Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 60: Tao không biết.



Ngoài cửa sổ, màn đêm sâu hun hút, chỉ có vài ánh đèn le lói từ kí túc xá.

Tống Bách Dương tối nay chẳng có tâm trạng làm bài tập. Rửa mặt xong, hắn nằm dài trên giường với một tập tài liệu bứt phá điểm thi đại học, nhưng đọc một hồi cũng thấy chán ngắt. 

Chiếc điện thoại di động đời cũ đặt ngay bên cạnh mãi mới được Tống Bách Dương cầm lên. Hắn mở khóa màn hình rồi bật danh bạ.

Điện thoại lỗi thời không có chức năng ghim liên hệ, nên hắn phải liên tục nhấn phím mũi tên xuống đến khi thấy tên Chu Trì Tự.

Hắn nhấn vào, do dự hồi lâu giữa hai lựa chọn ‘nhắn tin’ và ‘gọi điện’, cuối cùng vẫn là nhắn tin.

Bắt đầu soạn tin nhắn…

Tống Bách Dương: Chuyện hồi chiều hơi phức tạp, không phải như cậu nghĩ đâu.

Xóa.

Soạn lại.

Tống Bách Dương: Không phải tôi an ủi Phương Văn Trạch, mà là muốn thuyết phục nó tố cáo Tôn Huệ Vân. Nó đã làm mấy bài đó trước rồi, có thể sẽ lấy mất vị trí của cậu.

Tống Bách Dương mím môi.

Hắn lại xóa hết.

Hắn bực bội gãi đầu, không nghĩ ra được lời giải thích nào hợp lí để nói với Chu Trì Tự.

Hơn nữa, mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết.

Tốc độ xử lí báo cáo qua e-mail hiệu trưởng quá chậm, phải mất ít nhất  nửa tháng mới có kết quả, mà đến lúc đó thì danh sách cũng đã được công bố rồi.

Bởi lẽ đó, Tống Bách Dương muốn giúp Phương Văn Trạch tìm số điện thoại và e-mail của tất cả giáo viên dạy đội tuyển Toán, ngoại trừ Tôn Huệ Vân. Hắn không biết ai là người chịu trách nhiệm tổng hợp điểm số và xếp hạng, nên đành phải ‘hỏi thăm’ tất cả mọi người, chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo.

Mà cũng vì vậy nên hắn không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với Phương Văn Trạch trong thời gian này.

Thêm nữa là hắn không nên nhờ Chu Trì Tự giúp đỡ, vì làm vậy chỉ khiến đối phương càng thêm tức giận, giống như chuyện tối nay.

Hơi bực mình, Tống Bách Dương thoát khỏi giao diện hiện tại, tìm tên Giang Quân rồi nhấn nút gọi.

Mong là Giang Quân sẽ không ghét Phương Văn Trạch đến độ từ chối giúp hắn. 

Cuộc gọi được kết nối, giọng Giang Quân vang lên từ đầu dây bên kia: “Alo?”

Tống Bách Dương đi thẳng vào vấn đề: “Tao thuyết phục được Phương Văn Trạch tố cáo Tôn Huệ Vân rồi. Mày dùng quan hệ để xin số điện thoại và e-mail của tất cả các giáo viên đội tuyển Toán được không? Tao cũng sẽ dùng quan hệ để điều tra.” 

Giang Quân ngạc nhiên: “Sao nó phải báo cáo Tôn Huệ Vân?”

Tống Bách Dương kể lại lời giải thích của Phương Văn Trạch cho bạn mình nghe.

Giang Quân ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Tôn Huệ Vân đưa cho nó thêm đề cương mà nó không nghi ngờ gì à? Không lẽ tao nghi oan cho nó thật?”

“Nó là học trò cưng của Tôn Huệ Vân, cô thường xuyên quan tâm nó, cho thêm một chồng đề cương thì nó nhận thôi chứ nghi ngờ gì.” Tống Bách Dương bắt đầu phân tích: “Hoặc là nó biết mấy câu này có dính dáng đến kì thi đội tuyển, nó muốn đạt điểm cao nên nhận luôn, bất chấp hậu quả.”

“Suy cho cùng, nếu nó không vô tình nhét tờ giấy vào bài thi Hóa, mày không nhìn thấy thì cũng chẳng ai biết được.”

Nói xong, Tống Bách Dương chuyển chủ đề: “Lúc này, quan trọng nhất là giúp Phương VănTrạch tố cáo. Nó có nói thật hay không thì chờ nhà trường xem xét, chứ đây không phải chuyện của mình.”

“Mình phải nhanh lên, tốt nhất là trước khi danh sát được công bố. Nếu Phương Văn Trạch thực sự đậu đội tuyển thì mọi chuyện bung bét hết.”

“Ừ.” Giang Quân đồng ý.

Sau một lúc im lặng, cậu ấy hỏi Tống Bách Dương: “Tao chợt nhớ ra, anh Tống, mày nghĩ cái bài đăng ấy… Có nên nhờ quản trị viên diễn đàn trường A xoá không?” 

“Tuy bài đăng không được nhiều người quan tâm như trước, nhưng vẫn có mấy đứa dăm bữa nửa tháng là giãy đành đạch.” Giang Quân thở dài: “Tao đã bình tĩnh xem lại rồi, người ta chửi nó nhiều, nhưng cũng chửi cả tao. Đúng ra tao không nên nổi giận đùng đùng, vội vàng chất vấn nó mà không có bằng chứng.”

“Mày nói đúng, đó là bạo lực mạng.” Giang Quân lẩm bẩm.

“Giờ có xoá thì cũng có đứa viết bài mới thôi. Tụi nó đang giận mà, làm gì biết chuyện Phương Văn Trạch.”

“Hay là tao dùng nick clone để giải thích? Nói vài lời bênh vực Phương Văn Trạch?” 

“Người ta đã chọn phe rồi, chẳng tin mày đâu.” 

“Kệ đi… Để nó chìm dần vậy?”

“Bài đăng đầu tiên, cái video quay lén được cả trăm bình luận ấy…” Tống Bách Dương xoa thái dương: “Gỡ bài đó xuống, còn lại không thể xử lí hết được.”

Hắn lại thở dài. “Giang Quân, không hiểu sao mà tao cứ cảm thấy bất an.”

 –

Bầu không khí ngột ngạt bao quanh Chu Trì Tự kéo dài đến tận thứ Sáu.

Dù vẻ mặt cậu vẫn là vô cảm, nhưng Hạ Thi Đào vẫn nhận ra chuyện gì đó.

“Hình như thiếu gia Chu đang không vui?”

Hạ Thi Đào đứng trước tờ báo tường đang viết dở, vừa dùng cọ pha màu, vừa trêu chọc Chu Trì Tự.

Đại thần Chu liếc nhìn đối phương nhưng không đáp, quay mặt tiếp tục trang trí báo tường.

“Nói tôi biết cậu đang buồn chuyện gì đi.” Hạ Thi Đào mỉm cười nói, không hề bận tâm thái độ lạnh nhạt của Chu Trì Tự: “Cậu giúp tôi làm báo tường, tôi lại biết phải cảm ơn thế nào cho đủ, thôi thì để tôi làm nơi cho cậu trút bầu tâm sự vậy.”

“Cậu không giúp được đâu.” Chu Trì Tự lập tức từ chối.

“Này, đừng có chắc chắn như vậy. Cậu còn chưa nói gì, sao biết tôi không giúp được?” Hạ Thi Đào đột nhiên tiến lại gần vài bước, thì thầm vào tai Chu Trì Tự: “Hình như tôi biết cậu thích ai rồi.”

Chu Trì Tự cứng người.

“Cậu không tò mò xem tôi đoán đúng không à?” 

Hạ Thi Đào cố ý ra cái vẻ bí ẩn: “Lớp mình, alpha, tên ba từ, đúng không?”

Đồng tử của Chu Trì Tự hơi co lại.

Hạ Thi Đào đắc ý nhìn phản ứng của Chu Trì Tự, rồi nhìn lên đồng hồ treo tường: “Sắp vào tiết rồi.”

Trước khi đi, cô nhóc nói với Chu Trì Tự: “Chiều nay có tiết Thể dục, tới đó rồi nói chuyện nhé? Lỡ đâu tôi đoán trúng thì sao?” 

 –

Đầu xuân là thời điểm lí tưởng để học Thể dục: nhiệt độ không quá khắc nghiệt như mùa đông, ánh nắng cũng không chói chang như giữa hè.

Chơi một ván cầu lông với Tống Bách Dương trong nhà thi đấu, Giang Quân ngạc nhiên hỏi: “Sao đại thần Chu vẫn chưa đến?”

Tống Bách Dương đáp: “Tao không biết.”

“Tao nghỉ một lát.”

Tống Bách Dương đặt vợt xuống, bước ra ngoài rồi ngồi xuống bậc thềm bên ngoài nhà thi đấu. Hắn gằm mặt, chìm đắm trong suy nghĩ.

Giang Quân, tay xách vợt, chạy đến chỗ Tống Bách Dương, không hề đề ý mà hỏi: “Mày với Chu Trì Tự thân như vậy, sao không tìm người ta rồi hỏi xem? Cậu ấy bận gì nên không qua chơi với tụi mình hả?” 

Tống Bách Dương bực mình vì câu hỏi này: “Tao đã nói với mày là tao không biết rồi mà!”

Giang Quân khựng lại.

“Xin lỗi mày.” Tống Bách Dương thở dài: “Tao đang bực chuyện khác, không cố ý nạt mày đâu.” 

“Không sao.” Giang Quân trả lời.

“Chơi tiếp đi.” Tống Bách Dương nói rồi đứng dậy.

Giang Quân đi trước. Thấy bạn mình đã đứng bên kia lưới, cậu tung quả cầu lông lên không trung, vung vợt đánh về phía đối phương.

Cầu bay vòng qua lưới, tiến thằng vào ‘địa phận’ của Tống Bách Dương, nhẹ nhàng rơi xuống chân hắn.

“Ê, sao mày không đỡ cầu!”

Tống Bách Dương không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm về một hướng nào đó.

Giang Quân chậm rãi nhìn theo ánh mắt của hắn…

Bên lan can khán đài nhà thi đấu, Chu Trì Tự đang đứng trò chuyện ngay cạnh Hạ Thi Đào.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...