Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 66: Cậu đi đâu vậy?



“Tối qua có chuyện gì thế?”

“Có người nhảy lầu tự tử.”

“Ai?”

Cậu học sinh mím môi, dường như không muốn nói thẳng tên, nên chỉ nháy mắt về một hướng nào đó, hạ giọng hết mức có thể: “Cậu nhìn đi, chỗ đó giờ bỏ trống rồi, bàn ghế cũng đã được chuyển đi.”

Nghe vậy, Chu Trì Tự ngừng viết.

Từ sáng nay, lớp 11/1 đã chìm trong bầu không khí ngột ngạt khó hiểu này, cùng với những lời đồn thổi lan truyền khắp nơi.

Chu Trì Tự liếc nhìn về phía Tống Bách Dương.

Chỗ bên cạnh hắn quả nhiên trống không, bàn ghế đã biến mất.

Đồ đạc có thể đã bị nhà trường mang đi cất, hoặc để làm bằng chứng cho cảnh sát – Chu Trì Tự không hiểu rõ, mà chỉ là suy đoán thôi.

Tựa như tin đồn vậy, nó cũng bắt nguồn từ suy đoán.

Chu Trì Tự muốn ra khỏi chỗ ngồi để nói mấy câu với Tống Bách Dương, nhưng cậu đến chậm một bước vì tiếng chuông đã báo hiệu đến giờ học.

Cậu đành chờ đến khi hết tiết hai.

Không có tiếng động quen thuộc vọng ra từ cửa, không có tiếng giày cao gót lanh lảnh, ồn ã trên sàn bê tông.

Người đến lớp là ông Lưu.

Ông đứng trên bục giảng, khuôn mặt hiền lành thường ngày giờ trở nên nghiêm nghị hơn: “Tôi tạm thời làm giáo viên chủ nhiệm lớp các em. Lớp cứ tập trung học, đến lớp bình thường, đừng lơ là rồi lại không theo kịp chương trình.” 

Ông nhìn các học sinh bên dưới, nhìn những chồng sách giáo khoa cao ngất bên cạnh, nhìn những chồng đề thi dày cộp dưới khuỷu tay. Môi ông mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng, chỉ thở dài khe khẽ.

“Tiết này không phải tiết của tôi, lớp tự học nhé.” Ông nói.

Ông Lưu chắp sau lưng, chậm rãi bước về phía cửa lớp. Vừa định ra ngoài, ông chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nói với các học sinh: “Chắc ai cũng biết chuyện rồi. Trên không gian mạng, các em phải cẩn thận lời nói và hành động, đừng thêu dệt bất cứ điều gì, đừng nói linh tinh về những điều mình chưa chắc chắn.”

“Một lời nói vu vơ ở ngoài đời thì còn quên được, nhưng trên mạng thì khác, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Các em cần phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình; đôi khi càng nói càng sai, nên tốt nhất là im lặng.”

Chu Trì Tự không biết lão Lưu đang ám chỉ vụ rò rỉ pheromone lúc trước, hay là những cuộc thảo luận gần đây về Phương Văn Trạch trên diễn đàn trường, hay đang cảnh cáo về chuyện cậu ấy tự tử – nói chung là không nên đồn đoán lung tung, hay là không nên nói bóng gió. 

Nhưng cậu biết bài đăng đó chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Chu Trì Tự nắm chặt cây bút để tiếp tục làm bài. Cậu cố gắng giữ cho mình bận rộn, tập trung cao độ vào những câu hỏi trước mắt, hi vọng sẽ làm dịu đi nỗi lo lắng do những chuyện khác gây ra.

Mãi mới đến giờ ra chơi.

Nghe chuông reo, bạn cùng bàn cầm bài kiểm tra vỗ nhẹ vào tay Chu Trì Tự: “Tôi không biết làm câu này, đọc đáp án cũng chưa hiểu, cậu giảng cho tôi với?” 

“Ngại quá, giờ tôi có việc, lát nữa tôi chỉ cho.” Chu Trì Tự nói khéo: “Cho tôi bước qua nhé.”

“Ừ, ok.” Bạn cùng bàn gật đầu.

Chu Trì Tự len lỏi ra khỏi lối đi hẹp, lại nhìn về phía bàn Tống Bách Dương – chỗ hắn ngồi cũng trống không.

Tống Bách Dương đi đâu rồi?!

Tim Chu Trì Tự đập thình thịch. Cậu lập tức chạy ra khỏi lớp, lại đụng phải Hạ Thi Đào…

“Xin lỗi cậu!”

Chu Trì Tự không kịp dừng lại do quán tính. Cậu loạng choạng vài bước, sau đó mới đứng thẳng được.

“Không sao đâu.” Hạ Thi Đào vẫy tay, rồi ngạc nhiên khi thấy nét hoảng hốt thoáng qua trên mặt bạn mình: “Sao vậy?”

“Cậu biết Tống Bách Dương đi đâu không?”

“Không.” Hạ Thi Đào lắc đầu.

“Cảm ơn cậu!”

Chu Trì Tự chạy đi, đầu không ngoảnh lại.

Trên cầu thang, từng nhóm học sinh tay trong tay hoặc vai kề vai, vừa đi vừa cười nói, tận hưởng cảm giác thư thái hiếm hoi mà giờ ra chơi mang lại.

Cầu thang mấy lúc này đông nghẹt.

Chu Trì Tự đi xuống quá nhanh, đến góc tầng hai và tầng một, cậu còn va vào vai một học sinh khác. Cậu nói mấy câu xin lỗi, rồi tiếp tục chạy như bay. 

Hôm nay trời âm u, lại có mưa phùn nhẹ nên học sinh không phải tập thể dục buổi sáng.

Tống Bách Dương đâu rồi?

Chu Trì Tự biết với cái tính của Tống Bách Dương, hắn chắc chắn sẽ không sao, nhưng cậu vẫn cảm thấy lo lắng. 

Cậu còn nhớ hắn đã giải thích gì khi chọn ngồi lại vị trí ấy.

Có chăng tôi sẽ thay đổi được kết cục hay không?

Điều tôi có thể làm bây giờ là cố gắng hết sức để những bi kịch như vậy không xảy ra nữa.

Chu Trì Tự chạy từ giảng đường đến kí túc xá, ngang qua bể nước nóng và căn tin, điên cuồng chạy khắp khuôn viên trường.

Tim cậu đập thình thịch.

Không biết là do chạy quá nhanh, hay là do sợ hãi, hay là cả hai.

Ánh mắt cậu đảo khắp nơi, quét qua toàn bộ quang cảnh xung quanh, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy…

Thấy rồi!

Chu Trì Tự dừng lại, trái tim cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Giây tiếp theo, cậu lao tới ôm chặt Tống Bách Dương, ngón tay run rẩy.

“Cậu đi đâu vậy?” Chu Trì Tự buồn tênh, vùi mặt vào cổ Tống Bách Dương, hơi thở vẫn còn chưa ổn định.

“Tôi hết ruột bút nên phải đi mua một hộp.” Hắn đáp như thế.

Chu Trì Tự từ từ buông tay khỏi đối phương. Cậu thấy hộp ruột bút trong tay hắn, nhưng vẫn tỏ vẻ nghi ngờ.

“Sao vậy?” Tống Bách Dương hỏi.

“Tôi cứ lo cậu gặp chuyện gì đó.”

Ánh mắt Tống Bách Dương tối đi trong một giây, rồi hắn mỉm cười: “Tôi không sao.”

Hắn còn nhắc lại: “Tôi không sao thật mà.”

Hai người cùng nhau đi về phía giảng đường.

Chu Trì Tự chuyển chủ đề bằng cách chỉ vào hộp ruột bút Văn Minh mà đối phương đang cầm: “Nhớ hồi đầu học kì trước, lúc mình đi siêu thị mua màu nước, cậu giới thiệu hãng này cho tôi.” 

Cậu ấy chân thành khen: “Dùng được lắm.”

Người bên cạnh không phản ứng gì, như thể không nghe thấy.

“Tống Bách Dương.”

Hắn vẫn không phản ứng.

Chu Trì Tự phải gọi lại lần thứ hai: “Tống Bách Dương.”

Lúc này hắn mới bừng tỉnh: “Cái gì?”

Chu Trì Tự cau mày hỏi: “Tôi vừa mới nói gì?”

Tống Bách Dương im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Xin lỗi cậu, lúc nãy tôi không có nghe.”

Chu Trì Tự thở dài: “Tôi vừa nói về chuyện mình đi mua ruột bút hồi học kì trước.”

Hắn không đáp.

Chu Trì Tự quay lại nhìn Tống Bách Dương.

Hắn dường như mất kết nối hoàn toàn, phải mất thêm ba giây sau, hắn mới gật đầu một cái. 

Chu Trì Tự lại thở dài.

Cậu bỗng đứng trước mặt Tống Bách Dương, chặn đường hắn, rồi đưa tay ra ôm chặt lấy hắn.

“Tôi biết cậu đang buồn.” Chu Trì Tự nhẹ nhàng nói.

Phản ứng của người kia vẫn còn chậm. Một hồi lâu, cậu mới nghe Tống Bách Dương trả lời.

“Ừ.”

“Cậu muốn thì cứ gọi cho tôi, sợ tốn tiền điện thoại thì nháy máy thôi, sau đó tôi gọi lại cho.” Chu Trì Tự nói thêm.

Nghe đến đây, hắn phản ứng nhanh hơn một chút.

“Ừ.”

Chu Trì Tự không nói nữa.

Hai người im lặng, không gian xung quanh cũng im lặng đến độ có thể nghe được tiếng gió.

Tống Bách Dương tựa cằm lên vai Chu Trì Tự, nhắm mắt lại.

“Để tôi ôm cậu thêm một chút nữa là được.” Hắn lên tiếng.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...