Dương khựng lại một chút, trên mặt là sự phân tâm hiếm có.
“Này, tao đang nói chuyện với mày đấy.” Giang Quân đưa tay vẫy trước mắt Tống Bách Dương: “Trả lời tao nhanh lên, tỉnh lại đi.”
Đôi mắt hơi mơ màng của Tống Bách Dương từ từ tập trung lại. Hắn lặng lẽ liếc nhìn Giang Quân, nhưng vẫn không nói gì.
Giang Quân tiếp tục hỏi ồm ồm vào tai Tống Bách Dương…
“Sao?”
“Có đổi lại không?”
“Sao mày không nói gì?”
Tống Bách Dương mím môi, lại liếc nhìn Giang Quân, rồi chậm rãi nói vài câu: “Tạm thời thì không.”
“Tại sao?”
Một lát sau, giọng Giang Quân bỗng nhiên to hẳn lên: “Tao biết mà, Tôn Huệ Vân ép mày ngồi với Phương Văn Trạch phải không! Tôi biết cô sẽ làm vậy mà! Tại sao chứ?! Lúc đổi chỗ, cô còn chân Phương Văn Trạch bị đau, nhờ lớp trưởng giúp, khi nào chân đỡ hơn thì đổi lại. Giờ cô lại nuốt lời, bảo cậu tiếp tục ngồi cùng bàn với nó! Vô lí quá đi mất!”
Giang Quân hét lên một hồi, nhưng đối phương lại không phản ứng gì.
Hai người nhìn nhau.
Không hiểu sao, cả hai im lặng một lúc.
Tống Bách Dương cụp mắt xuống, phá vỡ sự im lặng: “Cô ấy không ép tao.”
“Cái gì?”
“Tôn Huệ Vân không ép tao.”
Giang Quân quay đầu nhìn đối phương rồi hỏi: “Ý mày là sao?”
“Tao chọn ở đó.”
“Tại sao?!” Giang Quân chất vấn.
Môi Tống Bách Dương mấp máy, cuối cùng thở dài: “Xin lỗi mày, tao không thể nói mày biết được.”
Giọng Giang Quân cao hơn vài phần: “Tại sao mày không thể nói tao biết.”
“Xin lỗi…” Tống Bách Dương khó chịu, như thể muốn nói gì đó.
Tiếng chuông vào lớp lại vang lên.
–
Sau tiết học thứ ba, ở hành lang ngoài lớp học, Giang Quân tình cờ gặp Chu Trì Tự, lập tức kéo tay đối phương lại.
Giang Quân cau mày: “Cậu có biết tại sao Tống Bách Dương lại chọn ngồi cùng bàn với Phương Văn Trạch không?”
Chu Trì Tự cũng ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Chẳng phải hôm nay Phương Văn Trạch tháo bột rồi sao? Tôi hỏi Tống Bách Dương tuần sau có đổi chỗ không, nó nói không đổi!”
Giang Quân hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Tôi cứ tưởng Tôn Huệ Vân ép nó, nhưng nó nói là nó muốn vậy.”
Chu Trì Tự khẽ nhíu mày: “Tại sao?”
“Tôi cũng hỏi, nhưng nó nói nó không thể nói tôi biết.” Giang Quân lại hít một hơi thật sâu: “Nên tôi mới hỏi cậu xem cậu có biết chuyện là thế nào không?”
Chu Trì Tự im lặng một lúc, chậm rãi lắc đầu: “Tôi hoàn toàn không biết chuyện này.”
Mặt Giang Quân đau khổ nhăn lại: “Tống Bách Dương bị sao vậy? Nó thích Phương Văn Trạch hả? Không nỡ đổi chỗ?”
Chu Trì Tự không nói gì, nhưng nghe thấy một từ khóa nào đó, mắt cậu ấy tối sầm lại.
Giang Quân vẫn đang than thở bên tai cậu: “Tôi không hiểu? Sao lại không muốn đổi nhỉ? Lại còn ra cái vẻ bí ẩn không muốn nói tôi nghe?”
“Tôi cũng không biết.” Chu Trì Tự nói xong rồi đi ngay.
Tiết học cuối cùng buổi chiều là tiết của Tôn Huệ Vân.
Cô đang phân tích kết quả bài thi liên môn mấy hôm trước trên lớp. Thường thì cô sẽ đánh giá chung trước, rồi nhận xét riêng từng người. Cô thẳng thừng bỏ qua Chu Trì Tự – người đứng nhất lớp – để khen ngợi Phương Văn Trạch.
Chu Trì Tự cảm thấy tai mình gần như chai sạn. Cậu cầm sách giáo khoa Ngữ văn, nghe mấy câu rồi bắt đầu học thuộc bài.
Nhưng giọng Tôn Huệ Vân vẫn không ngừng vang lên, lọt vào tai Chu Trì Tự. Không hiểu sao mà hôm nay lại không phát huy tác dụng, cậu cứ liên tục phân tâm…
“Để khen thưởng những học sinh đạt điểm cao trong kì thi, nhà trường đã yêu cầu chủ nhiệm mỗi lớp chọn ra mười bài làm xuất sắc, in ra dán lên bảng tin dưới lầu trong tòa nhà lớp học. Các em có thể xem qua những học sinh đạt điểm cao làm bài như thế nào, ý tưởng trả lời ra sao, cách trình bày sao cho đúng…”
Chu Trì Tự khép quyển sách giáo khoa Ngữ văn trước mặt lại, gương mặt vẫn vô cảm.
Không học nổi, nên cậu đành ngẩn ngơ.
Nhịn mãi mới đến lúc tan học, Chu Trì Tự vội vàng xếp cặp sách, vắt lên lưng và nói với bạn cùng bàn: “Cho tôi qua nhé.”
Rồi cậu chen ra khỏi hành lang hẹp được tạo thành bởi hai dãy bàn.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà dạy học, Chu Trì Tự bỗng nhớ đến lời Tôn Huệ Vân nói trong lớp.
Tạm thời thay đổi kế hoạch, Chu Trì Tự bước về phía bảng thông báo của trường ở chéo đối diện cầu thang, cách tòa nhà này khoảng hai mươi mét, bên cạnh bãi cỏ xanh.
Chu Trì Tự nhìn kĩ hơn, nhanh chóng tìm thấy trang của lớp 11/1.
Tổng cộng có mười người, mỗi người có một tấm ảnh cỡ năm centimet bên trái với phiếu trả lời tương ứng bên phải.
Hoàn toàn không có mặt cậu.
Tuy tổng điểm của Chu Trì Tự đứng nhất khối, nhưng trên này lại không có mặt cậu.
Nghĩ đến đây, Chu Trì Tự mỉm cười mỉa mai.
Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt ngóm, biến mất không một dấu vết, như thể chưa từng tồn tại.
Bởi vì Chu Trì Tự đột nhiên phát hiện ra Tống Bách Dương xếp thứ sáu, đứng đầu hàng thứ hai, còn Phương Văn Trạch vốn dĩ xếp thứ nhất, đứng đầu hàng thứ nhất. Một trên một dưới, lại thành ra đặt cạnh nhau, giống như chỗ ngồi của bọn họ.
Hạng nhất vốn thuộc về cậu, nhưng đã bị Phương Văn Trạch cướp mất.
Giờ đây, Tống Bách Dương dường như cũng bị Phương Văn Trạch cướp mất.
Tại sao chứ?
Cậu chẳng làm gì sai.
Bỗng nhiên, những hạt mưa nhỏ bằng hạt đậu rơi xuống từ bầu trời xám xịt. Vài giọt bị gió thổi dính vào mũi giày của Chu Trì Tự, thấm đẫm một màu đen.
Trời đang mưa.
Chu Trì Tự lặng lẽ quay người lại.
Cậu nhìn xuống thì thấy những viên gạch đá màu đã bị mưa tạt vào, tạo thành từng hình bầu dục nhạt hơn màu sắc ban đầu.
Cậu vốn rất ghét trời mưa.
Cậu ghét chiếc mũ đi mưa không thể che được những hạt mưa rơi nghiêng khi về nhà, làm mờ cặp kính cậu phải đeo khi đi xe đạp điện, ghét bánh xe lăn qua vũng nước trên đường, ống quần ướt đẫm vì nước bắn tung tóe, ghét cả cái thời tiết u ám này.
“Chu Trì Tự.”
Có người cầm ô vẫy chào cậu từ xa.
“Cậu có mang theo dù không?”
Không cần nhìn lên cũng biết đó là Tống Bách Dương.
Nhưng Chu Trì Tự vẫn ngẩng đầu lên. Trong tầm mắt cậu, chiếc dù với Tống Bách Dương đang đứng cạnh nhau dưới mưa.
