Học kì hai lớp mười một, số lần giáo viên nhắc đến kì thi tuyển sinh đại học tăng lên theo cấp số nhân so với học kì một. Tôn Huệ Vân – một giáo viên chủ nhiệm – là người thường xuyên nhắc đến kì thi này nhất.
Nhắc đến chủ đề này là bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp lớp học, khiến học sinh cảm thấy ngột ngạt, bất an về tương lai; cộng thêm thời kì nhạy cảm không đều, cảm lạnh, sốt và các bệnh lí khác khiến nỗi đau khổ về thể xác lẫn tinh thần kéo dài như vô tận.
Tống Bách Dương, Chu Trì Tự và Giang Quân phải học nội dung sách giáo khoa, lại còn phải ôn tập cho kì thi Học sinh giỏi Toán. Suy cho cùng, danh sách đội tuyển vẫn chưa được công bố, còn nước còn tát nên tốt nhất là không được lơ là.
Vì lần thi này quyết định đại diện trường tham dự kì thi cấp thành phố, không phải thi tháng, nên giáo viên chấm bài chậm hơn bình thường rất nhiều; tiêu chí chấm điểm cũng chi tiết hơn, khác với việc giáo viên được toàn quyền quyết định như khi chấm điểm bài thi tháng.
Tống Bách Dương ước tính danh sách sẽ được công bố trong khoảng một tuần nữa.
‘Nghi án’ gian lận của Phương Văn Trạch đã trở thành vấn đề nóng hổi, nhưng phần lớn vẫn nằm trong nội bộ học sinh. Có lẽ do thiếu bằng chứng, thêm cả bảng xếp hạng chưa được công bố, nên chưa có ai báo cáo với giáo viên.
Tuy nhiên, Tống Bách Dương không thể khoanh tay đứng nhìn. Bất kể bản thân có được tham gia kì thi hay không, hắn vẫn sẽ tiếp tục theo dõi tình hình.
Nói đao to búa lớn thì là đảm bảo sự công bằng trong kì thi, nói nhỏ để cho Giang Quân một câu trả lời.
Hơn nữa, nếu Phương Văn Trạch thực sự gian lận, rất có thể cậu ta sẽ chiếm mất vị trí hạng nhất vốn thuộc về Chu Trì Tự.
Hẳn ba câu hỏi lớn với điểm số cao. Việc đạt điểm tuyệt đối vô cùng khó khăn, vậy nên ba câu hỏi này trở thành điểm then chốt để các học sinh giành lấy top 3.
Ngồi cạnh Phương Văn Trạch, nhân vật trung tâm của sự việc, Tống Bách Dương dễ dàng nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của đối phương.
Cậu ta bị ảnh hưởng bởi ‘vụ án’.
Tuy nhiên, đó không phải là điều Tôn Huệ Vân có thể nói với hắn.
Mặc dù cũng chính hắn đã chọn ngồi cạnh Phương Văn Trạch để giúp cô theo dõi trạng thái cảm xúc của đối phương.
Nhưng Tống Bách Dương không thể nào đến gặp Tôn Huệ Vân rồi nói ‘các bạn học đã đăng một bài viết chỉ trích Phương Văn Trạch, thậm chí còn xúc phạm cô nữa đó cô Tôn ơi?’
Nói ra sẽ khiến hắn bị coi là kẻ mách lẻo.
May mắn thay, sau hai hoặc ba ngày, bài viết giảm đi độ hot.
Nhưng Tống Bách Dương biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Tối thứ Tư, khi Tống Bách Dương đang đi dọc hành lang lớp học, hắn bỗng nghe thấy ai đó khẽ gọi tên mình.
Giọng nói rất yếu ớt, như thể sẽ bị không khí nghiền nát bất cứ lúc nào.
“Tống Bách Dương.”
Nhìn về phía phát ra giọng nói, Tống Bách Dương thấy Phương Văn Trạch đang dựa lưng vào tường, ngồi bệt xuống sàn với vẻ mặt buồn bã.
Mái tóc bù xù và cặp kính dày che khuất gương mặt, cổ áo đồng phục nhàu nhĩ, vải trắng bị ố vàng, còn tay thì đầy vết xước.
Nếu cậu ta không bị vấp ngã trên đường, thì rõ là đã động tay động chân với ai đó.
Tống Bách Dương dừng lại trước mặt Phương Văn Trạch rồi cúi đầu.
Bấy giờ, hắn nghe thấy giọng Phương Văn Trạch gần như vỡ òa, run rẩy, nghẹn ngào: “Tôi không gian lận, tôi không…”
Ngước nhìn Tống Bách Dương, Phương Văn Trạch đập mạnh đầu vào tường sau lưng, rồi từ từ nhắm mắt lại. “Cậu tin tôi không…”
Nét tuyệt vọng trên mặt Phương Văn Trạch hiện rõ mồn một.
Thật ra, Tống Bách Dương cũng hơi nghi ngờ nghi ngờ, thậm chí còn nghiêng về Giang Quân, bởi vì cậu ấy là người Tống Bách Dương quen biết lâu hơn, có mối quan hệ sâu sắc hơn.
Thế nhưng, Tống Bách Dương biết lúc này mà hắn tỏ ra nghi ngờ Phương Văn Trạch thì rất có thể sẽ cuộc trò chuyện sẽ chấm dứt tại đây, chẳng giúp ích gì cho việc giải quyết vấn đề.
Bởi thế cho nên hắn từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Phương Văn Trạch rồi nói: “Tôi tin cậu.”
“Bài đăng đó, cậu cũng thấy bài đăng đó rồi phải không?”
“Ừ.”
“Không phải như vậy đâu…” Phương Văn Trạch kích động lặp lại: “Không phải như vậy!”
Cậu ta nói với vẻ chắc chắn, như thể ngay từ đầu đã bị oan ức, bị người khác bóp méo sự thật.
Tống Bách Dương hơi giật mình.
Cảm thấy có thể moi được thông tin từ Phương Văn Trạch, hắn tiếp tục nương theo cậu ta: “Mọi người đều hiểu lầm cậu, phải không?”
Phương Văn Trạch sững người một lúc, rồi khó tin mà ngước nhìn Tống Bách Dương, gật đầu lia lịa.
Tống Bách Dương khẽ hỏi: “Cậu nói cho tôi biết được không?”
Vai Phương Văn Trạch run lên bần bật, biểu hiện thường thấy của người đang khóc không ngừng. “Thực ra, tôi… Tôi không biết đó là câu hỏi trong đề thi.”
Tống Bách Dương im lặng, kiên nhẫn chờ Phương Văn Trạch nói tiếp.
“Lúc đó, cô Tôn gọi tôi vào văn phòng, đưa tôi một số đề cương đã in sẵn, ừ thì đó là tờ giấy Giang Quân đã nhìn thấy. Trước lúc tôi ra về, cô còn dặn phải làm bài thật cẩn thận. Tôi không biết cô đưa đề cho tôi. Đến lúc vào phòng thi, làm đến ba câu cuối, tôi mới nhận ra… Nó giống hệt đề cương cô đã đưa.”
Cậu ta nghẹn ngào: “Tôi không biết, tôi thực sự không biết… Nếu biết thì tôi chắc chắn đã không nhận đề cương rồi…”
“Cậu có tin tôi không? Tôi biết là nghe rất vô lí, như thể tôi đang cố tình trốn tránh trách nhiệm vậy.”
Không biết.
Tống Bách Dương tự nhủ.
Nhưng trước mặt Phương Văn Trạch, hắn vẫn nói: “Tôi tin cậu.”
Lúc này mà hỏi thẳng những vấn đề trong cách giải thích của Phương Văn Trạch cũng chẳng ích gì.
Hiện tại, nếu Tống Bách Dương muốn xác nhận việc lộ đề thi, phải một người có thể đưa ra bằng chứng. Hai người duy nhất có bằng chứng là Phương Văn Trạch và Tôn Huệ Vân. Cô Tôn không thể tự tố cáo chính mình; Tống Bách Dương càng không thể điều tra cô, vì dù gì thì cô cũng là một giáo viên.
Cách duy nhất là bắt đầu từ Phương Văn Trạch.
Người này lại ngơ ngác, mãi một lúc sau mới tỉnh ra, cười gượng gạo: “Cảm ơn cậu…”
“Tống Bách Dương…” Cậu ta ôm mặt khóc nấc: “Tôi phải làm sao đây, tôi phải làm sao đây…”
Sau một hồi im lặng, Tống Bách Dương nói nhỏ: “Viết e-mail tố cáo cô Tôn, nếu cô ấy thực sự đã làm như thế.”
Phương Văn Trạch ngập ngừng hỏi: “Tôi phải viết thế nào đây…”
“Viết đúng sự thật, viết lại những gì đã xảy ra.” Tống Bách Dương nhắc: “Cậu còn giữ đề cương cô đưa không? Miễn là có bằng chứng thì báo cáo sẽ có hiệu lực, cậu chỉ cần trình bày sự việc thôi.”
“Nhưng…” Phương Văn Trạch có vẻ vẫn còn do dự: “Liệu người ta có tin tôi không?”
Tống Bách Dương nghiêm túc nói: “Tôi không nghĩ ra cách nào tốt hơn.”
Phương Văn Trạch chậm rãi gật đầu.
Cậu ta lại nhìn Tống Bách Dương, ánh mắt lóe lên tia sáng như đang cố tóm lấy một cọng rơm cứu mạng: “Cậu có thể giúp tôi…”
“Cậu có đồng ý đưa bằng chứng cho tôi không?” Hắn hỏi ngược lại.
Phương Văn Trạch lại im lặng.
“Vậy thì cậu phải tự viết thư báo cáo.” Tống Bách Dương nghiêm túc nói: “Nếu cậu không làm như vậy, các bạn sẽ nghĩ cậu là người được hưởng lợi; nếu cậu báo cáo cô Tôn, mọi người mới biết cậu cũng là nạn nhân.”
Phương Văn Trạch hiểu ngay, khẽ nói: “Cảm ơn…”
Cậu ấy cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng không thể ngừng khóc nức nở. Không muốn người khác thấy mình khóc, Phương Văn Trạch lại cúi đầu. “Cậu… Có khăn giấy không? Cho tôi xin một tờ được không?”
Tống Bách Dương thò tay vào túi: “Có.”
Hắn lấy ra một gói khăn giấy, xé bao bì rồi rút ra một tờ đưa cho Phương Văn Trạch.
Phương Văn Trạch cũng đưa tay ra định lấy, nhưng đầu ngón tay sắp chạm vào khăn giấy lại nắm vào khoảng không.
Tờ khăn giấy đã bị giật đi mất.
Chu Trì Tự mặt lạnh tanh nắm chặt tờ khăn giấy mà Tống Bách Dương chuẩn bị đưa, rồi rút trong túi ra một gói mới toanh, ném về phía Phương Văn Trạch.
Tống Bách Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt bọn họ thoáng chạm nhau.
Giây tiếp theo, Chu Trì Tự đã ngoảnh mặt, không nói một lời mà bỏ đi.
Tống Bách Dương đang định đứng dậy đuổi theo thì Phương Văn Trạch lại hỏi:
“Tống Bách Dương, cậu biết tôi nên báo cáo việc này ở đâu không?”
Tống Bách Dương lập tức khựng lại.
Nhìn bóng Chu Trì Tự rời đi, Tống Bách Dương thở dài khe khẽ rồi nói: “Chắc trên web trường có, để tôi tìm giúp cậu.”
Hắn nói với Phương Văn Trạch: “Tốt nhất là báo cáo trước khi kết quả thi được công bố.”
