Khi Trần Mộc Miên tỉnh dậy, Đàm Thuần Chi đã ra ngoài. Bà Đàm đặc biệt dặn
dò không được đánh thức cô. Bà còn chu đáo bảo nhà bếp chuẩn bị một chén
canh bổ dưỡng, khi nghe người hầu truyền đạt lại lời của bà, Trần Mộc Miên đỏ
bừng mặt.
Chuyện điên rồ giữa hai người chắc cả nhà họ Đàm đều biết. Khó cho bà Đàm,
không những không giận, mà còn chẳng trách cô không có khuôn phép.
“Má vẫn còn ở nhà không? Để tôi đi thỉnh an má.”
Người hầu mỉm cười: “Mợ cứ ăn uống trước đi. Sáng sớm bà đã ra khỏi nhà đi
đến đạo quán, nói là phải tìm thầy xem lại một chút. Trước khi đi, bà còn dặn dò
con phải để ý mợ uống hết chén canh này.”
Trong chén canh có nguyên một con ba ba, chẳng phải thứ bổ dưỡng bình
thường.
Trần Mộc Miên cắn răng ăn xong, lúc này người hầu mới mỉm cười rời đi.
Vừa lúc đó, Chu Mẫn gọi điện hẹn cô ra ngoài dạo phố.
Dĩ nhiên Trần Mộc Miên rất muốn đi, nói thật, ở Thượng Hải lâu như vậy, cô
chưa hề đi dạo nghiêm túc lần nào.
Chu Mẫn lái xe tới, hôm nay mặc một bộ đồ Tây trông rất phong cách. Đặc biệt
là chiếc mũ nồi, vừa tinh nghịch lại vừa quyến rũ.
“Chị ăn mặc thế này, ai mà dám rời mắt.”
Chu Mẫn bật cười sảng khoái, từ khi ly hôn bà như biến thành một người khác,
hoặc nói, đây mới là bản chất thật sự của bà: “Chị sao bì được với em, chị thấy
từ khi em lấy chồng càng thêm quyến rũ đó chứ.”
Mặt Trần Mộc Miên đỏ bừng, có chút ngượng ngùng. Chu Mẫn mở cửa xe, mời
cô ngồi lên ghế phụ.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Thấy Chu Mẫn lái xe thành thạo và phong cách, Trần Mộc Miên không khỏi
ngưỡng mộ. Chị Chu thiệt giỏi quá, còn mình thì chẳng biết làm gì, nếu cô cũng
biết lái xe thì tốt biết mấy.
“Trước tiên đi dạo phố cổ, dẫn em đi thử mấy món ăn vặt chính gốc. Nào là
bánh bao gạch cua, bánh chiên, có vô vàn món ngon.”
Trần Mộc Miên cười: “Thì ra trong mắt chị em là cái thùng cơm. Sao toàn dẫn
đi ăn mà không phải thứ khác.”
Chu Mẫn bật cười: “Có, có, từng thứ một rồi sẽ đến.”
Xe đến đầu phố cổ, đâu đâu cũng thấy người nước ngoài da trắng mắt xanh.
Trần Mộc Miên ngạc nhiên: “Sao ở đây nhiều người Tây quá vậy?”
“Có gì đâu, Thượng Hải chỗ nào mà chẳng có người Tây. Thôi nào, đi cùng chị
vào tiệm kim hoàn trước đã, mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ chị, chị đặt sẵn bộ
trang sức hồng ngọc rồi.”
Hai người vào tiệm kim hoàn, quản lý vừa thấy Chu Mẫn đã chạy đến tiếp đón.
Hai người được mời lên lầu xem trang sức, Chu Mẫn lại bảo mình cần ra ngoài
một chút, dặn Trần Mộc Miên lên lầu trước.
Trần Mộc Miên bước lên tầng hai, thấy Tương Thông đứng cạnh cửa sổ.
Cô thoáng sững sờ, chợt hiểu vì sao Chu Mẫn đột nhiên hẹn mình.
Tương Thông thấy Trần Mộc Miên, trong lòng dậy lên đủ thứ cảm xúc. Anh ta
có chút kích động, nhưng vẫn cố kiềm chế. “Miên à, em có khỏe không?”
Trần Mộc Miên gật đầu: “Tôi vẫn khỏe, còn anh, anh cũng tới chọn trang sức
sao?”
Tương Thông ngập ngừng một lát rồi bước lên hai bước. Trần Mộc Miên có
chút bất an, khẽ dịch sang một bên. Hành động ấy khiến Tương Thông hơi do
dự, đứng yên tại chỗ, nói: “Miên à, anh… anh thật lòng yêu em.”
Trần Mộc Miên cảm thấy tai mình ù đi, nhìn anh ta một lúc lâu mới nói:
“Chúng ta là bạn, dĩ nhiên tôi cũng quý mến anh như một người bạn.”
“Em biết rõ anh không có ý đó, anh đối với em là tình cảm nam nữ. Miên, em
nhìn anh đi, chẳng lẽ em không có chút tình cảm nào với anh sao?”
Anh ta căng thẳng, khẩn thiết, chỉ muốn có một lời hồi đáp.
Trần Mộc Miên thở dài, chỉ đành đáp: “Tôi đã có chồng rồi, anh nói như vậy là
không đúng.”
“Em bị ép mà, Miên, em không thể để những lễ giáo phong kiến ràng buộc. Em
lấy người mà em không yêu, hay là… em đã yêu Đàm Thuần Chi rồi?” Tương
Thông không tin, trong mắt anh ta, Đàm Thuần Chi chỉ là một kẻ bề ngoài yếu
đuối, bệnh tật, không đáng để ai yêu mến.
Trần Mộc Miên bối rối, cô thật sự yêu Đàm Thuần Chi sao?