Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 54: Bạn nữ?



Chu Trì Tự thức dậy vào chín giờ sáng hôm sau.

Cậu hiếm khi ngủ ngon như vậy trong thời kì đ*ng d*c mùa đông, bởi vì cậu thường bị cái lạnh đánh thức. Khác với những lần trước, biến số chính là kí hiệu tạm thời của Tống Bách Dương.

Kí hiệu này đưa pheromone ‘mùi ánh nắng’ vào cơ thể Chu Trì Tự.

Cậu đưa tay ra sau gáy, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa lên vị trí này, chạm vào vết cắn.

Nhờ nó mà cậu không bị lạnh.

Thần kì thật đấy.

Mặc xong quần áo, Chu Trì Tự chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ, nhanh chóng nhận ra một bóng người quen thuộc trên ghế sofa. Đối phương đang cuộn mình trong chiếc áo khoác lông màu trắng rộng thùng thình, nằm ườn trên sofa.

Chu Trì Tự ngạc nhiên: “Ủa, chị? Sao chị về rồi?”

Chu Trì Cẩn đáp lời: “Chị mới về sáng nay. Tuần này được nghỉ, nên chị mới có thời gian về nhà.” 

“Chị có mang về quà địa phương đấy.” Chu Trì Cẩn ngồi dậy, chỉ vào mấy túi giấy xếp trên bàn trà: “Em muốn ăn thì cứ lấy.”

Chu Trì Tự gật đầu: “Dạ.”

Chu Trì Cẩn đang học thạc sĩ ở trường đại học tỉnh, còn Chu Trì Tự lại học cấp ba ở thành phố này. Mỗi học kì, chị về nhà có mấy lần; có khi đến lúc khai giảng chị vẫn ở trường, đến cuối kì mới về.

Chu Trì Tự nhìn quanh: “Mẹ đâu rồi?”

“Đi rồi.” Chu Trì Cẩn nói: “Hôm nay mẹ lại tăng ca.”

Chị suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chủ Nhật này em có có họp phụ huynh à?”

Chu Trì Tự hơi ngạc nhiên: “Sao chị biết?”

Chu Trì Cẩn cười nói: “Mẹ nhờ chị đi họp cho em để khỏi phải xin nghỉ. Đúng lúc quá nhỉ, nếu không biết, người ta còn tưởng chị về nhà chỉ để họp phụ huynh cho em.” 

“Ừm.”

“Cháo vẫn còn trong nồi.” Chị dặn một câu, rồi tiếp tục nằm dài trên ghế sofa nghịch điện thoại.

Chu Trì Tự vốn định đến trường tự học vào hôm nay và ngày mai. Tuy lúc này đã hơi trễ, nhưng cậu vẫn giữ nguyên kế hoạch sau khi rửa mặt, ăn sáng xong. Cậu biết tuần này Tống Bách Dương không về nhà, mà sẽ ở lại trường tự học.

Kết quả là, khi đang sắp xếp cặp sách ra khỏi phòng ngủ, cậu bị chị mình chặn lại.

Chu Trì Cẩn trợn tròn mắt: “Giờ này mà còn đến trường làm bài hả?” 

Chu Trì Tự bình tĩnh đáp lại: “Chứ sao?”

“Đừng đi.” Chu Trì Cẩn nói thẳng suy nghĩ của mình: “Trưa nay chị mời em đi ăn một bữa. Chị có ít tiền tiết kiệm trong thẻ, ăn xong chị dẫn đi xem phim. Đừng làm bài mỗi ngày như vậy, em mới lớp mười một thôi, lâu lâu nghỉ ngơi một chút cũng tốt mà, đúng không?”

Chu Trì Tự nhướng mày: “Chị bao hả?”

Chu Trì Cẩn gật đầu ngay: “Ừ, thỉnh thoảng chị mới về nhà.”

“Đi.” Chu Trì Tự lặng lẽ về phòng, bỏ cặp xuống, nhưng vẫn lấy tài liệu ra làm bài tập.

Đến mười một giờ, Chu Trì Cẩn trang điểm nhẹ nhàng rồi gõ cửa phòng Chu Trì Tự. Hai người thu dọn đồ đạc rồi lên đường.

Ngồi trong xe của Chu Trì Cẩn, thắt dây an toàn, Chu Trì Tự bắt đầu trò chuyện: “Cuộc sống năm nhất cao học của chị thế nào?”

Chu Trì Cẩn hơi bất đắc dĩ: “Em đừng hỏi mấy câu gây mất hứng vậy được không? Em cũng là học sinh mà, thích được hỏi chuyện học hành, điểm số vậy hả?” 

“Em hơi tò mò.”

“Nói chung là rất khác so với hồi đại học.” Chu Trì Cẩn mơ hồ tóm tắt, rồi tìm được cách hỏi: “Kiểu như một xã hội thu nhỏ.” 

Rồi chị hỏi Chu Trì Tự: “Còn em thì sao?”

“Bình thường ạ.” Chu Trì Tự nói: “Kì thi nào trong học kì này em cũng đứng nhất.”

“Dữ thần.” Chu Trì Cẩn thở dài: “Chị nghĩ mẹ không đi họp phụ huynh cho em là vì thành tích của em tốt quá. Mẹ có như vậy với chị đâu; ngày nào cũng nói chị yêu sớm, rồi hỏi điểm, chưa kể lúc nào cũng đi họp phụ huynh.” 

Chu Trì Tự lại có ý kiến khác: “Có thể là quan niệm về giáo dục của mẹ thay đổi rồi.”

Chiếc điện thoại trong túi áo khoác rung lên, Chu Trì Tự lấy ra xem thì thấy cuộc gọi của Tống Bách Dương.

Tin nhắn hắn nhắn cho cậu hôm qua để báo bình an với đoạn voice chat vẫn còn đó. 

Chu Trì Tự nhấn nút trả lời, “Alo?”

Giọng Tống Bách Dương vọng ra từ điện thoại: “Sao sáng nay cậu không đi học? Cậu thấy không khỏe hả?”

“Không.” Chu Trì Tự giải thích, “Tôi ngủ quên.”

Đối phương sững sờ vài giây, rồi bật cười: “Hoá ra là tôi nghĩ nhiều rồi.” 

Hắn hỏi tiếp: “Chiều nay em có học không?”

Chu Trì Tự im lặng một lúc rồi trả lời: “Hôm nay chị tôi về nhà. Chiều nay tôi đi xem phim với chị, nên không đi học.” 

“À.” Người bên kia nói: “Ok.”

“Ừ.”

Cứ tưởng cuộc gọi sẽ kết thúc ở đây, nhưng đầu dây bên kia vẫn chưa chịu cúp máy, mà khẽ gọi tên: “Chu Trì Tự…”

Chu Trì Tự cảm thấy tim mình ngừng đập trong giây lát khi người kia nói những âm cuối cùng – như một cơn hồi hộp vậy.

Tiếng Tống Bách Dương qua điện thoại hơi khác: “Sáng nay cậu không đến lớp, tôi cứ tưởng cậu vẫn còn bận tâm chuyện đó.”

Chu Trì Tự hơi bối rối: “Chuyện gì?”

“Chuyện tôi với Phương Văn Trạch là bạn cùng bàn.”

“À.” Chu Trì Tự suy nghĩ một lát: “Tôi không để ý đâu.” Cậu khựng lại rồi nói thêm: “Nếu cứ để ý thì tự làm mình tiêu cực thôi.”

Tống Bách Dương ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng đáp lại: “Haiz, cảm ơn đại thần đã thông cảm.” 

Chu Trì Tự nói tiếp: “Hơn nữa, cậu ngồi cùng bàn với người mình không thích, cậu khó chịu chứ không phải tôi, sao tôi phải bận tâm chứ?”

“À, ừ nhỉ, đúng rồi, đúng rồi, ngài nói có lí.” Hắn diễn cái nét em trai đến nghiện: “Đáng đời tôi, đó chính là tôi tự làm tự chịu, tự tìm phiền phức.”

Chu Trì Tự không khỏi cười thành tiếng.

Hình như cậu còn nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm từ đầu dây bên kia.

“Bái bai. Chiều nay đi xem phim vui vẻ nhé.”

“Cảm ơn cậu, gặp lại sau.” Chu Trì Tự cúp máy rồi cất điện thoại vào túi.

Chiếc xe đi đến nơi đèn đỏ rồi từ từ dừng lại. Chu Trì Cẩn vừa chờ đèn xanh, vừa nói chuyện với em trai: “Chậc chậc, ai vậy ta? Chị quấy rầy buổi hẹn hò của mấy đứa à?”

“Chị không quen đâu.”

Chu Trì Cẩn trả treo: “Tất nhiên là chị không quen rồi!” 

Không đợi em mình trả lời, chị lại nói tiếp: “Ái chà chà, em càng giấu, chị càng cảm thấy mối quan hệ này không đơn giản.” 

Chu Trì Tự ngước mắt lên hỏi một câu hoàn toàn không liên quan: “Học kì này chị có bạn trai chưa?”

Chu Trì Tự hiểu rõ ‘điểm yếu chí mạng’ của Chu Trì Cẩn. Bình thường, chị hay cười cợt, xen vào chuyện người khác; nhưng khi nghiêm túc, chị luôn tập trung vào nghiên cứu khoa học và sự nghiệp. Bởi thế cho nên mẹ của Chu Trì Tự thường đau đầu về chuyện đời tư của con gái.

Chu Trì Cẩn: …

“Nghe đây, em trai yêu quý, nếu em mà cũng vào team hối chị cưới chồng, thì chị không ngại dẫn em đi xem phim kinh dị đâu.”

Lúc này, Chu Trì Tự ngồi ở ghế sau không nói gì.

Chu Trì Cẩn thầm đắc ý trong lòng.

Hừ, xử lí em chẳng phải dễ như cho à?

Sáng sớm Chủ Nhật, Chu Trì Cẩn lái xe đưa Chu Trì Tự đến trường A.

Buổi họp phụ huynh này được nhà trường đứng ra tổ chức, chứ không phải do Tôn Huệ Vân muốn làm, nên không phải cứ phụ huynh nào đến là họp ngay được. Đến đúng giờ, loa phóng thanh của trường sẽ phát bài phát biểu của hiệu trưởng.

Một đám đông đang chen chúc bên ngoài hành lang lớp 11/1.

Chu Trì Cẩn không phải là người duy nhất đến sớm. Hai chị em đều cảm thấy ngồi chờ ngoài hành lang chán òm, thế là cứ thoải mái trò chuyện.

Chu Trì Cẩn nhìn trái nhìn phải, bỗng cảm thấy hơi áy náy: “Em là đứa duy nhất có chị đi họp phụ huynh cho hả?” 

Chu Trì Tự đáp: “Theo em quan sát thì đúng là vậy.”

“Haiz.” Chu Trì Cẩn hơi bực mình: “Đúng ra chị nên ăn mặc chững chạc hơn.”

Chu Trì Tự lờ chị đi, rồi nhìn xuống đồng hồ: “Mười phút nữa là đến giờ họp rồi.”

Cậu nhắc nhở Chu Trì Cẩn: “Học sinh không được vào lớp trong lúc họp phụ huynh. Chị nhớ em ngồi ở đâu không?” 

“Nhớ rồi.” Chu Trì Cẩn mất kiên nhẫn: “Ghế bên phải hàng thứ năm, cạnh cửa sổ.”

Chị vừa dứt lời, Tôn Huệ Vân đã xuất hiện ở cửa lớp, cao giọng nói: “Các phụ huynh có thể vào lớp!”

Chu Trì Cẩn theo chân mọi người vào phòng học. 

Qua cửa kính trong suốt, Chu Trì Tự thấy Chu Trì Cẩn đã ngồi đúng chỗ nên yên tâm rời đi. Cậu lục túi đồng phục – bên trái là một cây bút, bên phải là một tờ giấy gấp gọn.

Cậu định sang phòng học trống mà Tôn Huệ Vân đã sắp xếp để làm bài tập thì bỗng có người ôm lấy vai cậu từ phía sau.

“Bài tập gì trời?”

Tống Bách Dương thò đầu ra.

“Họp phụ huynh thì đừng làm bài…”

Chu Trì Tự hỏi ngược lại: “Vậy chứ làm gì?”

Tống Bách Dương thực sự chưa nghĩ tới, nên thật thà lắc đầu: “Không biết nữa, hay là ghé kí túc xá của tôi chơi đi.” 

“Ừ.”

“À mà…” Trên đường đi, Tống Bách Dương hỏi: “Tôi hỏi cái này, bạn nữ lúc này là chị của cậu hả? Nhìn trẻ quá.” 

Chu Trì Tự nhíu mày, như thể hơi bất ngờ khi từ này lại xuất hiện trong cuộc trò chuyện giữa hai người: “Bạn nữ?”

Tống Bách Dương nhớ lại, bắt đầu miêu tả: “Tóc dài xoăn màu nâu, áo khoác lông màu trắng dài, bốt đen. Tôi thấy chị ấy cứ nói chuyện với cậu suốt. Chẳng phải hôm qua cậu nói chị ấy về nhà à? Nên tôi đoán vậy?”

Chu Trì Tự chậm rãi nói: “Chị tôi đó.”

Rồi nói thêm một câu: “Cậu để ý kĩ nhỉ.”

Tống Bách Dương tưởng Chu Trì Tự đang khen mình, thế là khách sáo đáp lại: “Chị ấy xinh ghê.”

Chu Trì Tự im lặng một lát: “À, vậy hả?”

Bầu không khí bỗng trở nên kì lạ.

Hai người về đến kí túc xá.

Bất ngờ thay, phòng này vốn có bốn người, nhưng hiện tại chỉ có mỗi Tống Bách Dương. 

Nhận ra điều này, hắn mừng thậm, bắt đầu lên kế hoạch cho những hoạt động thú vị mà bọn họ có thể làm ở nơi đây.

Ai mà còn dè, Chu Trì Tự ngồi xuống chiếc ghế Tống Bách Dương đưa, im lặng làm bài, làm bài đến là nghiêm túc, chăm chú.

Tống Bách Dương: Mới đồng ý với mình là không làm bài mà?

Hắn hỏi dò: “Này, Chu Trì Tự…”

Cậu thậm chí không ngẩng đầu lên, thẳng thừng ngắt lời hắn: “Tôi đang làm bài, đừng nói chuyện với tôi.”

Tống Bách Dương: …

Bản thân hắn cũng phải tìm bài tập ở kí túc xá để làm.

Sau đó, mỗi lần Tống Bách Dương muốn nói chuyện, hắn lại bị filter ‘miễn làm phiền’ xung quanh Chu Trì Tự chặn lại. 

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tống Bách Dương khóc không ra nước mắt, vừa viết vừa suy nghĩ.

Chẳng phải đã nói sẽ đến kí túc xá chơi với mình à, sao cuối cùng lại làm bài tập?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...