“Tôi nghe nói hôm nay có giáo viên Toán mới! Cô chủ nhiệm lớp mình đó!”
“Hả? Cậu nghe ở đâu vậy?”
“Không phải ‘nghe’ nữa, mà lúc nãy tôi gặp cô lúc đi nộp bài!”
“Cô lạ lắm, ngồi ở ngay bàn của Tôn Huệ Vân.”
“Thật sao? Thật à?”
“Tuyệt vời!”
Một phút trước khi tiết Toán bắt đầu, các học sinh bàn tán sôi nổi, lớp học tràn ngập tiếng ồn.
Kim giây tích tắc đến gần mười hai giờ, chuông trường reo lên.
Tiếng chuông du dương vang vọng khắp nơi, nhưng không thể ngăn được học sinh tò mò, háo hức nhìn quanh, thì thầm to nhỏ với nhau.
Bỗng, mọi người im bặt.
Các học sinh đồng loạt hướng mắt về phía cửa lớp, kể cả Tống Bách Dương.
Bởi vì cô giáo mới xuất hiện.
Cô giáo trẻ tuổi, tóc ngắn ngang vai, đeo kính gọng đen tròn, áo sơ mi hồng cài đến nút trên cùng, quần jeans rộng sáng màu, với giày thể thao trắng.
“Chào cả lớp, cô tên là Bạch Như. Từ hôm nay, cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp 11/1.”
Cô viết tên mình lên bảng, cùng với số điện thoại: “Đây là thông tin liên lạc của cô.”
Tống Bách Dương cảm thấy chữ của cô đẹp quá chừng.
“Không cần biết trước đây có chuyện gì, hiện tại cô đã là chủ nhiệm, cô mong rằng tất cả chúng ta đều có thể hướng về phía trước.”
Giọng Bạch Như nghe to rõ, vang vọng trong lớp học.
“Cô muốn sắp xếp lại chỗ ngồi, đồng thời tổ chức bầu cử lớp trưởng lần nữa.”
“Việc bầu cử sẽ được tiến hành bằng hình thức bỏ phiếu, dự kiến diễn ra vào tiết sinh hoạt lớp thứ Sáu tuần này. Nhờ lớp trưởng hiện tại giúp cô sắp xếp lại sơ đồ chỗ ngồi mới trước ngày hôm đó, in ra, dán lên bảng thông báo ở phía sau lớp; sau khi bầu cử, lớp mình sẽ đổi chỗ luôn.”
Một số học sinh gật đầu, trong khi những người khác lặng lẽ vỗ tay.
“Cô biết lớp mình bị trống tiết Toán vì một số lí do. Mấy ngày tới, cô sẽ sẽ cố gắng giảng càng nhiều nội dung càng tốt, để mình theo kịp các lớp khác.”
“Cô sẽ đi hơi nhanh một chút, nên lớp nhớ phải chuẩn bị bài, nếu không là theo không kịp.”
Sau đó, Bạch Như mở sách giáo khoa, bắt đầu giải thích các kiến thức cần nắm.
–
Đúng như dự đoán, sau giờ học, Bạch Như gọi Tống Bách Dương đến văn phòng của cô.
“Em chào cô ạ.” Tống Bách Dương bước vào; cánh cửa văn phòng mở ra đóng lại như một làn gió nhẹ.
“Cô muốn trao đổi với em về chỗ ngồi.” Bạch Như mỉm cười: “Có học sinh khá cao, có học sinh lại thấp, nếu sắp xếp theo họ tên như hiện tại thì không được hay cho lắm.”
“Dạ.” Tống Bách Dương gật đầu.
“Cô muốn nhờ em ghi lại chỗ ngồi của lớp thành từng hàng. Lúc đổi chỗ, cô sẽ cố gắng đổi trong một hàng, hoặc giữa các hàng liền kề. Như vậy sẽ tránh được tình trạng học sinh thấp ngồi ở phía sau không nhìn thấy, học sinh cao ngồi ở phía trước che khuất tầm nhìn của các bạn khác.”
“Có sơ đồ chỗ ngồi mới, cô có thể nhớ mặt và nhớ tên các bạn; việc điểm danh trong lớp sẽ dễ dàng hơn, cô cũng có thể kịp thời nhắc nhở những học sinh không tập trung.”
“Dạ cô.” Tống Bách Dương đáp.
“Không cần gấp, tới tiết tự học chiều thứ Năm nộp cô là được.”
“Em hiểu rồi ạ.”
“Cảm ơn em đã giúp đỡ.” Bạch Như vẫy tay: “Em về lớp đi.”
“Dạ, em chào cô.”
Tống Bách Dương rời khỏi văn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trước khi về lớp, hắn đã lên kế hoạch xong: hắn sẽ dùng giờ nghỉ giải lao để lập sơ đồ chỗ ngồi lớp mình.
Tống Bách Dương làm việc rất hiệu quả. Hôm nay không có tiết Thể dục, thế là hắn nhanh chóng hoàn thành công việc được giao.
Buổi chiều, hắn đến văn phòng của Bạch Như trong giờ giải lao trước tiết Toán, đưa cho cô tờ sơ đồ.
Bạch Như hơi ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”
Tống Bách Dương mỉm cười.
Hắn chỉ vào tên mình trên tờ sơ đồ: “Theo sơ đồ này, chỗ ngồi của tất cả học sinh đều tương ứng với chiều cao, ngoại trừ em thôi, vì đúng ra thì em nên ngồi ở hai hàng cuối. Học kì trước có vài vấn đề, nên em chuyển từ bàn cuối lên bàn thứ năm. Chỉ có vậy thôi ạ.”
Bạch Như gật đầu: “Ừ, cô biết rồi.”
–
Sáng sớm thứ Năm, trước khi tiết đọc sáng bắt đầu, Tống Bách Dương, Chu Trì Tự và Hạ Thi Đào đứng ngoài lớp học thì thầm với nhau.
“Giang Quân nói hôm nay cậu ấy đi học lại.” Hạ Thi Đào nói.
“Ừ, hôm qua cậu ấy cũng nói với tôi như thế.” Tống Bách Dương phụ hoạ.
“Mình cứ bình thường thôi, đừng hỏi nhiều, đừng nhắc chuyện cũ, cũng đừng nhắc tới kì thi đội tuyển.” Chu Trì Tự đề xuất.
Tống Bách Dương và Hạ Thi Đào đều đồng ý: “Ok.”
Ba người trở về chỗ ngồi, tiếp tục đọc sách.
Tiếng đọc to vang vọng như bao buổi sáng bình thường khác.
Khoảnh khắc Giang Quân bước vào lớp với chiếc cặp sách trên vai, cậu cúi đầu theo bản năng vì sợ những ánh nhìn dò xét của mọi người.
Tuy nhiên, cậu ấy nhận ra chẳng ai đang chú ý đến mình.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhận ra bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
Cả lớp đều đang đọc sách và giải đề.
Sau tiết học đầu tiên, Giang Quân đi tìm Hạ Thi Đào để trả lại tập sách mà cô nhóc đã mang đến nhà cậu ấy hồi cuối tuần.
Thời gian còn lại, cậu ấy đi tìm Chu Trì Tự.
Giang Quân đứng cạnh cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi của Chu Trì Tự, cười toe toét: “Có mấy điểm tôi cũng chưa hiểu rõ, khi nào đại thần Chu rảnh thì giảng lại cho tôi được không?”
Chu Trì Tự suy nghĩ một lát: “Để tiết Thể dục nhé.”
Giang Quân cười: “Giáo viên Thể dục mà biết cán sự của mình học môn khác chắc điên máu mất.”
Chu Trì Tự nhún vai: “Tôi không tìm được thời gian nào thích hợp hơn mà không bị gián đoạn.”
Giang Quân đang nhờ vả nên không dám kén chọn, lập tức đồng ý: “Được, được.”
Tối hôm ấy, cậu ấy vui vẻ kể lại chuyện này cho Tống Bách Dương, ai mà có dè hắn lại đáp…
“Tao thấy Chu Trì Tự khéo thật đấy.”
Giang Quân: ?
Thế là, tiết thể dục thứ Sáu, hai tiết liên tiếp, Chu Trì Tự, Tống Bách Dương, Giang Quân và Hạ Thi Đào lén lút mang sách giáo khoa đến nhà thi đấu.
Tống Bách Dương được giao nhiệm vụ làm người canh gác, do thám ‘địch tình’. Hắn chạy đến cổng nhà thi đấu, hành động lén lút, nhìn trước ngó sau. Khi chắc chắn giáo viên thể dục đã quay đi, hắn chạy về rồi ra hiệu ‘ok’ cho ba người kia.
Thấy vậy, Chu Trì Tự, Giang Quân, Hạ Thi Đào lập tức lấy sách giáo khoa ra khỏi áo khoác đồng phục.
“Tôi đã ghi xong bài tiếng Anh rồi. Bài giảng của Tiểu Hạ rất chi tiết, môn này coi như xong.” Giang Quân mở lời.
“Còn môn Ngữ văn…” Giang Quân nhìn Tống Bách Dương với vẻ nịnh nọt: “Anh Tống!”
“Mày chỉ cần học thuộc những văn bản trọng yếu thôi.” Tống Bách Dương suy nghĩ một lát: “Chờ xíu, hiện tại chưa có thông báo nên học bài nào cho kì thi đại học, nên cũng chưa có gì để học thuộc, môn này cũng coi như xong.”
Nói đến đây, hắn thấy vẻ mặt của Giang Quân hơi nhăn nhúm: “Mày làm cái mặt gì vậy?”
“Anh Tống, ý mày là… Không cần học bài Ngữ văn hả?”
“Chứ gì nữa.” Tống Bách Dương thẳng thừng đáp: “Tao có bao giờ nghe giảng trong giờ Ngữ văn đâu, toàn học thuộc thơ cổ với mấy bài tập làm văn cho kì thi đại học trong tiết đọc sáng thôi. Điểm Ngữ văn của tao chẳng bị ảnh hưởng.”
Giang Quân cạn lời.
“Suýt nữa thì tao tin rồi đó.” Một lúc sau, Giang Quân mới hoàn hồn, lại còn tặc lưỡi thán phục: “Ngài là ông trùm Ngữ văn, ngài giỏi nhất.”
Tống Bách Dương không biết ngại mà đón nhận lời khen của Giang Quân: “Thời gian eo hẹp, mình tập trung vào những phần quan trọng thôi.”
Chu Trì Tự hỏi tiếp: “Cậu không hiểu phần nào trong hai cuốn sách toán vậy?”
Giang Quân đáp: “Tạm thời tôi hiểu hết. Phần toạ độ cực khá đơn giản; bất đẳng thức học đội tuyển rồi, thậm chí còn kĩ hơn cả sách giáo khoa, nên tôi thấy không quá khó.”
“Toán – Văn – Anh đều ổn cả.” Chu Trì Tự suy nghĩ: “Vậy là còn các môn Khoa học tổng hợp.”
“Sinh học cũng không có gì.” Giang Quân nói tiếp: “Nhưng tôi gặp khó khăn với Vật lí và Hoá học.”
Chu Trì Tự mở sách Vật lí và Hoá học ra: “Khó khăn ở đâu? Để tôi giải thích cho.”
“Ok, vào việc!”
Cứ thế, đại thần Chu bắt đầu giảng bài.
“Chương về dẫn xuất hydrocarbon chứa oxy hơi khó, vì viết ra tất cả các đồng phân dựa trên công thức phân tử khá phức tạp. Tuy nhiên, chúng ta có thể tính độ bất bão hòa từ công thức phân tử, rồi sử dụng độ bất bão hòa để suy ra các liên kết hóa học có thể có…”
Chu Trì Tự giảng mệt thì đổi ca với Tống Bách Dương.
Hạ Thi Đào không tham gia lớp học, bởi vì cô nhóc sợ kiến thức gà mờ của mình sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến ‘học viên’.
Cổ họng Chu Trì Tự khô khốc vì nói chuyện, nên phải uống vài ngụm nước khoáng.
Tống Bách Dương quên mang nước, thế là đành uống chung chai nước của Chu Trì Tự.
Thật không may, hai tiết học quá ngắn so với một tuần kiến thức Giang Quân đã bỏ lỡ. Mặc dù đã học một ít ở nhà, nhưng cậu vẫn chưa nắm hết bài.
Chu Trì Tự không thể giải thích hết những điểm mà Giang Quân chưa hiểu rõ trong hai tiết Thể dục.
Khi chuông sắp reo, Giang Quân hỏi: “Thứ Bảy này hai đứa mày kèm tao được không?”
Tống Bách Dương đáp: “Được chứ.”
Chu Trì Tự lắc đầu.
“Tôi thì không, tại vì tôi phải thi toán…”
Cậu dừng lại kịp lúc, vẻ mặt thoáng hiện sự buồn bực.
Giang Quân vẫn hỏi tới: “Thi toán?”
Ba người còn lại im lặng nhìn nhau, dường như không biết phải đáp thế nào.
Giang Quân chợt hiểu ra, thế là cậu ấy mỉm cười: “Mọi người cứ nói về kì thi đội tuyển đi, chuyện qua rồi mà.”
Cậu nhẹ nhàng lặp lại, cố gắng làm cho lời nói của mình đáng tin hơn: “Thật đó, chuyện qua rồi.”
“Kì thi đội tuyển cấp trường hả?” Giang Quân suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Không, tôi thi đậu cấp trường rồi.” Chu Trì Tự lắc đầu: “Thứ Bảy này tôi tham gia kì thi cấp thành.”
“Đỉnh quá! Cố lên. Cậu chính là niềm hi vọng tương lai của trường A!” Giang Quân rất vui mừng: “Cậu thi ở đâu?”
“Ở trường mình luôn, vì trường A cũng là điểm thi Học sinh giỏi Toán cấp thành phố.”
“Tôi đến đón cậu ở trường thi nhé?”
“Không cần đâu, cậu cứ tập trung học hành đi.” Chu Trì Tự từ chối.
“Tôi cũng có người đón mà.” Cậu liếc nhìn về phía Tống Bách Dương.
Giang Quân dừng lại một chút, rồi cười khẽ: “À đúng rồi, cậu có bạn trai đưa đón, tôi đi theo làm người thứ ba chứ gì?”
“Haiz, thực ra tôi biết chuyện hai cậu. Hạ Thi Đào kể tôi nghe đấy.” Cậu ấy giả vờ nghiến răng: “Hay lắm, chỉ có tôi lẻ bóng thôi.”
Hạ Thi Đào nói thêm: “Chứ tôi thì sao?”
“Chúc mừng cặp đôi đáng ghét.” Giang Quân liếc nhìn hai người bạn của mình: “Một alpha đẹp trai và một omega đẹp trai, xứng đôi vừa lứa.”
Mọi người đều bật cười.
–
Sau giờ học thể dục, sơ đồ chỗ ngồi được in ra.
Ngay khi Bạch Như dán sơ đồ lên bảng thông báo lớp, học sinh ùa đến xem, chen chúc nhau thành từng hàng một.
Tống Bách Dương không vội. Cho dù được xếp ngồi với ai thì cũng tốt hơn hiện tại, vì lúc này hắn chẳng có bạn cùng bàn.
–
Tống Bách Dương cố tình chọn lúc không có ai xung quanh để đi xem sơ đồ chỗ ngồi.
Hắn với Giang Quân lại ngồi cạnh nhau!
Tống Bách Dương hơi ngạc nhiên. Không biết là trùng hợp, hay Bạch Như biết hắn với Giang Quân từng là bạn cùng bàn?
Sau đó, Tống Bách Dương tìm chỗ ngồi mới của Chu Trì Tự – cậu ấy vẫn ngồi với bạn cùng bàn cũ, nhưng không phải bên cạnh cửa sổ nữa.
Xem xong danh sách, Tống Bách Dương nhận ra rằng Bạch Như không thay đổi quá nhiều. Các bạn vẫn ngồi với bạn cùng bàn cũ, nhưng đổi vị trí ngồi; nghĩa là cô ấy không tách những đứa nhóc vốn đã thân thiết với bạn cùng bàn của mình ra riêng.
Tống Bách Dương dường như đã hiểu được ‘dụng ý’ của Bạch Như.
Hai tiết sau là tiết học cuối cùng của thứ Sáu: sinh hoạt chủ nhiệm. Dưới sự tổ chức của Bạch Như, các học sinh bỏ phiếu kín, sau đó kiểm phiếu công khai.
“Đầu tiên là chức vụ lớp trưởng.”
Bạch Như yêu cầu hai học sinh ở hàng đầu giúp cô đếm phiếu.
“Tống Bách Dương, một phiếu.”
“Tống Bách Dương, một phiếu.”
…
Trong số năm mươi tám học sinh trong lớp, Tống Bách Dương không ngờ mình nhận được đến bốn mươi phiếu.
Ánh mắt hắn dần mờ đi, ngơ ngác nhìn mấy dấu gạch ngang dưới tên mình, tự nhiên nhớ lại lời mẹ dạy…
“Làm lớp trưởng không dễ đâu, vừa khó, vừa mệt, lại dễ làm mếch lòng người khác. Con đứng giữa giáo viên với các bạn cùng lớp, tiến thoát lưỡng nan, nhưng mà…”
“Nhưng sao ạ?” Bé Tống Bách Dương ngửa đầu ra sau hỏi.
“Những gì con âm thầm làm cho lớp, các bạn đều biết hết. Con nghĩ không ai biết mình đã làm gì, nhưng thực ra ai cũng thấy, chỉ là không nói ra thôi.”
“Lớp không nói, nhưng ai cũng sẽ nhớ. Mẹ không chắc là tất cả mọi người sẽ nhớ, nhưng đa số sẽ nhớ kĩ.”
Thoát khỏi những kí ức, ánh mắt Tống Bách Dương tập trung lại vào bảng đen, dừng lại ở số phiếu bầu của mình.
Liệu đây có phải là ‘đa số sẽ nhớ kĩ’ mà mẹ đã nói không?
Chẳng mấy chốc, việc kiểm phiếu kết thúc, kết quả ban cán sự đã có. Tống Bách Dương vẫn là lớp trưởng lớp 11/1, còn Giang Quân vẫn là cán sự Hoá học.
Chu Trì Tự được chọn làm lớp phó học tập vì thành tích xuất sắc; chức danh cán sự Thể dục do giáo viên Thể dục bổ nhiệm, vậy nên cậu ấy được kiêm thêm một vị trí nữa.
Sau khi phân công lại chức vụ lớp trưởng, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc để đổi chỗ ngồi.
