Trần Mộc Miên kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay, bị Đàm Thuần Chi ghì
chặt hành hạ đến tận nửa đêm.
Đêm khuya, Đàm Thuần Chi bế cô đi tắm, đợi tắm rửa sạch sẽ xong, quấn cô
trong một tấm chăn rồi đưa về giường. Trần Mộc Miên mắt lim dim, buồn bực
nói: “Em sắp chết đói rồi.”
Đàm Thuần Chi cười: “Anh đã cho em ăn nhiều thế rồi, còn chưa no sao?”
Trần Mộc Miên bực dọc, mặt phồng lên. Đàm Thuần Chi mỉm cười, nựng má
cô rồi ôm cô đến bên bàn. Anh vẫy tay, lập tức trên bàn hiện ra một mâm đồ ăn
thịnh soạn.
Trần Mộc Miên há hốc miệng: “Anh còn biết trò này nữa sao? Anh có thể biến
ra vàng không?”
Mắt cô lấp lánh, hệt như một kẻ mê tiền.
Đàm Thuần Chi búng trán cô: “Nghĩ gì vậy? Đây là anh bảo ông chủ Văn chuẩn
bị trước, chỉ dùng thuật pháp mang đến thôi. Dù là quỷ giỏi đến đâu cũng không
thể tạo vật từ không khí.”
Trần Mộc Miên hơi thất vọng: “Nếu anh biết biến ra tiền thì tốt biết mấy.”
Đàm Thuần Chi gắp một miếng thịt gà nóng hổi đưa tới miệng cô: “Ăn nhiều
một chút, bổ dưỡng lắm.”
Trần Mộc Miên nhai vài miếng, thấy rất ngon, ngơ ngác hỏi: “Bổ gì vậy?”
Đàm Thuần Chi cúi mắt, nhìn xuống ngực cô, ánh mắt đầy ẩn ý. Trần Mộc
Miên bực bội: “Em đâu cần bổ gì chứ.”
Đồ chết bầm này, rõ ràng trước đó đã nói là cô lớn lắm rồi.
“Em lo quá rồi, anh chỉ sợ sức mạnh của mình làm hỏng mất thôi, phải bồi bổ
cho tốt.”
Trần Mộc Miên tức mình, gắp một miếng nấm kim châm đặt vào bát anh: “Cẩn
thận mà bị mài thành cây kim, chồng cũng phải bồi bổ đi.”
Miếng nấm nhỏ nhắn như đang chế giễu Đàm Thuần Chi. Anh cười nham hiểm:
“Vợ đang chê anh nhỏ sao?”
Thật là tự gây họa cho mình, Trần Mộc Miên chưa kịp ăn hết bữa đã bị Đàm
Thuần Chi lột chăn, lại tiếp tục tiến vào.
Cô ngồi dang rộng chân trên đùi Đàm Thuần Chi, anh từ phía sau tiến vào từng
nhịp. Vừa tiến, vừa gắp một muỗng sữa, bắt cô ăn: “Nào, chồng đút cho em ăn
sữa.”
Lời nói đầy ẩn ý khiến Trần Mộc Miên đỏ mặt đến tận chân. Cô bướng bỉnh
không chịu ăn, Đàm Thuần Chi húp một miếng sữa, rồi từ miệng đút sang.
Muỗng sữa ngon lành tan dần giữa đôi môi họ.
Trần Mộc Miên cảm thấy cả người bị kích thích tột độ, toàn thân rạo rực không
kiềm chế nổi, vừa vui sướng vừa xấu hổ.
Đàm Thuần Chi lại thấy hương vị tuyệt vời, chậm rãi hành hạ, bắt cô ăn hết nửa
bát.
Quả là điên rồ.
Trần Mộc Miên bị đưa lên đỉnh, nước dâm chảy tràn khắp nơi, thấm ướt cả
thảm.
Đàm Thuần Chi vẫn tiếp tục, như một đứa trẻ không biết mệt, mê mẩn chơi đùa
thân thể cô.
Ngực cô đong đưa giữa không trung, Trần Mộc Miên cố nén không hét lên, cuối
cùng dưới những cú tấn công điên cuồng của Đàm Thuần Chi, cả hai cùng đạt
đến đỉnh.
Lần này, Trần Mộc Miên không thể chịu nổi nữa, ngất lịm vì mệt.
Đàm Thuần Chi mỉm cười dọn dẹp hiện trường, bế cô đã được lau rửa sạch sẽ
lên giường. Ôm cô vào lòng, rồi cả hai chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi hai người còn chưa dậy đã bị hầu gái đến quấy rầy.
“Cậu chủ, cậu tỉnh chưa? Trong nhà có khách, ông bảo cậu qua một chuyến.”
Đàm Thuần Chi khó chịu, ôm chặt lấy người không muốn trả lời. Trần Mộc
Miên mơ màng đẩy anh một cái: “Anh đi xem đi, lỡ có chuyện gấp thì sao.”
Đàm Thuần Chi mới chịu dậy, khi xuống giường còn vỗ vào mông Trần Mộc
Miên: “Đợi anh về sẽ xử em sau.”
Trần Mộc Miên trong cơn mơ màng lại gật đầu.
Đàm Thuần Chi cười thầm, chỉnh đốn lại quần áo rồi đi ra đại sảnh.
Người đến là thuộc hạ của ông chủ Lưu, mang đến một tin dữ: Lưu Tuyết Kỳ
mất tích rồi.