Thừa Tinh
Chương 4
Khi mà Hy Tinh làm ba mươi lăm vị gia sư giận dữ rời đi, hắn chỉ đành phải dẫn y theo bên người.
Không học được văn thì chí ít phải học được võ.
Boss lớn Hoàn Thừa có vô số cấp dưới, bọn họ còn có sân huấn luyện chuyên môn.
Hoàn Thừa muốn cho Hy Tinh học chút võ phòng thân liền dẫn y đi, Hoàn Thừa kêu bọn hắn nhường đường băng ra, đám thuộc hạ thấy boss mang theo một vị Omega liền hoảng sợ, nhưng vẫn nghe lời nhường đường băng.
Hy Tinh có vẻ hơi khiếp đản khi nhìn thấy một đám đàn ông cao lớn như vậy, y nắm chặt vạt áo Hoàn Thừa không chịu buông ra, pheromone hương sữa phân tán khắp nơi, đám alpha trên sân huấn luyện ngửi được mùi sữa ngọt ngào của Hy Tinh khiến tâm thần họ lâng lâng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hoàn Thừa liền sôi nổi xếp hàng để huấn luyện từng người trước.
Hoàn Thừa vỗ mông Hy Tinh, nói y thu liễn pheromone lại. Hy Tinh vôi thu liễn pheromone, đôi mắt bé ngoan rưng rưng nhìn vào mắt Hoàn Thừa. Hắn thấy bộ dạng này của Hy Tinh vẫn có chút mềm lòng, thế nên chạy cùng y một vòng, sau đó mới để tự y chạy bộ.
Nhìn Hy Tinh tự mình chạy quanh sân 2 vòng làm nóng xong, Hoàn Thừa mới yên tâm, chuẩn bị tập thể dục vận động, chân của Hy Tinh bỗng nhiên mềm oặt ngã liệt xuống đất khiến mọi người xung quanh sợ hãi
Hoàn Thừa vội chạy đến kiểm tra tay chân Hy Tinh, đều khỏe mạnh, không trầy da, không rút gân, không gãy xương.
Giống như là đang cố ý ngã vậy.
Diễn.
“Dậy đi.” Hoàn Thừa phóng ra uy áp của đại boss.
“Em không.” Hy Tinh lập tức giả vờ yếu ớt.
“Em vậy thì sao được.” Hoàn Thừa vẻ mặt “Nếu không đứng dậy thì chuẩn bị ăn đánh đi”.
“Em như vậy tại sao lại không được.” Hy Tinh ra vẻ “Em chỉ là một Omega bất lực mảnh mai mà thôi”.
“Tôi đếm tới ba.” Hoàn Thừa nhấc chân nhẹ nhàng dẫm lên cẳng chân Hy Tinh.
“Một, hai, ba.” Hy Tinh dường như đanh muốn phản kháng đến cùng, bất động nằm bò trên đất, nói gì cũng không không chịu dậy.
Hoàn Thừa tức giận đến nỗi xách y như xách gà con đi vào phòng nghỉ, đám thuộc hạ sôi nổi ngó đầu vào hóng chuyện, sau khi hắn mang Hy Tinh vào phòng nghe thấy được tiếng khóa cửa vang dội, hiệu quả cách âm trong phòng không tốt, đám thuộc hạ làm dấu 'im lặng' với nhau, lỗ tai dán vào cửa, chỉ có thể nghe một giọng nói trầm thấp: “Em có thể nghe lời chút được khônh?”
Thanh âm thiếu niên mềm mại nói: “Boss, em làm không được thật mà……”
“Vậy sao chân em lại quấn vào người tôi?”
“Tại chân em hơi cứng.”
“Như vậy thì sao? Như vậy thì bỏ chân ra được chưa?”
Thiếu niên kêu lên một tiếng thở dốc ái muội, sau đó là tiếng nước, sau đó nữa là tiếng xé rách quần áo, thanh âm trầm thấp dần trở nên thô bạo.
“……” Tản thôi tản thôi.
Giường trong phòng vừa nhỏ vừa cứng, giường ngủ một người lại đang có hai thân thể đang dính vào nhau, cơ thể Hy Tinh đập xuống giường phát ra tiếng, hơi chút chống đối Hoàn Thừa, khăn trải giường cọ xát khiến da đầu khó chịu, hơi có chút đau.
Hoàn Thừa thấy da đầu y khó chịu liền nâng Hy Tinh lên, nắm eo của y qua lớp vải rách, dùng lực ấn xuống. Hy Tinh suýt không chịu nổi mà rên lên, nhớ ra bên ngoài có người, mở miệng cắn lên quần áo sạch sẽ trên vai Hoàn Thừa.
Ba giờ sau, Hoàn Thừa sửa sang quần áo, trên vai còn có vệt nước miếng mà Hy Tinh mang lại đi ra ngoài, tuyên bố Hy Tinh về sau phụ trách giám sát mọi người huấn luyện.
Ý tứ khác đó là, chim hoành yến này đi theo hắn làm một cái phế vật cũng tốt.
Hơn nữa không chỉ không thể ăn hiếp y, còn phải nghe theo lời y.
Không học được văn thì chí ít phải học được võ.
Boss lớn Hoàn Thừa có vô số cấp dưới, bọn họ còn có sân huấn luyện chuyên môn.
Hoàn Thừa muốn cho Hy Tinh học chút võ phòng thân liền dẫn y đi, Hoàn Thừa kêu bọn hắn nhường đường băng ra, đám thuộc hạ thấy boss mang theo một vị Omega liền hoảng sợ, nhưng vẫn nghe lời nhường đường băng.
Hy Tinh có vẻ hơi khiếp đản khi nhìn thấy một đám đàn ông cao lớn như vậy, y nắm chặt vạt áo Hoàn Thừa không chịu buông ra, pheromone hương sữa phân tán khắp nơi, đám alpha trên sân huấn luyện ngửi được mùi sữa ngọt ngào của Hy Tinh khiến tâm thần họ lâng lâng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hoàn Thừa liền sôi nổi xếp hàng để huấn luyện từng người trước.
Hoàn Thừa vỗ mông Hy Tinh, nói y thu liễn pheromone lại. Hy Tinh vôi thu liễn pheromone, đôi mắt bé ngoan rưng rưng nhìn vào mắt Hoàn Thừa. Hắn thấy bộ dạng này của Hy Tinh vẫn có chút mềm lòng, thế nên chạy cùng y một vòng, sau đó mới để tự y chạy bộ.
Nhìn Hy Tinh tự mình chạy quanh sân 2 vòng làm nóng xong, Hoàn Thừa mới yên tâm, chuẩn bị tập thể dục vận động, chân của Hy Tinh bỗng nhiên mềm oặt ngã liệt xuống đất khiến mọi người xung quanh sợ hãi
Hoàn Thừa vội chạy đến kiểm tra tay chân Hy Tinh, đều khỏe mạnh, không trầy da, không rút gân, không gãy xương.
Giống như là đang cố ý ngã vậy.
Diễn.
“Dậy đi.” Hoàn Thừa phóng ra uy áp của đại boss.
“Em không.” Hy Tinh lập tức giả vờ yếu ớt.
“Em vậy thì sao được.” Hoàn Thừa vẻ mặt “Nếu không đứng dậy thì chuẩn bị ăn đánh đi”.
“Em như vậy tại sao lại không được.” Hy Tinh ra vẻ “Em chỉ là một Omega bất lực mảnh mai mà thôi”.
“Tôi đếm tới ba.” Hoàn Thừa nhấc chân nhẹ nhàng dẫm lên cẳng chân Hy Tinh.
“Một, hai, ba.” Hy Tinh dường như đanh muốn phản kháng đến cùng, bất động nằm bò trên đất, nói gì cũng không không chịu dậy.
Hoàn Thừa tức giận đến nỗi xách y như xách gà con đi vào phòng nghỉ, đám thuộc hạ sôi nổi ngó đầu vào hóng chuyện, sau khi hắn mang Hy Tinh vào phòng nghe thấy được tiếng khóa cửa vang dội, hiệu quả cách âm trong phòng không tốt, đám thuộc hạ làm dấu 'im lặng' với nhau, lỗ tai dán vào cửa, chỉ có thể nghe một giọng nói trầm thấp: “Em có thể nghe lời chút được khônh?”
Thanh âm thiếu niên mềm mại nói: “Boss, em làm không được thật mà……”
“Vậy sao chân em lại quấn vào người tôi?”
“Tại chân em hơi cứng.”
“Như vậy thì sao? Như vậy thì bỏ chân ra được chưa?”
Thiếu niên kêu lên một tiếng thở dốc ái muội, sau đó là tiếng nước, sau đó nữa là tiếng xé rách quần áo, thanh âm trầm thấp dần trở nên thô bạo.
“……” Tản thôi tản thôi.
Giường trong phòng vừa nhỏ vừa cứng, giường ngủ một người lại đang có hai thân thể đang dính vào nhau, cơ thể Hy Tinh đập xuống giường phát ra tiếng, hơi chút chống đối Hoàn Thừa, khăn trải giường cọ xát khiến da đầu khó chịu, hơi có chút đau.
Hoàn Thừa thấy da đầu y khó chịu liền nâng Hy Tinh lên, nắm eo của y qua lớp vải rách, dùng lực ấn xuống. Hy Tinh suýt không chịu nổi mà rên lên, nhớ ra bên ngoài có người, mở miệng cắn lên quần áo sạch sẽ trên vai Hoàn Thừa.
Ba giờ sau, Hoàn Thừa sửa sang quần áo, trên vai còn có vệt nước miếng mà Hy Tinh mang lại đi ra ngoài, tuyên bố Hy Tinh về sau phụ trách giám sát mọi người huấn luyện.
Ý tứ khác đó là, chim hoành yến này đi theo hắn làm một cái phế vật cũng tốt.
Hơn nữa không chỉ không thể ăn hiếp y, còn phải nghe theo lời y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương