Tầm mắt Chu Trì Tự bất giác đi tìm chủ nhân của chiếc dù, rồi hai người lại nhìn nhau.
“Giang Quân có nói gì với cậu không?” Tống Bách Dương hỏi.
Chu Trì Tự không đáp.
“Nó nói với cậu là tôi quyết định không đổi chỗ hả?”
Vẫn im lặng.
“Với cả tôi không muốn nói nó nghe?”
Không muốn để ý đến hắn.
“Có lẽ cậu hiểu lầm rồi. Lí do tôi ở lại không phải như cậu nghĩ, tôi không thích Phương Văn Trạch.”
Chu Trì Tự đang oằn mình trong màn đêm cuối cùng cũng ngước lên nhìn Tống Bách Dương.
Một dãy đèn đường cạnh trạm xe buýt đột nhiên sáng lên, chiếu sáng thành những vòng tròn vàng ấm áp, mờ ảo dưới cơn mưa.
Tống Bách Dương cúi đầu: “Cho tôi một cơ hội để giải thích được không?”
Chu Trì Tự cười khẩy, thấp giọng nói: “Chẳng phải cậu đã nói không có gì để giải thích à?”
Tống Bách Dương ôm trán, đau đầu thở dài: “Tôi không biết Giang Quân đã nói gì với cậu, nhưng tôi chưa từng nói ‘không có gì để giải thích’. Ý tôi là tôi không thể kể cho nó nghe được.”
“Đây là chuyện riêng tư của Phương Văn Trạch, Giang Quân lại ghét cậu ta; nếu tôi kể với nó, cái mồm nó lại bép xép, ngày mai là cả lớp biết hết.”
Tống Bách Dương đặt dù trên vai, từ từ ngồi xuống, ngang với tầm mắt Chu Trì Tự.
“Tôi chưa bao giờ nói sẽ không kể với cậu.”
Chu Trì Tự không nói gì, chỉ nhìn lên Tống Bách Dương, rồi lại nhìn xuống những viên gạch đá ướt đẫm nước mưa.
“Cậu đi xe buýt về nhà hả?” Tống Bách Dương muốn đỡ Chu Trì Tự dậy, nhưng khi lòng bàn tay chạm vào áo khoác của đối phương, hắn phát hiện áo cậu ướt nhẹp: “Sao quần áo của cậu ướt mèm rồi?!”
“Tôi đưa cậu về nhà trước.” Tống Bách Dương nói nhỏ, nhưng giọng điệu lại kiên quyết: “Về nhà thay quần áo khô đi, nếu không cậu sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Một lúc sau, hai người vẫn đứng dậy.
Chu Trì Tự bướng bỉnh ngồi yên tại chỗ.
Im lặng một lúc, cậu đưa tay túm lấy góc áo của Tống Bách Dương: “Không.”
“Sao vậy?”
“Tôi… Giải phóng pheromone, cậu không cảm nhận được sao?” Đến lúc này, Chu Trì Tự mới nhìn thẳng vào Tống Bách Dương.
Hắn chỉ lo nghĩ đến việc hoá giải hiểu lầm với đối phương. Bây giờ, hắn mới nhận ra cơ thể mình cảm thấy được sức hút của pheromone; có gì đó đang ẩn nấp trong dây thần kinh của hắn, sẵn sàng tấn công.
Tứ chi hắn cứng đờ, không thể rút tay ra khỏi tay Chu Trì Tự, cũng không thể giữ nguyên như vậy, cứ như thể đó là một hành vi sai trái.
“Miếng dán bị ướt, không thể chặn hoàn toàn pheromone của tôi.”
“Tôi không mang theo thuốc ức chế.”
“Tôi cũng không mang theo thuốc ức chế.”
Cũng hợp lí thôi.
“Nếu lên xe buýt, tôi có thể k*ch th*ch thời kì đ*ng d*c của alpha khác, gây mất trật tự. Hơn nữa…” Chu Trì Tự ngước mắt lên, bàn tay đang nắm góc áo Tống Bách Dương chẳng những không buông lỏng, mà còn từ từ siết chặt. Trung tâm điều hòa nhiệt độ của cơ thể đã bắt đầu hoạt động sai lệch dưới tác động kép của mưa và pheromone, khiến lòng bàn tay cậu nóng bừng, ý thức bồn chồn, bắt đầu tan rã theo nhiệt độ cơ thể tăng cao: “Lạnh quá.”
“Tống Bách Dương…” Giọng Chu Trì Tự thoáng dừng lại, sự run rẩy trở thành một hành động vô thức không thể ngăn cản: “Cho tôi mượn một ít… Pheromone của cậu…”
Một hồi im lặng.
“Cho cậu mượn thế nào đây?” Tống Bách Dương vô thức nuốt xuống cổ họng.
“Đánh dấu tạm thời.”
“Cậu… Có chắc là cậu muốn tôi…” Tống Bách Dương có vẻ hơi do dự.
Chu Trì Tự từ từ buông tay đang nắm áp hắn ra, dùng lí trí còn sót lại để giữ vững lòng tự trọng: “Không muốn cho tôi mượn thì thôi.”
Cậu lảo đảo đứng dậy, cau mày nói với đối phương: “Tôi tự lo được.”
Tuy nhiên, Chu Trì Tự chưa kịp bước đi thì đã bị kéo lại.
“Đừng nhúc nhích.”
Tống Bách Dương nói, giọng khản đặc.
Chu Trì Tự thực sự đứng lại, hoàn toàn không nhúc nhích.
Tống Bách Dương đi ra phía sau Chu Trì Tự, nhẹ nhàng dùng tay trái vén lọn tóc rối sau gáy cậu lên. Răng khểnh cắn vào da nhẹ nhàng, chậm rãi, giống như đang làm giảm cơn đau ở vị trí bị nó đâm xuyên.
Ngay lúc đánh dấu, hắn vẫn cảm thấy người trước mặt khẽ run lên, không biết là vì lạnh hay vì đau.
Rót vào một chút pheromone – mùi của ánh nắng.
“Được rồi.”
Pheromone của đối phương phát huy tác dụng nhanh chóng, Chu Trì Tự cảm nhận được làn da tiếp xúc với nó đang dần ấm lên.
Nhiệt độ xung quanh dần dần tăng lên, không khí bắt đầu giãn nở, mềm mại, bồng bềnh, như rơi vào đám mây ẩm ướt dưới ánh nắng mặt trời.
Khá là thần kì.
“Cảm ơn cậu nhé.” Chu Trì Tự suy nghĩ một chút rồi nói: “Hè này tôi sẽ trả ơn cậu.”
Tống Bách Dương mỉm cười, để lộ hai cái răng nanh: “Trả sao đây?”
Chu Trì Tự chẳng biết phải trả lời thế nào: “Tôi cũng không biết nữa.”
“Không sao, cậu cứ từ từ suy nghĩ.” Tống Bách Dương mỉm cười, giả vờ đe dọa: “Đừng hòng trốn, hè này tôi sẽ tìm cậu để đòi đấy.”
Xe buýt từ từ dừng ở trạm. Trong ánh sáng đèn đường và màn đêm, nó dường như đang phát sáng.
Tống Bách Dương đưa Chu Trì Tự lên xe, tìm hai chỗ ngồi cạnh nhau.
Ngoài cửa sổ là những đèn rực rỡ đủ màu sắc, được chiếc xe đang chạy kéo thành một dải sáng dài, chiếu sáng thành phố không bao giờ ngủ này.
“Buồn ngủ quá, tôi ngủ một lát, khi nào đến bến thì gọi tôi.” Chu Trì Tự dựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại.
Tống Bách Dương liếc nhìn đối phương, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, cúi xuống đóng cửa sổ bên cạnh cậu, sau đó nhẹ nhàng kéo rèm lại.
–
“Đến rồi.”
Chu Trì Tự mở đôi mắt ngái ngủ, màn đêm ngoài cửa sổ càng thêm u ám.
Xuống xe, Tống Bách Dương dựa vào trí nhớ để tìm đến nhà Chu Trì Tự, rồi gõ cửa.
Lần này, nhà Chu Trì Tự có người – mẹ của cậu ra mở cửa.
Chu Trì Tự mở lời trước: “Đây là Tống Bách Dương, bạn học của con. Trên đường con gặp xíu chuyện, nên cậu ấy đưa con về.”
“Ôi, cảm ơn con nhé. Hai đứa vào nhà đi.”
Tống Bách Dương lắc đầu: “Dạ thôi, con về ngay.”
Mẹ của Chu Trì Tự lại mời: “Giờ cũng trễ quá, con ở lại ăn cơm rồi về.”
Tống Bách Dương định từ chối, nhưng Chu Trì Tự đã nắm lấy cổ tay hắn: “Ở lại đi, tôi hỏi cậu cái này.”
Mẹ của Chu Trì Tự nghĩ hai đứa nhỏ muốn bàn chuyện học tập, thế là cũng phụ họa: “Chu Trì Tự cũng muốn con ở lại mà, con cứ ở lại đi.”
Tống Bách Dương bị Chu Trì Tự kéo vào nhà; sau đó, cậu lập tức đóng chặt cửa lại.
Tống Bách Dương đành phải chấp nhận: “Dạ, con làm phiền nhà mình ạ.”
Mẹ của Chu Trì Tự mỉm cười: “Không sao, không sao.”
Tống Bách Dương cầm bình nước nóng mẹ Chu Trì Tự đưa, rồi ngồi xuống ghế sofa trước.
Chu Trì Tự về phòng thay đồ; sau một hồi loay hoay, cuối cùng cậu cũng cởi hết quần áo ướt ra để mặc đồ khô ráo vào. Cậu mở hé cửa, thò đầu ra nói với Tống Bách Dương: “Vào phòng tôi đi.”
Tống Bách Dương cầm cốc nước bước vào đưa cho Chu Trì Tự: “Cậu uống nước nóng không?”
“Cô vừa rót cho tôi, nhưng mà tôi không uống.”
“Thôi, để tôi tự rót.”
Tống Bách Dương suy nghĩ một chút rồi khuyên: “Cậu nên uống nước gừng cho đỡ lạnh. Đang trong thời kì đ*ng d*c, lại còn mặc đồ ướt nữa, tôi sợ cậu bị cảm.”
“Lần này chắc không bị đâu.”
“Hả? Sao vậy?”
“Có pheromone của cậu.”
Tống Bách Dương giật mình, cười toe toét: “Ái chà, pheromone của tôi tốt vậy hả?”
Chu Trì Tự ậm ờ thay cho lời đồng ý, liếc nhìn Tống Bách Dương, rồi lại quay đi: “Giờ cậu nói tôi biết tại sao cậu vẫn ngồi cùng bàn với Phương Văn Trạch, được không?”
