Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 67: Kẻ yếu.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Bách Dương về lớp với Chu Trì Tự, lại nghe lỏm được các bạn cùng lớp bàn tán về chuyện này.

Đến giờ ăn trưa, hắn cũng nghe học sinh các lớp khác nói về chuyện đó ở căn tin.

Tống Bách Dương vểnh tai lên.

“Ở đâu?”

“Nghe nói là ở một tòa nhà bị trường học bỏ hoang.”

“Tòa nhà nào?”

“Tao nghĩ là tòa nhà phía đông, tầng một?”

“Mấy ngày tới chắc tao phải đi đường vòng.” 

Tống Bách Dương cúi đầu tiếp tục ăn, vội vàng nuốt vài miếng rồi mang khay đến khu vực dọn dẹp.

Hắn lặng lẽ đi về kí túc xá, không dám suy nghĩ nữa. Nếu cứ nghe ngóng những cuộc trò chuyện trên đường, hắn chắc chắn phải nghe hai từ ấy.

Một người bạn cùng phòng của Tống Bách Dương cũng có mặt; câu đầu tiên cậu ấy hỏi hắn là: “Lớp mày có ai tự tử hả?”

Tống Bách Dương đáp lại: “Ừ.”

“Ai vậy?”

Hắn im lặng một lúc rồi trả lời: “Bạn bị tố cáo gian lận ấy.”

Cậu bạn cùng phòng sững sờ, không biết nói gì cho phải.

Tống Bách Dương không nói thêm gì nữa: “Tao đi ngủ đây.”

Đối phương ngạc nhiên: “Mày ngủ sớm vậy à?”

“Ừ.” Tống Bách Dương leo lên giường: “Hôm nay tao không muốn giải đề.”

Tuy nhiên, suốt giờ nghỉ trưa, Tống Bách Dương nằm trên giường kí túc xá, nhắm mắt nhưng không ngủ được. Hắn muốn ngủ sớm, lại không đúng với đồng hồ sinh học thường ngày của mình.

Bởi lẽ đó, hắn trở thành học sinh đầu tiên ở kí túc xá đi học vào buổi chiều.

Trước khi tiết học bắt đầu, một học sinh lớp bên cạnh chuyển lời cho Tống Bách Dương.

Cô gái thò đầu vào rồi hỏi: “Giang Quân có ở đây không?”

“Giáo viên muốn gặp cậu, ra đây một lát.”

Ánh mắt Tống Bách Dương rơi vào vị trí của Giang Quân. Cậu ấy chậm rãi đứng dậy, đầu vẫn cúi.

Vì Giang Quân không ngẩng đầu lên, Tống Bách Dương không thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương. Tuy nhiên, hắn nhận thấy cậu ấy hành động chậm rãi, thận trọng, trái ngược hoàn toàn với Giang Quân hoạt bát, có phần liều lĩnh mà hắn vốn đã quen.

Tống Bách Dương nhìn bóng dáng Giang Quân biến mất sau cánh cửa lớp học.

Học sinh gửi lời rằng giáo viên muốn gặp Giang Quân, nhưng Tống Bách Dương nghĩ đó có lẽ là cảnh sát cần thẩm vấn cậu ấy để xác định xem đó là tự tử hay giết người, đồng thời tìm ra nguyên nhân để giúp gia đình cậu ta nguôi ngoai phần nào.

Tống Bách Dương đoán không sai, vì cảnh sát đã liên hệ với hắn sau giờ học.

Hắn được đưa đến một phòng học bỏ hoang gần đó. Mặt trời lặn không thể níu giữ trời chiều, những tấm rèm che gần hết cửa kính khiến căn phòng trở nên u ám, tối tăm.

Có ba cảnh sát ngồi xung quanh hắn, điện thoại mở sẵn ghi âm.

“Chúng tôi muốn hỏi em vài câu; em đừng lo, cứ trả lời đúng sự thật là được.”

Sau đó, Tống Bách Dương rời khỏi phòng học.

Hắn giải quyết bữa tối ở căn tin, tay mang theo ấm nước, định quay thẳng về kí túc xá thì nghe thấy tiếng cãi nhau gần đó.

Liếc về phía phát ra âm thanh, Tống Bách Dương chỉ thấy một đám đông người đứng xem.

Thế là hắn không đi thẳng nữa, mà đi đường vòng dọc theo con đường qua cổng trường dẫn đến tòa nhà kí túc xá.

Tống Bách Dương đứng ở rìa ngoài cùng, nhưng lợi dụng chiều cao và thị lực tốt của mình, hắn nhón chân, căng mắt nhìn xa.

Hắn thấy mẹ của Phương Văn Trạch.

Hắn nhớ mẹ cậu ấy từng chuẩn bị một túi lớn đồ ăn vặt với trái cây trong một chiếc túi nylon trong suốt có in logo siêu thị, để cảm ơn hắn đã hỗ trợ con trai cô.

“Nhà trường phải cho tôi một lời giải thích!”

Khuôn mặt cô nhăn nhó, những dấu vết hằn sâu vì thời gian hiện rõ.

“Sao Phương Văn Trạch nhà tôi lại tự tử được chứ? Nó là một đứa trẻ ngoan như vậy!”

“Tôi không tin! Tôi không tin là nó tự tử!”

Ai cũng thấy cô tuyệt vọng đến thế nào.

Bầu trời bị ánh hoàng hôn tang tóc nhuộm đỏ – sắc đỏ đè nặng lên vai mẹ của Phương Văn Trạch, như thể dễ dàng khiến cô sụp đổ.

“Tại sao không ai phát hiện nó té lầu? Bảo vệ bị mù à?! Trường đông người thế này, sao không ai phát hiện ra?!”

Cô hét lên.

“Toà nhà bỏ hoang, tại sao không niêm phong nó lại?!” 

Cô lặp đi lặp lại những câu hỏi này trong sự kích động, cố gắng xông vào trường.

Thấy vậy, hai bảo vệ đành phải ngăn cô lại.

Một người nói: “Nhà trường đang tích cực hợp tác với cảnh sát để điều tra. Chúng tôi hiểu cảm xúc của chị. Xin chị hãy kiên nhẫn, nhà trường chắc chắn sẽ giải thích rõ ràng.” 

“Các anh không hiểu…” Cô che mặt rồi khóc rống: “Các anh không hiểu được!” 

“Tôi chỉ có một thằng con…”

“Chắc chắn nó đã chịu oan ức gì đó, nếu không sao lại tự tử…”

Tống Bách Dương nhìn cô thêm một lần nữa, rồi lặng lẽ rời đi.

Chiều hôm đó, Giang Quân không đến tiết tự học.

Hết tiết học, trên đường về kí túc xá với Chu Trì Tự, Tống Bách Dương nói: “Giang Quân không đi học.”

Chu Trì Tự cau mày gật đầu: “Tôi có thấy.”

“Không biết cậu ấy có bị gia đình Phương Văn Trạch gây khó dễ không?”

Chu Trì Tự lắc đầu: “Tôi không biết.”

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó, không thể tiếp tục được nữa.

Tống Bách Dương nhìn Chu Trì Tự rời đi, trở về kí túc xá, rồi nhắn cho bạn thân mình một tin.

Tống Bách Dương: Nếu mày có tâm sự thì cứ nói với tao. 

Thường thì Giang Quân sẽ phản hồi ngay.

Thế nhưng, đêm nay Tống Bách Dương đợi rất lâu vẫn không nhận được tin nhắn, mãi cho đến khi kí túc xá tắt đèn.

Ngày tiếp theo, Giang Quân cũng không đến.

Một giáo viên lạ hoắc – Tống Bách Dương chưa từng thấy ở trường – dạy thay cho cô Tôn vào tiết Toán sáng nay.

Hết bốn tiết học sáng, hết giờ ăn trưa và giờ nghỉ giải lao…

Tống Bách Dương về kí túc xá, còn bạn cùng phòng của hắn vẫn chưa về. Chiếc điện thoại di động kiểu cũ của hắn rung liên tục, khiến mặt bàn cũng rung chuyển.

Hắn nhấc máy…

Cuộc gọi đến từ Chu Trì Tự.

Ba cuộc gọi nhỡ rồi!

Tống Bách Dương vội vàng bấm nút trả lời.

Giọng nói hơi lo lắng của Chu Trì Tự vọng ra từ chiếc điện thoại, kèm theo tiếng rè rè do chất lượng âm thanh kém.

“Tống Bách Dương, video Giang Quân chất vấn Phương Văn Trạch đã được các trang mạng đăng lại trên Weibo.”

Nghe vậy, Tống Bách Dương nhất thời không biết phải nói gì.

“Cậu đừng hoảng quá. Hiện tại, chuyện chưa bị nhiều người chú ý, chưa đến mức tai tiếng khắp nơi.”

Chu Trì Tự thở dài rồi nói tiếp: “Nhưng cũng có khá nhiều người quan tâm, lên hot search rồi.”

“Các trang thông tin đăng gì vậy?” Tống Bách Dương thấp giọng hỏi.

“Nó cắt ghép video và bình luận trên diễn đàn, đại ý là bạo lực học đường với bạo lực mạng đã gây ra thảm kịch này.”

“Giang Quân…” Tống Bách Dương chán nản đấm mạnh xuống tủ quần áo: “Đụ mẹ.”

Chu Trì Tự hỏi tiếp: “Cậu xem video ấy chưa?”

“Rồi.”

“Video không đầy đủ, chỉ có mấy giây thôi. Mặc dù Giang Quân nói cậu ấy đã nhìn thấy đề cương, nhưng lại không có bằng chứng; nhiều người nghĩ cậu ấy vu khống người khác, nhưng mình thì biết sự thật không phải như vậy…” 

“Trên mạng…”

“Mọi người đều chỉ trích Giang Quân, vì bọn họ phải bênh vực ‘kẻ yếu’ chứ.”

Chu Trì Tự lại thở dài: “Phần bình luận dưới bài đăng Weibo này… Không đọc nổi.”

Tống Bách Dương dễ dàng hình dung ra những bình luận sẽ như thế nào – chúng chẳng khác gì những lời chỉ trích Phương Văn Trạch ngày trước.

Chu Trì Tự an ủi bạn trai: “Drama thường tiến triển thế này: đầu tiên là ai cũng về một phe, sau đó người ta nói về phe còn lại, rồi chia thành hai phe, tranh cãi gay gắt và ép người khác phải chọn phe.”

“Về tình, tôi muốn hét vào mặt những kẻ không biết sự thật; tôi muốn nói rằng mọi chuyện không đơn giản như họ nghĩ, nhưng tôi biết làm vậy cũng vô ích. Cho dù tôi có đăng toàn bộ câu chuyện lên, thì cũng sẽ có người đặt câu hỏi, có người soi mói từng lời, tìm kẽ hở, có cả người nói tôi bịa đặt.”

Tống Bách Dương cũng thở dài: “Tôi biết rồi.”

“Bởi vậy, về lí, tôi chỉ có thể im lặng, trốn ở phía sau màn hình, chờ cho chuyện này lắng xuống.”

“Tôi biết rồi.” Tống Bách Dương khẽ đáp: “Mình cũng chỉ có thể làm tới đó thôi.”

“Trưa nay nghỉ ngơi nhé.”

“Cậu cũng vậy.” Chu Trì Tự nói.

Sau khi cúp máy, Tống Bách Dương đợi bạn cùng phòng về, rồi mượn điện thoại của bạn để tìm trang thông tin mà Chu Trì Tự đã nhắc đến.

Kẻ Lười Thâm Niên: Mấy chuyện khá không nói, nhưng không thể buộc tội người khác mà không có bằng chứng.

Người Qua Đường Hóng Hớt Ẩn Danh: Tại sao các bạn cùng lớp khác chỉ đứng đó? Ngay cả bạn cùng bàn cũng đứng nhìn cậu ấy bị chửi mắng như vậy???

Tart Nho: Người chất vấn cậu ấy có vẻ nóng tính, tôi cảm thấy như sắp đánh nhau tới nơi.

Hôm Nay Phải Học Thật Chăm Chỉ: Sợ quá, như thể sống lại những ngày bị bắt nạt ở trường…

Gõ Cửa Trái Lê: Tôi cảm thấy học sinh bị chất vấn sợ không dám lên tiếng vì sợ. Cậu ấy trông rất oan ức, muốn khóc luôn rồi.

Cherry: Nghe nói học sinh tự tử là một học sinh giỏi. Cậu ấy bị vu oan gian lận trong kì thi đội tuyển, nên ai cũng chế giễu cậu ấy, khiến cậu ấy nhảy lầu tự tử. Tôi đọc được trên diễn đàn trường A.

Cherry: Diễn đàn còn đề cập đến một vụ rò rỉ pheromone. Bạn ấy vô ý dùng miếng dán ngăn chặn pheromone hết hạn, gây ra vụ tai nạn này. Giáo viên phản ứng nhanh, dùng thuốc ức chế để ngăn alpha bị k*ch th*ch đ*ng d*c, nên không có hậu quả nghiêm trọng nào. Ai cũng có ác ý với omega như vậy à? Thực sự không hiểu…

Cherry: Hình như bạn ấy còn bị cả lớp cô lập. Mong kiếp sau bạn không phải trải qua chuyện như thế này nữa 🕯️

Mong Mọi Chuyện Suôn Sẻ trả lời Cherry: Đây chẳng phải là bạo lực học đường sao? Có phải một phần cậu ấy là vì chuyện này?

Chim Bồ Câu Lười Biếng: Nếu cậu ấy thực sự gian lận thì sao…

Gõ Cửa Trái Lê trả lời Chim bồ câu lười biếng: Nữa rồi đó, lại là trò đổ lỗi cho nạn nhân /toát mồ hôi hột/

Tart Nho trả lời Cherry: Tôi muốn xem bài đăng đó.

Cherry trả lời Tart Nho: Bị xóa rồi, nhưng tôi có ảnh chụp màn hình.

Tart Nho trả lời Cherry: Ha ha, chột dạ chứ gì!

Đầu Bếp: Chuyện này làm tôi nhớ lại hồi cấp ba, có lần tôi được điểm cao, lớp cũng vu oan tôi gian lận. Ừm… Sao bọn họ không nghĩ điểm thấp là do học ngu nhỉ?  /toát mồ hôi hột/

Mong Mọi Chuyện Suôn Sẻ trả lời Đầu Bếp: Thảm quá, xoa xoa.

Tống Bách Dương từng nghĩ những kẻ ồn ào là kẻ vì quyền lợi, còn những người ngoài cuộc là những người tỉnh táo. Đến bây giờ hắn mới biết những kẻ ồn ào không chỉ bao gồm các bên liên quan, mà còn có những người ngoài cuộc nữa.

Mở khóa điện thoại, Tống Bách Dương nhấn vào biểu tượng tin nhắn. Hắn lo điện thoại cũ của mình có thể bị trục trặc, không thông báo tin nhắn chưa đọc, hắn lướt qua các tin nhắn từ đầu đến cuối.

Hắn đã đọc hết tất cả rồi.

Tống Bách Dương còn kiểm tra lịch sử tin nhắn với Giang Quân – tin nhắn gần nhất là vài ngày trước…

Giang Quân: Anh Tống, tao liên hệ được một bạn lớp đội tuyển của thầy Lý! Bạn cho tao số điện thoại với e-mail của thầy rồi. Mày yên tâm, thứ Sáu này là xong hết. 

Giang Quân vẫn chưa phản hồi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...