Hai đứa cứ làm bài tập đến khi buổi họp phụ huynh gần kết thúc.
Tống Bách Dương quay đầu nhìn Chu Trì Tự, thấy đối phương sắp đi, hắn bèn nói: “Tôi quên lấy thẻ học sinh, nên giờ phải về lớp lấy, cậu đi chung không?”
“Đi thôi.”
Tống Bách Dương mở lời: “Đi.”
“Ừ.”
Hai người cùng nhau về lớp. Cuộc trò chuyện giữa hai người đa phần là Tống Bách Dương nói mãi không dứt, còn Chu Trì Tự thỉnh thoảng lại xen vào vài câu để cho hắn biết mình nghe không sót một chi tiết nào.
Cuối cùng, Tống Bách Dương cảm thấy mình hơi ồn ào nên ‘tắt mic’.
Trước kia làm gì có chuyện này chứ…
Lúc Tống Bách Dương đi ngang qua hành lang ngoài lớp học, hắn tình cờ thấy mẹ Phương Văn Trạch vội vã bước ra từ cửa sau, chặn Tôn Huệ Vân lại rồi lo lắng hỏi.
“Ôi, cô Tôn ạ, điểm số của Phương Văn Trạch nhà này cứ mãi không cải thiện, mẹ đang lo quá!”
“Nó vốn luôn được hạng nhất, bây giờ thi cử không tốt! Mẹ lo nó thi rớt, chẳng may rớt đại học thì phải làm sao đây?”
Cô vừa nói, vừa lườm Phương Văn Trạch: “Học hành khó khăn đến vậy à? Người khác được nhất lớp, còn con thì không?”
“Con lười biếng quá chứ gì? Phải học hành chăm chỉ. Không bây giờ, chẳng lẽ đợi đến sau này hả? Lúc đó đã quá trễ rồi!”
Phương Văn Trạch há hốc mồm như muốn cãi, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Tống Bách Dương không quan tâm chuyện này. Hắn về chỗ ngồi, lục lọi cặp sách hồi lâu mới tìm thấy thẻ học sinh.
Hắn quay lại tìm Chu Trì Tự, nhưng không thấy cậu đứng ở hành lang, cũng không ở trong lớp.
Hình như cậu ấy đi với chị rồi.
Tống Bách Dương ngơ ngác. Hắn cứ tưởng Chu Trì Tự sẽ xuống căn tin ăn trưa với mình.
Cũng đúng thôi, ai lại ăn ở căn tin khi có thể ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn với chị gái?
Cầm đĩa, Tống Bách Dương tìm bàn trống rồi ngồi xuống một mình. Hắn lơ đãng ăn hết phần ăn, không rõ mình đang nghĩ gì, không biết câu trả lời nào mới gần với sự thật.
Vừa về đến kí túc xá, Tống Bách Dương thậm chí còn không đặt cặp sách xuống, mà đã vội vã tìm chiếc điện thoại cũ.
Nửa phút sau, hắn đã tìm thấy nó.
Tống Bách Dương không hề thấy mệt dù đang đeo cặp sách trên lưng. Hắn ngồi xuống ghế, bắt đầu nhắn tin cho Chu Trì Tự…
Tống Bách Dương: Hôm nay cậu không vui hả?
Ngay lập tức, Chu Trì Tự đã phản hồi
Chu Trì Tự: Không, tôi không có ‘không vui’.
Tống Bách Dương nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu.
Cứ cảm thấy cậu ấy… Không được vui!
Tống Bách Dương còn nước còn tát; sau một thời gian dài nhắn tin vài chữ, hôm nay, hắn thay đổi thói quen và nhắn hẳn một tin dài…
Tống Bách Dương: Tôi khen chị cậu xinh, nhưng ý tứ ở đây là hai chị em ruột, khen người ta cũng là gián tiếp khen cậu đẹp trai.
Mấy giây sau, Chu Trì Tự phản hồi hắn.
Chu Trì Tự: Tôi thấy hai chị em nhìn không giống nhau.
Tống Bách Dương xem qua tin nhắn.
Hay lắm, nhanh chóng pass đề tài này thôi.
Tống Bách Dương lại vòng vo để tát nước.
Tống Bách Dương: Phải làm sao để cậu vui đây?
Hắn nhắn tiếp một tin.
Tống Bách Dương: Cho cậu thêm một viên kẹo sữa UHA nhé?
Sau một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng nhận được phản hồi.
Chu Trì Tự: Vị matcha mới được.
–
Chủ Nhật tuần này, Chu Trì Tự cũng không đến trường, nên kẹo UHA matcha đành phải chờ đến thứ Hai để hoàn thành nhiệm vụ cao cả của nó.
Hiện tại, UHA đang nằm gọn trong lòng bàn tay Tống Bách Dương. Hắn chạy đến bên cửa sổ, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào tấm kính.
Nghe thấy tiếng động, Chu Trì Tự ngẩng đầu lên, thấy ngón cái với ngón trỏ tay phải của Tống Bách Dương đang lắc lắc một viên kẹo cứng màu xanh lá cây phía sau tấm kính trong suốt.
Chu Trì Tự mở khoá rồi đẩy nhẹ cửa sổ. Ngón tay cậu linh hoạt thò ra ngoài, lấy viên kẹo UHA thay cho lời xin lỗi mà Tống Bách Dương đã hứa, rồi đóng cửa sổ, cài khoá lại. Tất cả đều diễn ra chỉ trong một nốt nhạc, vô cùng mượt mà.
Rồi cậu vẫy tay ra hiệu cho Tống Bách Dương đang đứng sau cửa sổ đi về chỗ.
“Này!” Tống Bách Dương xám cả hồn, bởi hắn không ngờ kẹo trong tay mình lại rơi vào tay đối phương nhanh chóng, trơn tru đến vậy, thế là hắn gõ cửa sổ: “Chu Trì Tự, cậu lấy kẹo của tôi rồi thì phải để tôi nói một câu chứ!”
Sau vài giây im lặng, Chu Trì Tự mở cửa sổ, bình tĩnh nói với đối phương: “Tôi mong cậu không nói mấy câu kiểu như ‘đừng giận’.”
Tống Bách Dương: …
Sao biết vậy?
Nhìn vẻ mặt bực bội của Tống Bách Dương, Chu Trì Tự cúi đầu cười thầm.
Rồi cậu ngẩng đầu, cầm lấy viên kẹo, nói với vẻ nghiêm túc: “Đừng hòng tôi ‘cảm ơn cậu’, vì tôi xứng đáng được nhận viên kẹo UHA này.”
Tống Bách Dương giả vờ thất vọng: “Ừm…”
Nhưng hắn lập tức thay đổi thái độ, lông mày và ánh mắt lại mỉm cười, nhưng lời thoại ‘thất vọng’ vẫn không thay đổi: “Tôi cứ thế này mà đi sao?”
Chu Trì Tự đứng sau cửa sổ mỉm cười: “Chứ sao.”
Tống Bách Dương đóng cửa sổ lại cho Chu Trì Tự, đứng ngoài cửa sổ vẫy tay chào cậu rồi chạy đi.
Không lâu sau khi hắn đã ‘ship’ kẹo UHA, Tống Bách Dương nhận được một chai sữa chua với lời xin lỗi từ Giang Quân trong giờ ra chơi.
Giang Quân sẽ nổi giận khi biết chuyện – đây là bản tính của cậu ta, nên Tống Bách Dương không thể tránh khỏi. Tất nhiên, hắn không trách cậu ấy, mà còn cảm thấy hơi áy náy vì mình không muốn cho đối phương biết sự thật.
Thế là hai người cuống cuồng xin lỗi nhau, mãi đến khi hết nước hết cái, rồi mới chịu dừng lại.
Lúc này, ánh mắt Tống Bách Dương hướng về hộp sữa chua Giang Quân đặt trên bàn mình, khẽ nhíu mày: “Gì vậy, ai lại ăn sữa chua vào mùa đông?”
Giang Quân thẳng thừng chỉ vào mình: “Tao.”
Tống Bách Dương: …
Tống Bách Dương: “Cảm ơn mày, nhưng mày giữ lấy đi, tao không ăn đồ lạnh vào mùa đông.”
Đẩy đưa một hồi, hộp sữa chua của Giang Quân cũng rơi vào bụng của Giang Quân.
Chuyện Tống Bách Dương ngồi cùng bàn với Phương Văn Trạch khiến cả Chu Trì Tự và Giang Quân đều giận mãi cũng giải quyết xong. Hắn xoa thái dương, lắc đầu tự giễu, rồi cầm bút tiếp tục làm bài.
Một tháng nữa thi cuối kì, mọi người đều đang cuống cuồng chuẩn bị. Ngay cả giáo viên dạy thể dục của lớp – một alpha – cũng rất tinh ý, mắc bốn lần ‘bệnh nặng’ liên tiếp.
Trước khi lên cấp ba, Tống Bách Dương thường nghĩ việc chuẩn bị cho kì thi từ một tháng trước đó quá là vô lí. Tuy nhiên, thực tế đã chứng minh các kiến thức chương trình phổ thông rất phức tạp, có khi một tháng cũng ôn không hết.
Không khí căng thẳng kéo dài đến tận sau ngày thi cuối kì.
Hôm đó tuyết rơi dày đặc.
Tống Bách Dương tập trung cao độ làm bài, chỉ đăm đăm vào bài làm trước mặt và những môn chưa thi. Hoàn thành môn thi cuối cùng, bước ra khỏi phòng thi, hắn mới kinh ngạc nhận ra mùa đông năm nay tuyết rơi dày – điều hiếm thấy trong những năm trước.
Khắp nơi như bị bao phủ bởi mây trắng trên trời rơi xuống. Những đám mây như một đàn ngỗng lông ướt sũng, không thể bay lên không trung, buộc phải đáp xuống, co cụm lại với nhau cho ấm.
Tống Bách Dương đi ngang qua bãi cỏ cạnh tòa nhà giảng dạy với chiếc cặp trên lưng. Ánh mắt hắn lướt qua khung cảnh tuyết rơi, rồi hắn chợt dừng lại. Hắn thò một ngón tay từ bộ đồng phục mùa đông ra, sau đó chọc vào lớp tuyết dày.
Hắn vẽ một hình tròn.
Nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, vậy phải vẽ thêm vài cái nữa. Sau đó, Tống Bách Dương nảy ra một ý tưởng mới.
Hắn ngồi xổm xuống, dùng ngón tay vẽ một chú mèo con lông xù trên tuyết.
Dĩ nhiên, đây là một chú mèo con lông xù trong mắt hắn.
Rồi vẽ thêm một mũi tên.
Sau đó viết: Chu, Trì, Tự.
Xong xuôi, Tống Bách Dương đứng dậy, ngắm nhìn kiệt tác của mình với vẻ hài lòng. Hắn vỗ nhẹ lớp tuyết chưa tan trên lòng bàn tay, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau…
“Cậu đang làm gì vậy?”
Tống Bách Dương quay đầu lại, bắt gặp ngay Chu Trì Tự.
Hắn bị ‘chính chủ’ bắt tại trận.
Tuy nhiên, hắn không hề chột dạ, mà tự hào giải thích:
“Tôi vẽ đại thôi.”
Chu Trì Tự nhìn kĩ thì thấy một mớ đường nét lộn xộn, góc trên bên phải có một mũi tên, với ba kí tự bên cạnh.
Cậu miễn cưỡng nhận ra tên của mình.
Đường nét mũi tên cũng có thể xác định được nhờ nét vẽ đơn giản.
Còn mấy nét vẽ nguệch ngoạc này là gì?
Không hiểu thì hỏi, thế là Chu Trì Tự lên tiếng: “Cậu vẽ gì vậy?”
“Một chú mèo con.”
Chu Trì Tự cau mày: ?
“Mèo con lông xù.” Tống Bách Dương tự tin nói: “Tôi thấy giống y chang.”
Chu Trì Tự: …
Cậu bật cười, rồi nhặt một cành cây dưới đất lên: “Để tôi vẽ cho cậu một con.”
Một lát sau, đầu một chú chó đã ‘nhảy’ lên tuyết – chỉ với vài nét vẽ đã sống động như thật. Chu Trì Tự lén nhìn Tống Bách Dương, rồi cúi đầu vẽ một mũi tên giống hắn, sau đó viết ba từ: Tống, Bách, Dương.
Thấy vậy, hắn không tức giận, mà còn vui vẻ: “Giống tôi thế.”
Chu Trì Tự cúi đầu cười.
Sau kì thi cuối kì, loa phóng thanh của trường luôn phát nhạc rất lâu. Bài hát cuối cùng luôn luôn là ‘Về nhà’, giống như bài hát cuối cùng của chương trình Xuân Vãn là ‘Đêm nay khó quên’ vậy.
Tiếng kèn saxophone chậm rãi trôi về phía chân trời xa xăm. Học sinh nối đuôi nhau đi về phía cổng trường; ngôi trường dần chuyển từ ồn ào, náo nhiệt sang tĩnh lặng.
Tống Bách Dương với Chu Trì Tự cười một lúc mới phát hiện xung quanh không có ai. Hắn nhìn đồng hồ: “Trễ rồi, tôi phải về kí túc xá dọn đồ đây. Nếu đi trễ, tôi lỡ xe mất.”
Chu Trì Tự đành phải vẫy tay chào tạm biệt hắn: “Hẹn gặp lại.”
Cậu ngừng lại một chút rồi nói thêm một câu: “Lần gặp tiếp theo là học kì mới.”
“Ừ.” Tống Bách Dương mỉm cười: “Hẹn gặp lại.”
Tàn ảnh một chú chim cô đơn lướt nhanh qua làn khói mây, tưởng chừng như vô hình. Mặt đất phủ đầy tuyết nhô lên vài phân, thoáng chốc như hòa vào bầu trời xám xịt.
Nhưng người ta không cần lo trời sẽ đổ mưa.
Loa phát thanh của trường ngân vang nốt nhạc cuối cùng; âm thanh còn vương vấn tan biến trong không khí mùa đông.
Sự ồn ào náo nhiệt bị tuyết vùi lấp, thế giới bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Chu Trì Tự nhìn về phía xa, chiếc cặp sách trên lưng Tống Bách Dương trông như một chú yêu tinh không thể tách rời với nhân vật chính trong truyện tranh thiếu nhi. Cùng nhau, bọn họ dũng cảm bước vào vùng tuyết mênh mông xa lạ.
Tuyết xung quanh trắng ngần, tính cách hai người cũng sáng trong.
Chu Trì Tự mở miệng.
Cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng vẫn chưa nghĩ ra.
Thằng nhóc ở phía xa lúc này quay lại.
Tống Bách Dương rõ ràng đang mặc đồng phục mùa đông dày cộp, nhưng vẫn cố gắng giơ hai tay lên cao nhất có thể để với qua đầu: “Chu Trì Tự!”
Hắn vẫy tay thật mạnh, cười lớn rồi nói: “Năm sau gặp lại nha!”
Chu Trì Tự cũng đáp lại, hướng về phía tuyết, hướng về phía người đang đứng trong tuyết.
“Năm sau gặp lại.”
