Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 70: Một cặp trời sinh.



Một tháng sau, kết quả kì thi Học sinh giỏi Toán cấp thành phố được công bố. Chu Trì Tự thẳng tiến vào vòng tiếp theo –  vòng thi cấp tỉnh.

Kì thi Học sinh giỏi cấp tỉnh được tổ chức vào sáng Chủ Nhật tại một trường đại học danh tiếng thuộc Đề án 985 ở một thành phố khác.

*Đề án 985 (985工程) là một chương trình phát triển, tài trợ giáo dục đại học của Trung Quốc nhằm xây dựng các trường giáo dục đại học đẳng cấp thế giới, được tiến hành vào tháng 5 năm 1998. 39 trường đại học được chọn tham gia Đề án 985, phần lớn được coi là các trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc.

Giang Quân đã ôn lại hết những kiến ​​thức mình bỏ lỡ trong tuần nghỉ học, thế là nhất quyết phải tiễn Chu Trì Tự, còn rủ cả Hạ Thi Đào đi cùng.

Tất nhiên, Tống Bách Dương cũng có mặt.

Gần trường A chỉ có xe buýt. Bởi thế cho nên đến chiều thứ Bảy, Tống Bách Dương, Giang Quân với Hạ Thi Đào bắt xe buýt đến chung cư của Chu Trì Tự.

Sau khi có mặt đông đủ, Tống Bách Dương dùng chiếc điện thoại cũ của mình để gọi cho Chu Trì Tự.

“Bọn tôi đang ở dưới nhà.”

“Ừ, nghe rồi,” Chu Trì Tự ở đầu dây bên kia đáp lời: “Tôi xuống ngay đây.”

Tống Bách Dương nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang dần dần tiến về phía bọn họ, tiếp theo là tiếng bánh xe va li trượt trên sàn.

Chu Trì Tự lập tức xuất hiện trước mặt Tống Bách Dương.

Cậu ấy mặc áo khoác đen, quần thể thao đen, đi giày thể thao trắng và kéo chiếc vali trắng.

Đại thần Chu vẫn chọn combo đen – trắng kinh điển.

Tống Bách Dương nghĩ thầm.

Bốn người cùng nhau bắt xe buýt đến ga tàu điện ngầm ở trung tâm thành phố.

Đưa cậu ấy đến nơi, Giang Quân và Hạ Thi Đào còn muốn tiễn cậu ngay trên xe, nhưng Tống Bách Dương đã ngăn bọn họ lại.

“Tao cần không gian hai người.” Hắn trịnh trọng nói.

Hạ Thi Đào nhìn Tống Bách Dương, trêu hắn một câu, sau đó Giang Quân cũng cười.

Chu Trì Tự cũng mỉm cười.

Rồi Giang Quân và Hạ Thi Đào cùng nhau ra về ở lối ra ga tàu điện ngầm.

Khi mua vé, Tống Bách Dương định lấy tiền xu ra, nhưng Chu Trì Tự đã cản hắn lại. Cậu ấy dùng smartphone mua liền tay hai vé. Hai tấm thẻ vuông rơi ra từ máy bán vé tự động, Chu Trì Tự đưa một cái cho Tống Bách Dương.

Tóm lại, điện thoại kiểu cũ thực sự vô dụng, chỉ có thể dùng để gọi điện hoặc nhắn tin.

Tống Bách Dương ngồi với Chu Trì Tự trên suốt chặng đường trung chuyển đến ga tàu cao tốc. Nhìn ra ngoài cửa sổ, họ có thể thấy những bảng quảng cáo LED khổng lồ, rực rỡ; chúng lơ lửng trong bóng tối, kéo theo sau tàu điện ngầm như những dải đầy màu sắc.

Năm trạm xe trôi qua thật nhanh chóng.

Tống Bách Dương tiễn Chu Trì Tự đến cổng soát vé ga tàu cao tốc. Hắn không thể đi tiếp nữa, bởi vì hắn không có vé tàu. 

Chu Trì Tự đưa căn cước công dân cho nhân viên soát vé.

Tống Bách Dương nói từ phía sau: “Đừng làm mất căn cước với điện thoại nhé.”

“Hả…”

Chu Trì Tự kéo va li qua khu vực an ninh.

Tống Bách Dương gọi với theo bóng dáng bạn trai đang khuất dần: “Đến nơi thì nhắn tôi một tin nhé.”

“Ừ.”

Chu Trì Tự đứng trên sân ga. Sau khi kiểm tra an ninh, cậu lấy va li của mình ra khỏi máy quét.

Lại nghe giọng Tống Bách Dương: “À…”

Chu Trì Tự quay lại: “À cái gì?”

Tống Bách Dương khựng lại một giây, rồi đan ngón trỏ và ngón cái tay phải vào nhau, tạo thành hình trái tim.

Chu Trì Tự nhìn Tống Bách Dương, mỉm cười.

“Cậu hay nhỉ.”

Rồi nụ cười của cậu tắt dần: “Đợi tôi nhé, mấy ngày nữa tôi về. Đến khách sạn tôi gọi cậu ngay.”

Thế là Tống Bách Dương đợi đến tận bốn giờ chiều.

Hắn nhấn nút trả lời.

“Tôi đến rồi.” Giọng Chu Trì Tự vang lên qua điện thoại.

“Ừm.” Tống Bách Dương lại hỏi: “Tám giờ sáng mai thi rồi, cậu có hồi hộp không?”

Đại thần Chu chân thành trả lời: “Có hơi hơi.”

Tống Bách Dương trốn sau điện thoại cười khúc khích: “Vậy mình làm gì đó cho khuây khoả đầu óc.” 

Chu Trì Tự: ?

Tống Bách Dương thì thầm hai từ.

“Cậu quên cái điện thoại nát của cậu không gọi video được hay sao.”

Tống Bách Dương không chịu bỏ cuộc: “Thì tôi tưởng tượng, hoặc là diễn tả bằng lời cũng được mà.”

“Dẹp đi, bye…”

Nói đoạn, Chu Trì Tự cúp máy.

Tống Bách Dương vội gửi tin nhắn cho bạn trai.

Tống Bách Dương: Cậu có giận không? Tôi giỡn thôi

Tống Bách Dương: Mươn đánh lạc hướng cậu, để cậu đừng căng thẳng quá

Chu Trì Tự phản hồi ngay lập tức.

Chu Trì Tự: Không giận đâu.

Chu Trì Tự: Thôi, không trò chuyện được nữa, tôi phải tranh thủ ôn bài. 

Chu Trì Tự: Đừng nhắn nữa nhé. 

Chu Trì Tự: Chúc cậu ngủ ngon.

Tống Bách Dương: Học hành chăm chỉ nhé. Chúc cậu ngủ ngon.

Bạch Như không yêu cầu học sinh nội trú phải lên lớp vào cuối tuần, Tống Bách Dương lại cảm thấy nhắn tin với Chu Trì Tự trên lớp không tiện, nên hắn cúp sạch sẽ các tiết tự học trong tuần này.

Hắn làm bài tập ngay tại kí túc xá, thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại xem có tin nhắn nào không. Đúng như dự đoán, mãi đến khi hắn đi ngủ cũng không có tin nhắn mới nào.

 –

Sáng hôm sau, vừa thức dậy, Tống Bách Dương đã nhấc chiếc điện thoại lên để nhắn tin cho Chu Trì Tự – nhắn bốn từ, kèm theo một dấu chấm than.

Tống Bách Dương: Chúc cậu thi tốt!

Năm phút sau, hắn vẫn chưa nhận được hồi âm.

Những giây phút cuối cùng trước giờ thi rất quý giá, nhưng cũng rất căng thẳng. Tống Bách Dương biết rõ điều này, nên hắn đoán Chu Trì Tự sẽ gọi điện ngay sau khi cậu ấy thi xong.

Rõ là vậy. Lúc mười giờ rưỡi, Tống Bách Dương nhận được cuộc gọi thứ hai của Chu Trì Tự.

Hắn mở lời: “Cậu thi xong rồi hả?”

“Ừ, xong rồi.”

“Vậy thì thư giãn thôi.”

Tống Bách Dương không hỏi Chu Trì Tự thi thế nào. Bản thân hắn cũng là học sinh, chẳng bao giờ muốn bị người khác hỏi như thế, càng không có ý định hỏi người khác câu này. Điểm số đã được quyết định ngay khi nộp bài, hỏi như vậy cũng vô ích thôi.

“Cậu đang làm gì thế?”

“Quay video.”

“Quay video?”

“Khung cảnh thôi ấy mà. Trường Đại học A có rất nhiều cây xanh. Khi nào về, tôi cho cậu xem tận mắt trường thuộc Đề án 985 là thế nào.” 

“Mười tệ một phút.” Chu Trì Tự hắng giọng: “Xét tình cảm sâu đậm giữa bọn mình, tôi miễn phí cho cậu mười lăm phút đầu, còn lại là nội dung trả phí.”

Chu Trì Tự lấy tai nghe trong ba lô, đeo vào rồi đi dạo quanh khuôn viên trường, vừa đi, vừa  trò chuyện với Tống Bách Dương.

“Tôi thấy thư viện Đại học A rồi, to lắm.” Chu Trì Tự bắt đầu miêu tả.

“To cỡ nào?” Tống Bách Dương hỏi.

“To hơn cả tòa nhà giảng đường của lớp mình.”

“Wow, tôi cũng muốn xem thử.”

“Tôi đã chụp hình lại rồi, chừng nào về, tôi cho cậu xem.”

Chu Trì Tự nói chuyện với bạn trai hẳn một tiếng đồng hồ; đến mười một giờ rưỡi, cậu ghé căn tin Đại học A, gọi một phần cơm gà nướng.

Cuộc điện thoại vẫn tiếp tục.

“Đồ ăn ở căn tin này ngon thật. Mới ăn một miếng ở đây thôi là tôi đã thấy ngán căn tin trường mình quá trời.”

Tống Bách Dương cười: “Tất nhiên là trường mình không thể so sánh được rồi.”

Chu Trì Tự nói tiếp: “Biết được trường đại học là như nào, tôi đã bắt đầu nghĩ đến kì thi trung học phổ thông quốc gia – đạt điểm số như ý, vào trường đại học mình muốn, học ngành mình yêu thích.”

“Cuộc sống đại học có vẻ thú vị hơn nhiều so với cấp ba.” Cậu thế dài: “Cố lên, thêm một năm nữa là vào đại học rồi.”

“Ừ, tương lai có vẻ tươi sáng đấy.” Tống Bách Dương nói, rồi như nhớ ra điều gì đó, hắn lên tiếng hỏi: “À mà này, mấy giờ cậu đến ga tàu cao tốc vậy?”

“Chờ một chút, để tôi xem,” Chu Trì Tự đáp lời, nửa phút sau mới nói tiếp: “Giờ ghi trên vé là hai giờ chín phút.”

“Ừ, tôi đến ga tàu đón cậu.”

Nói đoạn, Tống Bách Dương rời trường.

Hôm nay đi đón Chu Trì Tự, hắn vẫn đi theo con đường cũ, vẫn dùng cách thức cũ. Tuy nhiên, tại ga trung chuyển giữa tàu điện ngầm – tàu cao tốc, Tống Bách Dương chọn bừa một quán để ăn trưa.

Hắn luôn có thói quen đến sớm mười lăm phút.

Nhưng hôm nay đón Chu Trì Tự, hắn đến sớm hẳn bốn mươi lăm phút.

Tống Bách Dương chẳng ngại chờ.

Hắn chọn chỗ ngồi gần lối ra ga tàu cao tốc, vừa tiếc nuối về quyết định có phần ngớ ngẩn của mình, vừa hào hứng nhìn về phía cổng.

Hắn nhìn lối ra, kiểm tra giờ trên điện thoại, lại nhìn lối ra, rồi lại kiểm tra giờ trên điện thoại.

Tống Bách Dương lặp lại hành động này ít nhất cả chục lần.

Đến hai giờ, Tống Bách Dương cuối cùng không thể ngồi yên được nữa.

Hắn biết tàu cao tốc có thể đến sớm hơn vài phút, chứ không phải hoàn toàn đúng giờ ghi trên vé.

Tống Bách Dương đeo ba lô rồi bước về phía lối ra.

Càng gần, càng gần hơn.

Hắn dừng lại để kiểm tra điện thoại – còn một phút nữa là đến hai giờ chín phút.

Lần này, khi hắn cất điện thoại vào túi áo đồng phục để nhìn lên, một bóng người quen thuộc hiện ra.

Cậu ấy về rồi!

Ngay sau đó, đối phương cũng dừng lại, có lẽ cậu ấy đã thấy hắn.

Chu Trì Tự kéo theo một chiếc va li trắng bước nhanh hơn, len lỏi qua đám đông.

Tống Bách Dương không có va li trắng, mang tay không chạy thẳng về phía Chu Trì Tự…

Và ôm chặt lấy cậu.

Hắn chạy quá nhanh, quán tính khiến bước chân không kịp dừng lại, vậy nên cả hai thằng nhóc loạng choạng vài bước rồi mới đứng thẳng được.

Chu Trì Tự để hắn ôm mình, sau một lúc mới đùa một câu:

“Cậu ôm hơi chặt đấy.”

Tống Bách Dương giật mình, buông tay ra, không đáp lại lời Chu Trì Tự, mà tự dưng nói: “Năm sau mình thi đại học ở cùng một thành phố nhé.”

“Hả?”

Tống Bách Dương quay đầu đi, thấp giọng nói: “Cậu mới đi có một ngày mà tôi đã nhớ cậu lắm rồi.”

Chu Trì Tự mỉm cười, cúi đầu xuống.

“Được chứ.” Cậu trả lời.

 –

Hoàn thành kì thi cấp tỉnh, Chu Trì Tự có thể yên tâm chờ đợi kết quả.

Tống Bách Dương vẫn luôn để mắt đến việc này, nhất là khi hắn ghé văn phòng của Bạch Như, nhưng hắn vẫn chưa nghe được thông báo nào về việc Chu Trì Tự có được tham dự kì thi cấp quốc gia hay không.

Có lẽ kết quả thi cấp tỉnh của Chu Trì Tự vẫn đang chờ xử lí, nhưng đó chỉ là cách nói giảm nói tránh thôi.

Sự thật là cậu ấy không đạt giải kì thi cấp tỉnh, đương nhiên là không có thông báo rồi.

Tống Bách Dương vẫn cảm thấy hơi tiếc: “Ước gì cậu được giải ba trong kì thi cấp tỉnh thì tốt biết mấy.”

“Cậu nhảm hả?”

Chu Trì Tự – người không đoạt giải trong cuộc thi cấp tỉnh – lại phải đi an ủi Tống Bách Dương:

“Nói đi nói lại, tôi bắt đầu ôn từ học kì hai lớp mười một, chắc chắn không thể cạnh tranh với những học sinh bắt đầu chuẩn bị cho các cuộc thi từ lớp mười, thậm chí là từ hè năm lớp chín lên lớp mười.”

“Tôi không nghĩ mình sẽ có giải. Cô Bạch Như cũng nói đạt giải Học sinh giỏi cấp tỉnh cũng không ảnh hưởng đến kì thi tự chủ tuyển sinh, cho dù có giải nhất cũng không giúp ích gì nhiều.”

“Kì thi tự chủ tuyển sinh có nhiều hạn chế về chuyên ngành. Nếu tôi cứ chọn hướng này, kết quả xét tuyển có thể không tốt bằng thi đại học.”

Cuối cùng, Chu Trì Tự kết luận: “Không có giải cũng chẳng sao.”

“Tôi chỉ sợ cậu buồn thôi.” Đặt mình vào vị trí của Chu Trì Tự, Tống Bách Dương nói: “Nếu tôi chuẩn bị lâu như vậy mà không đạt giải, chắc tôi sẽ hơi thất vọng.”

“Tôi không buồn.” Chu Trì Tự nói thẳng: “Chuyện đã qua rồi, để trong lòng làm gì.”

“Cậu không buồn là được.” Tống Bách Dương nhìn vẻ mặt bình thản của Chu Trì Tự, không kìm được mà vuốt nhẹ mái tóc bạn trai: “Thôi, đừng nói về chuyện này nữa.”

Hắn đột ngột chuyển chủ đề, “Ủa, sắp tới sinh nhật cậu rồi nhỉ?”

Chu Trì Tự khựng lại: “Mới cuối tháng Năm thôi mà, còn một tháng nữa.”

“Ừ, có một tháng thôi mà?” Tống Bách Dương khăng khăng giữ vững quan điểm của mình: “Thời gian trôi qua nhanh lắm đó.”

Thực ra, lời của Tống Bách Dương không phải là không có lý, bởi vì thời gian trôi qua rất nhanh.

Học kì hai lớp mười một rất gian nan, với nhiều kì thi và khối lượng kiến ​​thức khổng lồ, nên một tháng trôi qua như một cái chớp mắt.

Nếu tháng ấy trùng với tháng trước kì thi cuối kì, học sinh không chỉ bận rộn, mà còn phải chịu áp lực tinh thần.

Chiều ngày hai mươi tám, Tống Bách Dương cuối cùng cũng hoàn thành bài thi môn Tiếng Anh. Hắn xin phép quản lí kí túc để được ra khỏi trường vào ngày một tháng Bảy. Nhờ sự giúp đỡ của Giang Quân, hắn đã thành công đặt mua online một chiếc bánh Oreo.

Chu Trì Tự thích màu đen trắng, cũng thích ăn bánh Oreo.

Ngày hai mươi chín, Tống Bách Dương một mình đến siêu thị trường, mua rất nhiều kẹo UHA vị matcha.

Hắn còn mua cả một tấm thiệp chúc mừng.

Hắn viết lời chúc cho Chu Trì Tự mà như luyện thư pháp – viết đi viết lại từng chữ một trên giấy nháp. Đến khi cảm thấy tạm ổn, hắn mới dám viết lên thiệp.

Ngày ba mươi tháng Sáu, Tống Bách Dương, Giang Quân và Hạ Thi Đào cùng nhau đến nhà Chu Trì Tự.

Hôm nay là sinh nhật của Chu Trì Tự, cũng là cuối tháng Sáu.

Ánh nắng chiều lười biếng len lỏi qua khung cửa sổ, những tia nắng xuyên qua tán cây nhảy múa trên kính, tạo nên những vệt sáng hình vuông không đều trong phòng khách.

Chị gái Chu Trì Tự vẫn chưa được nghỉ, ba mẹ cậu vẫn còn đi làm, nên cậu ở nhà một mình.

Biết các bạn sẽ ghé nhà chơi, Chu Trì Tự đã chuẩn bị sẵn dép lê, lấy thêm bốn chai soda cam trong tủ lạnh rồi đưa cho mỗi người một chai.

Chiếc bánh kem đang treo lơ lửng trên tay ai đó được đặt xuống bàn ăn.

Chu Trì Tự mở tấm thiệp chúc mừng của Tống Bách Dương trước, trên đó có một dòng chữ: Chúc mừng sinh nhật, bạn Tiểu Chu.

Cậu phải thừa nhận chữ viết tay của hắn cũng khá là đẹp.

Thực ra, Tống Bách Dương muốn viết nhiều hơn, nhưng càng viết, càng phải luyện chữ, lại càng mắc lỗi làm hỏng tấm thiệp. Thế là hắn đành bỏ cuộc.

Tống Bách Dương mở hộp bánh, lấy nón sinh nhật ra rồi thúc giục: “Nào, cậu đội vào đi.”

“Trẻ con mới đội mấy cái này.” Chu Trì Tự từ chối.

“Nhưng tôi muốn thấy cậu đội nón…” Tống Bách Dương chớp mắt.

Chu Trì Tự im lặng một giây.

Rồi nhượng bộ.

Dưới ánh mắt mong chờ của Tống Bách Dương, cậu đội chiếc mũ sinh nhật màu vàng làm bằng giấy, cảm thấy mình trông cứ ngu ngu. Cậu cắm nến vào lớp kem trắng, nhắm mắt lại, ước một điều, rồi thổi tắt ngọn nến đầy màu sắc.

Tất cả các ngọn nến đều tắt.

Chu Trì Tự ước mình luôn hạnh phúc, khoẻ mạnh – cũng là điều ước bí mật của cậu ở hồ Không Tên. Cậu không tiết lộ với ai, bởi lẽ cậu cảm thấy nếu nói ra thì nó sẽ không thành hiện thực.

Sau đó, bọn họ bắt đầu cắt bánh.

Họ cắt bốn miếng, chia ba miếng cho Tống Bách Dương, Giang Quân và Hạ Thi Đào.

Miếng bánh có Oreo thì giữ lại cho Chu Trì Tự.

Chu Trì Tự dùng đầu ngón tay phải gỡ miếng bánh Oreo đã bẻ dở ra khỏi lớp kem, cắn một miếng rồi l**m kem trên môi.

Người bên cạnh đã ủ mưu từ lâu, vội vàng chớp lấy cơ hội lấy một ít kem rồi bất ngờ bôi lên mặt Chu Trì Tự.

“Tống Bách Dương!”

Chu Trì Tự kịp nói thêm gì, Tống Bách Dương đã cướp lời cậu, lại còn bắt chước vẻ mặt cau có của cậu…

“Cậu trẻ con quá!”

Chu Trì Tự: …

Giang Quân và Hạ Thi Đào ăn xong bánh rồi mang soda về, với lí do chừa không gian riêng cho Tống Bách Dương với Chu Trì Tự.

Hạ Thi Đào ra khỏi chung cư với Giang Quân, liếc nhìn cửa sổ nhà Chu Trì Tự rồi thầm nghĩ bụng

Cặp đôi chíp bông đón sinh nhật với nhau, chắc là lãng mạn lắm. hẳn cặp đôi trẻ này sẽ rất lãng mạn khi đón sinh nhật riêng tư bên nhau.

Lãng mạn cái quần! 

Ai mà có dè, đó chính là suy nghĩ của Chu Trì Tự lúc này.

Cậu nhìn Tống Bách Dương ăn hết miếng bánh với mấy miếng đào, để lại phần kem.

Tống Bách Dương chắc không thích ăn kem.

Nhưng phải để chỗ kem ấy ở đâu… 

Gương mặt Chu Trì Tự nhận lấy vinh dự này.

Mấy lần cậu đang tập trung ăn bánh, Tống Bách Dương lại bôi một vệt kem lên mặt cậu.

Rồi hắn giật mình lùi lại, vào thế phòng thủ, vẻ mặt như muốn nói: tôi có thể bôi kem lên mặt cậu, nhưng cậu không thể bôi kem lên mặt tôi.

Chu Trì Tự lười hơn thua với hắn.

Kem ngon thế mà, sao lại không thích được chứ?

Chai soda cam đã được khui ra; vì chênh lệch nhiệt độ giữa tủ lạnh với điều hòa trong nhà, một lớp hơi nước ngưng tụ hình thành trên chai. Chu Trì Tự cắm ống hút thẳng xuống đáy chai, làm vỡ vài bọt khí đang nổi lên.

 –

Ban công nhà Chu Trì Tự có ghế treo, nên cậu muốn ra đó. 

Thế là hai người cùng nhau ra ban công.

Chu Trì Tự ngồi trên ghế treo, đu đưa qua lại. Cậu còn chu đáo chuẩn bị cho Tống Bách Dương một chiếc ghế gỗ thấp lè tè, bởi vì nhà cậu chỉ có một chiếc ghế treo thôi.

Tống Bách Dương tay dài chân dài đương nhiên không thoải mái, thế là bắt đầu phàn nàn, đòi hỏi: “Tôi cũng muốn ngồi ghế treo.”

“Không, nhà tôi có một cái thôi.” Chu Trì Tự nhướn mày, đắc ý trả lời: “Ai mượn cậu lén bôi kem lên mặt tôi đấy.”

“Haiz…” Tống Bách Dương biết mình sai nên im lặng.

Chai thủy tinh dày cộp lấp lánh dưới ánh mặt trời, nước cam sủi bọt liên tục trông như thần dược đang được pha chế ở thế giới thần tiên.

Không khí tràn ngập mùi cam thơm ngọt.

Tống Bách Dương kéo chiếc ghế gỗ nhỏ sát tường, rồi ngồi tựa vào đó. Hắn để tay lên đùi, một tay cầm chai nước cam, tay kia chống cằm, ngước nhìn Chu Trì Tự.

Trong khoảnh khắc đó, thời gian như dừng, đóng băng vào ngày cuối cùng của tháng Sáu tuyệt đẹp.

Không lâu sau, một con ruồi bay vào ban công.

Tống Bách Dương bực bội cố gắng đập nó đi, nhưng xua mãi nó không đi.

Hắn hỏi Chu Trì Tự: “Cậu có vợt bắt ruồi không?”

“Có, nhưng tôi không biết để ở đâu rồi.”

“Vậy là có cũng bằng không?”

Tống Bách Dương vừa dứt lời, con ruồi đã nghênh ngang bay quanh miệng chai thủy tinh trong tay hắn.

“Con ruồi phiền phức này.” Tống Bách Dương nghiến răng ken két, nhìn xuống nó: “Đừng có mà vênh váo. Hôm nay tao sẽ đập chết mày.”

Chu Trì Tự đề xuất: “Để tôi đi lấy cuốn sách vậy.”

Cậu mở cửa ban công rồi đi vào trong.

Có lẽ con ruồi đã cảm nhận được nguy hiểm, nên nó lập tức bay vào phòng khách.

Thấy vậy, Tống Bách Dương vội vàng đi theo. Hắn là người cuối cùng rời khỏi ban công, nên phải quay sang đóng cửa kính lại.

Chu Trì Tự chạy vào phòng ngủ, lấy một cuốn tạp chí trên giá sách rồi đưa cho hắn: “Cậu dùng cái này đập nó đi.”

“Ừ.”

Cầm lấy cuốn tạp chí, Tống Bách Dương nhảy nhót khắp phòng khách, vung tay loạn xạ.

Thấy vậy, Chu Trì Tự không thể nhịn cười. Cậu  mở khóa điện thoại, lén chụp một loạt chín bức ảnh không-đẹp-lắm của Tống Bách Dương. Cậu muốn giữ lại càng nhiều ảnh dìm càng tốt để có thể tống tiền hắn, chẳng hạn như ép hắn đi hẹn hò với mình.

Cậu đứng sang một bên, ngắm nghía những tấm hình ‘đẹp trai’ của Tống Bách Dương mà mình đã chụp bằng điện thoại.

Ngắm xong, cậu chụp thêm vài tấm nữa.

Nửa phút sau, Chu Trì Tự nghe thấy tiếng reo hò phấn khích của Tống Bách Dương:

“Bắt được rồi!”

Tống Bách Dương khoe khoang: “Nó vừa bay lên lưng ghế. Mắt tôi tinh quá đi mất thôi, chỉ cần nhìn kĩ một chút là có thể đập nó chết ngay.”

“Ừ.” Chu Trì Tự bình tĩnh nói, gói xác con ruồi vào khăn giấy rồi đi về phía thùng rác.

Tống Bách Dương thở một hơi dài, mãn nguyện vô cùng. Hắn đi đến thùng rác, rồi ngạo nghễ nhìn con bại trận.

Đúng lúc đó, một tờ giấy rơi ra từ cuốn tạp chí trong tay hắn.

“Cái gì đây?”

Trước khi Tống Bách Dương kịp phản ứng, Chu Trì Tự đã biến sắc, lập tức chạy đến để nhặt tờ giấy lên.

Tống Bách Dương nghi ngờ nhìn đối phương: “Cậu viết gì trên đó vậy?”

“Không có gì.”

“Cho tôi xem đi.”

“Không.”

Ban đầu, Tống Bách Dương không mấy tò mò, nhưng thấy vẻ mặt tái mét của Chu Trì Tự, hắn lại cực kì muốn biết.

Hắn nheo mắt nhìn. Đó là một tờ giấy A4 được gấp lại, có in gì đó, lại chữ viết ở mặt sau.

Chắc hắn phải dùng não mới lấy được.

Nghĩ là làm, Tống Bách Dương lại gần Chu Trì Tự, dồn cậu đến thẳng góc tường. Bất ngờ, hắn cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi cậu với tất cả sự dịu dàng, trân trọng, chân thành.

Chu Trì Tự hơi đơ ra.

Nhân lúc cậu mất tập trung, Tống Bách Dương đã giật lấy tờ giấy.

Ngay sau đó, Tống Bách Dương nhảy ra để tạo khoảng cách, dùng hai tay mở tờ giấy A4 kia ra.

Hắn thấy chữ viết có vẻ quen thuộc.

Trông hơi giống bài văn của mình hồi lớp mười?

“Trả lại đây!”

Liếc thấy Chu Trì Tự sắp bắt được mình, Tống Bách Dương vừa chạy, vừa cố đọc câu đầu tiên, rồi hắn nhận ra…

Đúng là một bài văn hắn viết hồi năm lớp mười, cách hành văn non nớt, kệch cỡm vô cùng. 

Chu Trì Tự đuổi kịp.

Tống Bách Dương hiếm khi thấy Chu Trì Tự hoảng hốt như thế, vậy là bản tính trẻ con của hắn trỗi dậy. Lợi dụng chiều cao vượt trội, hắn giơ tờ giấy A4 lên cao, nhón chân lên.

Chu Trì Tự nhảy lên, cố giật lấy tờ giấy từ tay hắn.

“Sao cậu có bài văn tôi viết hồi lớp mười?” Tống Bách Dương tò mò hỏi, tránh né tay của Chu Trì Tự.

Đối phương im lặng.

Đầu ngón tay Tống Bách Dương hơi di chuyển. Hắn giữ tờ giấy nằm song song với mặt đất, ngửa đầu ra sau để đọc những gì Chu Trì Tự đã viết ở mặt sau bài văn.

Vừa nhìn bạn trai mình, vừa đọc…

“Nếu…”

“Đừng đọc!”

Chu Trì Tự kêu to.

Tống Bách Dương ngạc nhiên, rồi bừng tỉnh; hắn từ từ nhe hai răng nanh ra: “Thôi đi, bạn Tiểu Chu. Tôi sắp phát hiện ra bí mật của cậu rồi.”

Chu Trì Tự chết lặng.

Sau một lúc im lặng, cậu không cố giật tờ giấy khỏi tay Tống Bách Dương nữa, mà lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, chống cằm lên một chiếc gối.

“Nếu cậu muốn đọc thì đọc đi.” Chu Trì Tự quay mặt đi, không thèm nhìn Tống Bách Dương.

Tống Bách Dương liếc nhìn phần tóc gáy đen nhánh của Chu Trì Tự, không đáp lời cậu.

Hắn đọc thầm hai câu viết ở mặt sau.

Sau đó, hắn mỉm cười: “Cảm nắng tôi hả?”

“Ừ, thì sao?” Giọng cậu nghe thì tự tin, nhưng cũng có phần bực bội. 

“Từ khi nào thế?” Tống Bách Dương đoán: “Học kì hai lớp mười?”

“Học kì một lớp mười.” 

Tống Bách Dương chợt nhớ lại chuyện cũ: “Tôi nhớ cậu nói mình đã gặp nhau ở sân bóng rổ hồi năm ngoái?”

“Biết rồi còn hỏi à?” Chu Trì Tự lầm bầm phàn nàn.

Giây tiếp theo, Chu Trì Tự cảm thấy có người đẩy mình xuống chiếc ghế sofa mềm mại. Cậu nhìn thấy trần nhà trắng xóa, rồi nhìn thấy ánh mắt của Tống Bách Dương, cuối cùng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt hắn.

“Tất nhiên là tôi đồng ý.”

Chu Trì Tự kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn… đang đáp lại những dòng chữ viết ở mặt sau bài văn?

Nếu cậu cho tôi mượn một ít pheromone vào đúng mùa đông đầu tiên, tôi sẽ trả lại cho cậu vào mỗi mùa hè sau đó.

Cậu có đồng ý không?

Chẳng hiểu sao mà Chu Trì Tự hồi lớp mười đã hỏi như thế. Cậu nhớ đến sân bóng rổ râm mát cuối hè, nhớ chàng trai có hai chiếc răng nanh nổi bật che chắn cho cậu khỏi cú ném bóng rổ, nhớ đến bản sao bài văn của hắn mà giáo viên Ngữ văn đã đưa cho. Bởi lẽ đó, cậu viết hai câu này vào mặt sau tờ giấy, xem đó như một lời an ủi nhỏ cho tình yêu đơn phương của mình.

Chu Trì Tự chưa kịp hoàn hồn, bóng dáng Tống Bách Dương từ từ tiến lại gần cậu, khiến tim cậu đập thình thịch.

Tống Bách Dương ấn Chu Trì Tự xuống ghế sofa, hôn cậu một cái.

Hắn chân thành nói với Chu Trì Tự:

“Mùi nắng và mùi mưa, đúng là một cặp trời sinh.

 –

Bong bóng khí trong nửa chai soda cam vỡ tung dưới ánh nắng vàng ươm.

Những chiếc bánh Oreo đen đã biến mất, vụn bánh ẩn mình giữa khe gạch dưới sàn.

Những viên kẹo trà xanh xếp ngay ngắn trên khăn trải bàn màu xanh.

Miếng kem trắng mềm mại nằm yên bình trên chiếc đĩa giấy trắng.

Bọn họ hôn nhau.

Đó là một ngày đẹp trời, mọi sự u ám đã tan biến, bầu trời không một gợn mây.

__

Hoàn toàn văn.

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...