“Sáng nay, Tôn Huệ Vân yêu cầu tôi đến văn phòng với Phương Văn Trạch.”
Chu Trì Tự gật đầu: “Tôi có thấy.”
“Cô hỏi thăm Phương Văn Trạch vài câu rồi bảo nó về lớp, nhưng giữ tôi lại rồi nói cô có chuyện cần trao đổi với tôi.”
Tống Bách Dương mím môi, cau mày nói: “Tôn Huệ Vân khen tôi mấy câu.”
Chu Trì Tự: ?
“Ừ, cậu cũng không hiểu kiểu gì, đúng không?” Lông mày Tống Bách Dương như sắp hôn nhau đến nơi: “Cô nói tôi làm lớp trưởng hơn một năm qua, chạy đôn chạy đáo, hối hả ngược xuôi, nên cô rất cảm ơn sự cố gắng của tôi trong thời gian này.”
Sau một hồi im lặng, Tống Bách Dương nói tiếp: “Rồi cô ấy nói thành phố đang tuyển chọn cán sự học sinh xuất sắc, cô được đề xuất một học sinh cấp trường, phải đậu cấp trường thì mới được vào cấp thành. Hơn nữa, danh hiệu cán sự xuất sắc này sẽ được ghi trong hồ sơ; cô nghĩ tôi đủ tiêu chuẩn, sẽ ưu tiên cho tôi.”
Chu Trì Tự phản đối: “Chỉ tiêu này không phải do các bạn trong lớp bầu chọn sao?”
“Lớp mình thì không.” Tống Bách Dương nói: “Năm ngoái cô tự chọn đấy.”
Chu Trì Tự kinh ngạc: “Ý cô là gì?”
Tống Bách Dương hỏi lại: “Cậu nghĩ ý cô là gì…”
“Nếu nghĩ về thuyết âm mưu…” Chu Trì Tự không khỏi nhíu mày: “Tôi nghĩ cô đang dùng chỉ tiêu này để uy h**p hoặc dụ dỗ cậu làm gì đó cho cô?”
Tống Bách Dương cười đến bất đắc dĩ: “Thì ra cậu cũng nghĩ như vậy, mặc dù cô không nói thẳng ra.”
“Cậu đồng ý không đổi chỗ vì lí do này à?”
“Không hẳn.” Tống Bách Dương lắc đầu: “Tôi không quan tâm đến mấy cái danh hiệu này, nhưng tôi vẫn cảm ơn cô ấy đã xem xét, ngoài mặt thì vẫn phải khách sáo một chút.”
“Sau đó thì sao?”
“Rồi cô kể tôi nghe về Phương Văn Trạch.”
Tống Bách Dương chậm rãi nói: “Tôn Huệ Vân nói cô cảm thấy Phương Văn Trạch có khuynh hướng trầm cảm.”
“Đây cũng là lí do tôi không thể nói với Giang Quân chuyện này, vì nó rất ghét Phương Văn Trạch. Tôi biết nó không thể giữ bí mật, mà tin đồn thường bị thổi phồng, có khi ngày mai là cả trường đã hay tin Phương Văn Trạch bị trầm cảm.”
Chu Trì Tự hỏi: “Sao cô ấy lại nghĩ Phương Văn Trạch có xu hướng trầm cảm?”
“Nhớ hồi nhập học, trường mình tổ chức hoạt động điền phiếu khảo sát sức khỏe tâm thần không? Ai cũng phải tới Phòng Tin học để làm ấy.”
“Nhớ chứ.”
“Khi yêu cầu học sinh điền bảng câu hỏi, trường nói nó hoàn toàn bảo mật. Sau đó, hệ thống sẽ xuất ra danh sách những học sinh có vấn đề về mặt tâm lí để gửi lại cho giáo viên chủ nhiệm.”
Tống Bách Dương nói với Chu Trì Tự: “Thi giữa kì xong, nhà trường chọn ngẫu nhiên mỗi học sinh từ các lớp để hoàn thành bảng câu hỏi lần hai, với mục đích đáp ứng chỉ tiêu của Bộ Giáo dục. Thực ra, không phải ngẫu nhiên…”
Chu Trì Tự chợt nhận ra: “Mà là tiếp tục đánh giá những học sinh có vấn đề về tâm lí ở lần trước đó.”
“Đúng rồi.” Tống Bách Dương nói: “Hai lần đánh giá đều cho thấy Phương Văn Trạch có khuynh hướng trầm cảm. Đó là lí do tại sao tôi quyết định không đổi chỗ.”
Ánh mắt Tống Bách Dương như tan ra: “Mặc dù theo lẽ thường, chứng trầm cảm của Phương Văn Trạch không liên quan gì đến tôi. Tuy tôi là lớp trưởng, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải giúp cậu ấy tham vấn tâm lí.”
Chu Trì Tự hỏi: “Đây vốn là trách nhiệm của lớp phó tâm lí mà?”
Tống Bách Dương bất lực: “Lớp mình lại không có lớp phó tâm lí.”
“À…”
“Tôi nghĩ chuyện hỗ trợ cậu ấy về mặt tâm lí không nên là trách nhiệm của bất kì cá nhân nào trong ban cán sự. Học sinh không được đào tạo chuyên môn, tôi lo chẳng may lại phản tác dụng, nên chúng ta chỉ có thể chú ý những biểu hiện bất thường để kịp thời đưa cậu ấy đi khám.”
“Hoá ra cậu chọn không đổi chỗ vì muốn giúp Tôn Huệ Vân để ý sức khoẻ tinh thần của Phương Văn Trạch sao?”
“Ừ.”
“Ừm.” Chu Trì Tự gật đầu đồng ý, lại chợt nghĩ ra điều gì đó: “Quan tâm đến trạng thái tinh thần mà cũng phải ngồi cùng bàn hả?”
“Nếu tôi không ngồi cạnh cậu ấy, nhưng thỉnh thoảng đi qua đó, chẳng phải khiến cậu càng giận hơn sao?”
Chu Trì Tự ngớ người, im lặng một hồi.
Đúng là như thế.
Tống Bách Dương thở dài khe khẽ: “Nhưng cũng không hẳn là tôi cao thượng giúp đỡ Tôn Huệ Vân, mà là có lí do riêng.”
Khi nói tiếp, giọng hắn không khỏi trầm xuống, như đang thở dài: “Tôi rất nhạy cảm với hai từ ‘trầm cảm’. Tôi từng có một người bạn tự tử vì nguyên nhân này.”
Chu Trì Tự hơi giật mình, cảm thấy hơi khó tin.
“Cậu ấy là bạn hồi tiểu học của tôi. Khi lên cấp hai, chúng tôi không học cùng lớp nên ít liên lạc hẳn.”
“Thực ra, hai đứa có thể trò chuyện online. Tôi nhớ cậu ấy chủ động nhắn tin với tôi, nhưng tôi lại nghĩ mình có bạn thân ở cấp hai rồi nên cũng không để ý lắm.”
“Rồi tôi biết tin cậu ấy tự tử.” Ánh mắt Tống Bách Dương nhạt đi: “Tôi vừa đau buồn, vừa tiếc nuối. Cậu ấy đã chọn rời xa thế giới này khi còn quá trẻ.”
“Vậy nên, đôi khi tôi tự hỏi, nếu tôi không lạnh nhạt, mà phản hồi tin nhắn, khi cậu ấy liên lạc với tôi, có chăng tôi sẽ phát hiện ra cậu ấy bị trầm cảm, tìm cách đưa cậu ấy đi trị liệu tâm lí, thay đổi được kết cục hay không?”
“Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận. Điều tôi có thể làm bây giờ là cố gắng hết sức để những bi kịch như vậy không xảy ra nữa.”
Chu Trì Tự bình tĩnh nhìn Tống Bách Dương: “Tôi biết rồi.”
Ngay sau đó, Tống Bách Dương thoát khỏi kí ức, nhếch khoé môi lên: “Xin lỗi cậu, tôi lạc đề rồi.”
“Tóm lại là…” Tống Bách Dương tiến lại gần đối phương: “Cậu còn giận không?”
Chu Trì Tự đơ mặt: “Ai giận?”
“À à.”
Tống Bách Dương cười.
Hắn tiếp lời: “Ừ, ừ, không ai giận hết.”
“Tại tôi nghĩ nhiều nên mới đi giải thích cho cậu.”
“Tôi sợ mình giải thích không rõ, nên phải nói tới tận bây giờ.”
Chu Trì Tự: …
Có tiếng gõ cửa phòng ngủ, theo sau là tiếng mẹ Chu Trì Tự: “Có cơm rồi.”
–
Ăn tối xong, Tống Bách Dương không định ở lại lâu.
Khi hắn đang thay giày ở cửa, Chu Trì Tự hỏi: “Tôi đưa cậu về nhé?”
Tống Bách Dương cười phá lên: “Tôi đưa cậu về nhà, cậu lại đưa tôi tới trường, lạ thật.”
Chu Trì Tự lại nói: “Tôi dẫn cậu xuống dưới nhà?”
“Không cần đâu.” Tống Bách Dương vỗ vai Chu Trì Tự: “Bên ngoài lạnh quá, cậu sợ lạnh, lại đang đ*ng d*c, lúc nãy còn bị dính mưa, nên ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Tống Bách Dương mỉm cười vẫy tay: “Bye nha.”
“Khoan đã…” Chu Trì Tự sực nhớ ra gì đó: “Đến kí túc xá thì nhắn tôi một tin.”
“Ừ.”
Cánh cửa đóng lại.
Chu Trì Tự ngơ ngác một lúc, rồi nhìn bóng dáng Tống Bách Dương qua khe cửa cho đến khi không còn thấy hắn đâu nữa. Cậu quay người ngồi xuống ghế sofa, lặng lẽ rót cho mình một li nước – nó hơi nóng, nên cậu phải nhấp từng ngụm nhỏ.
Mẹ Chu Trì Tự đã ngồi trên ghế sofa, bật sẵn phim giờ vàng. Lúc này, trên TV đang quảng cáo, thế là cô thản nhiên hỏi con trai: “Thích bạn này hả?”
“… Rõ ràng vậy hả mẹ?”
“Chậc.” Cô mỉm cười: “Lại chẳng hiểu con quá, mẹ là mẹ con đấy nhé.”
Chu Trì Tự: …
“Mẹ sẽ không ngăn cản con hẹn hò, nhưng con phải biết cân bằng thời gian học tập và yêu đương.” Mẹ Chu Trì Tự cầm điều khiển bằng tay phải, vặn to âm lượng TV: “Nhưng mẹ tin con làm được.”
“À, mà… Nhà nó ở đâu? Gia đình mấy người? Ba mẹ làm nghề gì? Con một hả? Giới tính đi kèm là gì? Có phải alpha không?”
“Mẹ ơi…” Chu Trì Tự hết chịu nổi: “Con vẫn chưa hẹn hò.”
Rồi cậu lặng lẽ trở về phòng, tay cầm cốc nước, chuẩn bị làm bài tập.
Giọng mẹ Chu Trì Tự vang lên từ phía sau: “Mẹ chỉ hỏi cho vui thôi, sao con lại ngại thế?!”
Chu Trì Tự: …
